Edit: Va
Nhạc Hải Sanh toàn thân trần trụi, chỉ có một cái quần chữ T, vải dệt thưa thớt, tác dụng che đậy còn ít hơn không che. Phía sau nam nhân cao lớn đem cô giam cầm, trước mặt thiếu niên cao gầy cúi người mút ngực nhũ của cô. Cô không thể giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thiếu niên đầu ghé vào trước ngực của mình, cảm giác tê tê dại dại từ đầu v* không ngừng khuếch tán, cô không tự chủ được mà thấp thấp rên rỉ.
“Ân……” Nhạc Hải Sanh nhắm mắt lại, thân thể dần dần ngửa ra sau, cả người đều dựa vào trong lòng ngực Lâm Dực. Lâm Dực vẫn luôn không có động tác gì, chỉ là vòng eo chống thân thể của cô. Thiếu niên trước mặt lại càng ngày càng làm càn, một đôi nhi tuyết nhũ bị hắn thay phiên liếm mút liếm láp, đầu v* bị hút đến sưng đỏ đứng thẳng, thủy quang trơn bóng. Theo hắn liếm láp, hạ thể cô cũng dần dần có cảm giác hư không, vách động không tự giác mà co rút lại.
Thiếu niên bỗng nhiên ngậm đầu v* dùng sức hút một cái, Nhạc Hải Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa, kêu sợ hãi ra tiếng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào gương mặt ửng hồng của Bhạc Hải Sanh, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng: “Chị, bất quá chỉ hôn vú chị một cái, như thế nào liền lộ ra biểu tình như vậy? Như vậy mê người, sẽ chỉ làm em mất đi kiên nhẫn, lập tức móc ra côn th*t cắm vào tiểu huyệt của chị nha.”
Nhạc Hải Sanh nức nở một tiếng bưng kín mặt.
“Vẻ mặt đáng yêu này đó, cũng chỉ có thể cho một mình em thấy nga.”
Rõ ràng trong phòng còn có Lâm Dực, như thế nào sẽ chỉ cho một mình hắn thấy? Nhạc Hải Sanh vừa mới nghĩ như vậy, một đồ vật gì đó cũng đã bị nhét vào trong tay.
Cô mở to mắt, phát hiện trong tay là cà vạt của thiếu niên. Hiện tại trên áo thiếu niên đã hơi hơi hỗn độn, áo sơ mi mở ra ba hột nút, lộ ra xương quai xanh đẹp cùng một mảnh nhỏ ngực.
Bất quá, đưa cà vạt cho cô làm gì?
Lâm Dực đã buông lỏng cô ra, thiếu niên dùng một chút lực, liền đem cô xoay mặt hướng Lâm Dực: “Chị, bịt kín mắt Lâm quản gia lại.”
“…… Tại sao?” Nhạc Hải Sanh mê mang khó hiểu hỏi.
“Tiểu thư, làm theo lời thiếu gia là được rồi.” Lâm Dực vẫn như cũ trước sau như một bình tĩnh, nhìn chăm chú vào con ngươi cô không có nửa phần cảm xúc biến động. Nếu không phải hạ bộ quần tây hắn cao cao dựng lên lều trại, có lẽ Nhạc Hải Sanh thật sự sẽ cho rằng hắn hoàn toàn không dao động.
Tay thiếu niên bỗng nhiên vòng qua eo nhỏ của cô, đè viên đậu đỏ ở hoa môi cô lại: “Chị, nghe lời em đi.”
Đoá hoa bí ẩn nhất bị tà ác mà trêu đùa, Nhạc Hải Sanh căn bản không có năng lực kháng cự, chỉ có thể run rẩy xuống tay, nhón mũi chân, đem cà vạt che lại cặp con ngươi vĩnh viễn sóng lặng như gương kia của Lâm Dực đang cúi đầu.
Giây tiếp theo thân thể của cô bay lên trời (cái gì ghê dị:>> #Va). Nhạc Hải Sanh kinh suyễn một tiếng, theo bản năng mà duỗi tay ôm cổ Lâm Dực, Lâm Dực vững vàng mà nâng cái mông Nhạc Hải Sanh, Nhạc Hải Sanh không hề nghĩ ngợi liền đem hai chân dài điều quấn ở vòng eo rắn chắc của hắn. Thân thể hai người tức khắc dính sát vào nhau, kín kẽ.
“Chị, chị cùng Lâm quản gia thân mật như vậy, em sẽ ghen.” Thân thể thiếu niên từ sau lưng dán lên, Nhạc Hải Sanh tức khắc có loại ảo giác chính mình biến thành sandwich thịt người bị kẹp ở giữa.
Rõ ràng là cậu bóp eo tôi kiên quyết nâng tôi lên! Nhạc Hải Sanh đang muốn kháng nghị, lại bị thiếu niên từ phía sau dùng ngón tay nâng gương mặt lên chuyển qua, hôn thật dài, đem những lời nói của cô đều đổ lại vào trong cổ họng, chỉ phát ra âm thanh ô ô.
Ở thời điểm hôn môi, tay thiếu niên cũng không có nhàn rỗi, một tay nâng một bên thủy mật đào tuyết nhũ bắt đầu vuốt ve, ngón cái còn thường thường vuốt ve đỉnh đậu đỏ. Nhạc Hải Sanh bị xoa đến hoảng hốt, chỉ có thể gắt gao mà bám lấy Lâm Dực, thân thể căng thẳng thừa nhận đùa bỡn của em trai. Đầu lưỡi của hắn bắt chước động tác làm tình ở giữa môi răng của cô ra ra vào vào, dây dưa kéo một sợi nước bọt trong suốt giữa môi lưỡi chảy ra.
