Hành Trình Tránh Thịt



Edit: Va

Ảnh chụp Màn hình 2019-01-19 lúc 145702png

“Ô ô……” Nhạc Hải Sanh nức nở, đôi tay vô lực chống đẩy cái đầu giữa hai chân, chỉ đổi lại làm đối phương thêm trầm trọng kích thích. Thiếu niên đang dùng đầu lưỡi thọc vào rút ra ở mật huyệt, cũng đồng thời dùng chóp mũi cao thẳng ma xát đè ép viên tiểu trân châu trên hoa môi. Ái dịch chỗ sâu trong mật huyệt chảy vừa nhanh vừa vội, dọc theo tuyết đồn(mông) của cô, từ cằm nhỏ giọt xuống dưới, lây dính làm khăn trải giường trở thành một mảnh hỗn độn.

“Hải Sinh…… Cầu cậu, không cần như vậy…… Tôi thật sự chịu không nổi……” Nhạc Hải Sanh phí công mà cầu tha, cảm giác hai cái đùi bị đối phương đè ở trước ngực đều mềm thành mì sợi, một tia sức lực cũng không có, chỉ có thể tùy ý cho đối phương thịt cá.

“Không được…… Tôi thật sự, thật sự —— a a!” Thiếu niên cắn hai mảnh hoa môi, dùng sức với huyệt khẩu một hút, lực mạnh mẽ làm Nhạc Hải Sanh cả người cứng đờ, tiếp theo vách trong mật huyệt xuất hiện một trận co rút, từ chỗ sâu nhất chợt bắn ra một dòng nước trong trẻo. Ngực Nhạc Hải Sanh kịch liệt phập phồng, ánh mắt tan rã, sau một lúc lâu tinh thần cũng chưa hồi phục lại.

Thiếu niên ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, trên mặt dính đầy những giọt nước trong suốt. Hắn tùy ý lau mặt, một nụ hôn liền phủ lên môi Nhạc Hải Sanh.


Nhạc Hải Sanh vốn đã thở không được, bị hắn hôn sâu như thế hô hấp càng trở nên khó khăn, thời điểm cô đang cho rằng chính mình sẽ bị hôn đến hít thở không thông mà chết, thiếu niên cuối cùng buông cô ra.

Nhạc Hải Sanh tham lam mà hít lấy hít để không khí, hơi thở vừa mới ổn định, thiếu niên liền gấp không chờ nổi hỏi: “Chị, vừa rồi thoải mái không? Em làm như vậy là đúng phải không?”

Khuôn mặt nộn tuấn tú, biểu tình chân thành này, thật đúng là giống như học sinh xuất sắc hiếu học không biết mỏi mệt a. Nhạc Hải Sanh liếc hắn một cái, cắn môi không nói lời nào, một đôi chân dài lại lặng lẽ cuốn lấy eo hắn, dùng sức kéo hắn gần sát thân thể của mình.

“Chị bị liếm đến triều xuy, mà vẫn muốn bị cắm vào sao?” Thiếu niên tỏ vẻ như đơn thuần nghi hoặc, cắm một ngón tay vào mật huyệt, lập tức bị một mảnh thịt mềm ấm áp bên trong hút chặt.

Nhạc Hải Sanh theo bản năng nâng cái mông lên làm ngón tay của hắn đi vào càng sâu hơn. Hắn dùng ngón tay thọc vào rút ra trong chốc lát, liền quỳ thẳng thân thể, đĩnh côn th*t vào hướng giữa hai chân cô ——

Lâm Dực gập ngón tay lên gõ ba cái, rồi mới đẩy cửa vào: “Thiếu gia, nên chuẩn bị đi yến hội.”

Thiếu niên nhíu mày: “Không phải còn hai tiếng nữa sao?”

Ánh mắt Lâm Dực đảo qua Nhạc Hải Sanh trên giường: “Nhưng tiểu thư còn phải chuẩn bị lễ phục một lần nữa, cùng với trang điểm làm tóc. Thời gian đã rất gấp gáp, thiếu gia không cần tùy hứng.”

Thiếu niên căm giận, cầm đôi chân thon dài đều của Nhạc Hải Sanh, hướng mật huyệt nhấp mạnh hơn mười cái, mới không tình nguyện mà đứng dậy.

Nhạc Hải Sanh bị buông ra, liền lật thân qua, đưa lưng về phía hai người nam nhân, tự gập chính mình thành hình một cái cầu.

Lúc trước đại khái là bị thái độ đúng lý hợp tình của bọn họ làm cho không cảm thấy gì, đến lúc kết thúc, cảm giác thẹn mới bắt đầu sống lại.

“Chị, muốn cùng em tắm rửa không?” Thiếu niên khom lưng đẩy đẩy bả vai cô.


Mặc kệ như thế nào, cảm giác trên người nhão dính dính đích xác thật không dễ chịu. Nhạc Hải Sanh ngồi dậy muốn xuống giường —— thiếu chút nữa ngã xuống.

Lâm Dực tay mắt lanh lẹ mà đi nhanh qua đỡ lấy cô.

Thiếu niên đầu tiên là bị Lâm Dực đoạt người trước mà nhíu mày, tiếp theo không biết nghĩ tới cái gì, lại triển mi cười: “Chị đây là bị làm cho chân mềm sao?”

Nhạc Hải Sanh còn chưa kịp trả lời, Lâm Dực đã kéo chân cô ra, ánh mắt băn khoăn ba giây xong, duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào cánh hoa một chút.

Cô bất động nín thở một hơi.

Lâm Dực giương mắt: “Không chỉ như vậy, còn bị làm cho sưng đỏ một chút.”

Lâm Hải Sinh: “……”

Nhạc Hải Sanh: “……”

Nhạc Hải Sinh: “Được rồi, xin lỗi. Như vậy, nếu chị hành động không tiện, để em ôm chị đi tắm rửa?”


Lâm Dực đạm nhiên mở miệng: “Thiếu gia, hành động này cũng không phải là hành động thích hợp. Để không lãng phí thời gian của hai người, cùng với thể lực của cậu, tiểu thư cũng không có thừa lực, do đó sẽ bại lộ trong yến hội, tôi kiến nghị cậu vẫn nên về phòng của mình tắm rửa sạch thân thể. Còn công việc tắm gội cho tiểu thư —— quản gia tôi có thể đảm nhiệm.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm đôi mắt hắn.

Hai người nhìn nhau hai giây.

Yến hội buổi tối xác thật rất quan trọng. Lâm Hải Sinh thu hồi ánh mắt, khom lưng nhặt lên quần dài rơi trên mặt đất, liền như vậy mà mặc vào, thân trên trần trụi đi ra khỏi phòng Nhạc Hải Sanh.

Trước khi đóng cửa phòng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Lâm Dực, anh chỉ là một quản gia.”

“Đương nhiên.” Lâm Dực bình tĩnh mà trả lời. Rồi mới bế Nhạc Hải Sanh lên, đi đến phòng tắm.

Vì lịch học của tớ đã dày lắm r nên có thể lịch đăng sẽ chậm trễ mong các bạn thông cảm #Va


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận