Chu Tịch Vũ còn chưa kịp nghĩ ra cách dỗ dành hắn, Trần Hạc đã buông cô ra, nằm trở lại, hắn cho rằng cô im lặng là đồng ý, "Tại sao lần nào anh cũng bị em lừa?" Hắn bất đắc dĩ muốn cười, “Nếu ngay từ đầu em nói rõ ràng như vậy, thì chúng ta đã không gặp rắc rối như bây giờ.”
Lúc đầu, cô thật sự chỉ muốn làm một lần, nhưng thấy hắn đáng yêu như vậy, cô không nhịn được muốn ngủ thêm mấy lần.
“Đừng nói như vậy.” Chu Tịch Vũ vẫn không nhịn được mà trêu hắn, “Trước đây em thật sự rất thích anh.” “Thích anh mà điều anh đi nơi khác, còn chia tay anh sao?”
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi? Đó là thăng chức, phải mất mấy năm mới có một cơ hội như vậy." Chu Tịch Vũ không hài lòng nói, "Em đã phải tốn bao nhiêu công sức mới đề cử anh thành công."
Trần Hạc mỉm cười, cũng không thèm tranh cãi với cô, cô luôn nói rằng đó là vì tốt cho hắn, nhưng thực ra ngay từ đầu, khi nộp danh sách ứng viên cho đến khi có kết quả, cô chưa bao giờ thảo luận với hắn, bản thân hắn chỉ biết rằng mình sẽ bị thuyên chuyển sau khi đọc thông báo nội bộ của công ty. Hắn không muốn đi, hắn không thể chấp nhận được tình trạng yêu xa, cô nói không đi được thì trực tiếp chia tay.
Hắn đi tìm cô, nhưng cô lại đi công tác chơi trò mất tích, thế là Trần Hạc đã mang con mèo đi.
Sau đó, cô không liên lạc với hắn nữa, Trần Hạc mới nhận ra rằng cô chỉ muốn bỏ rơi hắn.
“Vậy mà anh lại nỡ lòng làm đau em như vậy.” Chu Tịch Vũ lại nũng nịu nói, “Tự anh nhìn đi, đều sưng cả lên.” Trần Hạc vốn không muốn để ý đến cô nữa, nhưng nghe thấy lời này, lại không khỏi cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên chỗ đỏ chỗ trắng, thật ra hắn luôn biết mình dùng lực nặng nhẹ thế nào, nhưng làn da Chu Tịch Vũ là loại tương đối non nớt, rất dễ bị sưng lên.
“Anh xin lỗi.” Trần Hạc ôm lấy cô, trong lòng lại mắng mình không có khí phách, “Bây giờ còn đau không?”
“Đau chết đi được.”
Nụ hôn của Trần Hạc rơi xuống người cô, lửa giận của Chu Tịch Vũ cũng theo những nụ hôn dịu dàng này mà hoàn toàn tan biến.
Cuối cùng, anh vòng tay ôm lấy cô, hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"
Chu Tịch Vũ biết hắn muốn hỏi gì, nhưng cô giả vờ như không biết: "Cái gì?"
Trần Hạc im lặng nhìn cô, môi mím lại.
“Vậy anh giải thích trước cho em chuyện đôi giày đi.” Chu Tịch Vũ nói.
“Anh thấy cô ấy mang nên cố ý mua.” Trần Hạc trả lời, nhưng hắn không nói cô gái kia chỉ là bạn của hắn, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là giả vờ. Chu Tịch Vũ không thể nhịn được cười, sau đó nói: "Bây giờ vẫn rất thích."
Có được câu trả lời mình muốn, cằm của hắn cuối cùng cũng không căng chặt nữa: "Không phải em chỉ muốn làm một lần thôi sao?"
"Một lần sao mà đủ?"
"Vậy em muốn bao nhiêu?"
"Cho đến khi anh chán thì thôi."
Sao có thể chán chuyện làm với em được? Trần Hạc nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, hắn chẳng những sẽ không chán, hơn nữa còn tuyệt đối không để cho cô rời khỏi hắn một lần nữa.
Sau khi quay lại với nhau, Chu Tịch Vũ phát hiện ra rằng Trần Hạc đã thực sự trưởng thành lên rất nhiều.
Trước đây, cô vẫn thường bực bội vì hắn vô hay ghen tuông và chiếm hữu một cách vô lý, nhưng trong thâm tâm cô cũng biết, không ghen tuông gì trong một cuộc tình là điều không hề bình thường, cho nên những khuyết điểm nhỏ kia trở thành đáng yêu lúc ở bên cạnh nhau.
Không phải bây giờ hắn không đủ đáng yêu, chỉ là hắn lại rất giỏi trong việc kiểm soát mức độ.
Hắn vẫn sẽ làm nũng, sẽ tức giận khi nghe thấy giọng đàn ông nói chuyện điện thoại với cô, nhưng hắn chỉ giả vờ tức giận, mục đích là dụ cô dỗ dành hắn.
Nhưng hắn cũng rất dễ dỗ ngọt, vì vậy có thể thấy hắn không thực sự để trong lòng.
Thỉnh thoảng cô nói dối hắn rằng mình về nhà ngủ, nhưng khi gặp hắn ở quán bar, hắn cũng không tức giận, còn kéo cô đi uống rượu với bạn bè, chuốc cho cô thật say khướt rồi bế cô về nhà mà hành hạ.
Quả thực có thể nói gần như học được toàn bộ tinh túy chiêu thức vừa xa vừa gần trước đây của cô.
Còn nham hiểm hơn cô rất nhiều.
Nhiều đến mức sau hai lần như vậy, Chu Tịch Vũ không dám lén lút đi uống rượu nữa, còn chủ động báo cáo hành tung của mình, cho dù hắn luôn chỉ trả lời một chữ "Ừ" có vẻ hờ hững.
Nhưng quá hờ hững thì Chu Tịch Vũ cũng không thể chịu đựng được, cho nên khi cô khó chịu, Trần Hạc sẽ đến lấy lòng cô rất đúng lúc, đón cô ấy tan sở, tặng quà cho cô, đến nhà nấu ăn cho cô, dụ dỗ cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chu Tịch Vũ không thể không bồi hồi: Ai có thể trả lại bông hoa trắng thuần khiết ngày xưa cho cô đây?
Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội trò chuyện với Trần Hạc, nhưng còn chưa thực hiện được, thì cô đã nghe cô bạn mình thuật lại rằng bạn trai của cô ta nói Trần Hạc sắp mua nhà.
Mặc dù tình cảm của bọn họ vẫn chưa đi đến bước thảo luận về hôn nhân, nhưng chuyện lớn như vậy mà cô còn chưa bao giờ nghe Trần Hạc đề cập đến.
Cô cảm thấy có chút khó chịu, thật trùng hợp, tối hôm đó, cô nhìn thấy một video clip vừa được update bởi nhân viên tư vấn bất động sản cho cô lúc mua căn nhà hiện tại. Tựa đề là: "Gần đây có nhiều cặp vợ chồng trẻ đến mua nhà. Có phải vì họ đang chuẩn bị cho Lễ tình nhân không nhỉ?"