Thiếu niên rốt cuộc kết thúc nụ hôn này, Nhạc Hải Sanh thở một hơi dài, dồn dập mà thở hổn hển, Lâm Dực cứ việc nhìn không thấy, cũng có thể từ việc cô không ngừng phập phồng, vú cô đè ép ngực hắn biết được cô hô hấp không xong, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô trấn an.
Chỉ là lúc sau tay thiếu niên tham nhập giữa hai chân cô, Nhạc Hải Sanh liền không cách nào được trấn an. Thiếu niên đem quần hẹp hẹp chữ T vứt sang một bên, âm hộ mềm mại no đủ liền bại lộ ra. Ngón tay linh hoạt khảy viên thịt trên hoa môi, thân thể cô căng thẳng cũng ngăn cản không được khoái cảm điện giật lan ra toàn thân. Tuy rằng cắn môi dưới, nhỉ vụn rên rỉ như cũ đứt quãng mà bật ra khỏi yết hầu. Mà ngoài tiếng rên rỉ này, tiếng nước “Thầm thì” cũng dần dần bắt đầu rõ ràng hơn.
“Ngô…… Từ bỏ, không được, chớ có sờ nơi đó……” Nhạc Hải Sanh đột nhiên kêu ra tiếng, cổ duyên dáng giơ lên giống thiên nga. Thiếu niên lại không dừng lại động tác đùa bỡn âm đế, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà đem một ngón tay thứ ba khác cắm vào huyệt khẩu, mật huyệt tức khắc bị tắc đến tràn đầy. Theo động tác quấy của ba ngón tay ở trong mật huyệt, òm ọp tiếng nước càng lúc càng lớn, dịch nhầy trong trẻo cũng theo ngón tay hắn chảy ra bên ngoài cơ thể.
“Ngô, a —— không cần như vậy, Hải Sinh ——” Nhạc Hải Sanh toàn thân cứng còng, chỉ có khoái cảm từ hạ thể bị phóng đại vô hạn, vách động tầng tầng khóa chặt ngón tay thiếu niên, nhưng loại điên cuồng co rút này cũng không có đè ép ngăn cản được động tác của đối phương, mà chỉ làm bên trong mật huyệt của chính mình càng thêm mẫn cảm. Khoái cảm tầng tầng tích lũy, cô rốt cuộc không chịu nổi, rên rỉ một tiếng, cả người không dư thừa nửa điểm sức lực, mềm mại mà ghé vào trước ngực Lâm Dực, đầu gác ở cổ hắn.
Thiếu niên rút ngón tay ra, đem dâm dịch dính đầy lòng bàn tay đưa đến trước mặt Nhạc Hải Sanh: “Chị xem, tất cả đều là đồ vật của chị. Muốn nếm thử không?”
Nhạc Hải Sanh cứng còng một chút, sau đó liều mạng lắc đầu. Loại chừng mực này cô thật sự thừa nhận không nổi! Hắn nếu dám đút cô loại đồ vật này, xem cô đem ngón tay hắn cắn rớt như thế nào!
Không biết thiếu niên có phải tiếp thu được kháng cự của cô hay không, cũng không có mạnh mẽ đem ngón tay dính thể dịch đưa vào miệng cô. Hắn thu hồi tay, sau đó Nhạc Nải Sanh liền cảm giác được quy đầu côn th*t vừa tròn vừa lớn ở kẽ mông cô cọ xát, bởi vì dính dâm dịch mà càng lúc càng nhẵn mịn. Quy đầu vẫn luôn ở giữa hai mảnh hoa môi của cô ma xát, thỉnh thoảng cọ qua phía trên âm đế, mỗi lần cọ một chút Nhạc Hải Sanh liền run rẩy một chút. Mật huyệt chảy ra dâm dịch cũng càng ngày càng nhiều, động tác thân gậy càng ngày càng thông thuận, thậm chí bởi vì quá mức bôi trơn mà khiến cho quy đầu trượt vài huyệt khẩu một chút. Nhạc Hải Sanh phản xạ tính trầm eo muốn cho côn th*t đi vào càng sâu, thiếu niên lại ấn mông cô, chậm rãi rút côn th*t ra, tiếp tục ở ngoài huyệt bồi hồi. Huyệt mềm thịt lên cơn khát kêu gào, côn th*t lại qua cổng mà không vào.
“Ô ô ô ô……” Nhạc Hải Sanh rốt cuộc nhịn không được nức nở ra tiếng, cắm vào nhợt nhạt một chút căn bản không giải được khát, mật huyệt không ngừng truyền đến cảm giác hư không cơ hồ muốn mất hết lý trí. Hai mắt cô mê mang mà nhìn chăm chú vào đôi mắt bị che trước mặt này: “Lâm dực, tôi thật khó chịu……”
Nghe được âm thang Nhạc Hải Sanh buồn khổ khẩn cầu, Lâm Dực chấn động một chút, nhưng không đợi hắn có động tác gì, Nhạc Hải Sinh đã không khỏi phân trần mà phủng hai bên gương mặt Nhạc Hải Sanh, làm cô không thể không quay đầu lại nhìn thẳng hắn: “Ở ngay lúc này chỉ cần kêu tên của em là được.”
Tuy rằng đã sắp tới hoàng hôn, nhưng ở đèn thuỷ tinh sang quý tinh xảo chiếu xuống, trong phòng vẫn như cũ sáng như ban ngày. Nhạc Hải Sanh nhìn chăm chú vào ảnh ngược chình mình trong hai mắt của thiếu niên ra, trong nháy mắt có chút hoảng thần.
Ánh mắt chuyên chú như vậy, như là chỉ có thể nhìn cô chăm chú như vậy.