Nghĩ thế này..... có phải là quá vượt khuôn phép rồi hay không? Dù sao thì hắn là công tử, mà nàng là nha đầu của hắn, có lòng mê luyến chủ tử, cũng không phải là tâm tư mà một nha đầu nên có.
Nhưng nàng là không biết thẹn chút nào, chỉ cảm thấy vui vẻ, coi như trước giờ đối với hắn lấy lòng, rốt cục đã được đáp lại ......
Nghĩ tới nghĩ lui, mặt của nàng cũng đỏ bừng.
Bưng trên tay rượu hâm, nàng chầm chậm đi đến trong vườn Tứ Hương đình. Cái đình này dùng trầm hương làm gác, dùng đàn hương làm lan can, dùng xạ hương bôi lên, khi mùa xuân hoa nở thì chen lẫn với hương hoa, có tên là Tứ Hương.
Kiều Hành Vân đặc biệt yêu thích ngắm trăng ban đêm ở trong đình, vạn vật đều yên tĩnh, khi đêm lạnh xuống, trong đình thường thường chỉ có hắn cùng Đan Hỉ uống rượu hâm trà nóng, ngắm cảnh nói chuyện phiếm tại trong đình, cho đến tận bình minh.
“Công tử rượu hâm đến đây”. Đem bình rượu đặt xuống, Đan Hỉ rót rượu vào chén không cho hắn.
Hắn cười mời nàng đến ngồi xuống. “Hỉ nhi, mau tới đây ngồi, chúng ta lại chơi ván cờ kế tiếp, đêm nay gió lạnh đầu óc tỉnh táo, rất thích hợp để đánh cờ”.
“Được”. Đan Hỉ đáp ứng, liền ngồi xuống chỗ đối diện với hắn. Có kinh nghiệm lần thắng cờ thứ nhất, nàng càng nghiêm túc đối măt với Kiều Hành Vân ra chiêu.
Kiều Hành Vân cũng không giống nàng như là gặp địch vậy, nằm nghiêng ở trên sàn trầm hương, một tay chống đầu, tay kia thì sờ quân cờ ở trong chén, một thân áo xuân trắng tinh mềm mại kéo lê trên mặt đất, trong đêm tối, người hắn so với ánh nến còn sáng hơn, cứ như trong thân thể hắn có tia sáng, trên người cũng phát ra vầng sáng.
Đan Hỉ chỉ cảm thấy tầm nhìn sáng sủa, trong lúc nàng ngửa mặt lên, trông thấy toàn thân Kiều Hành Vân giống như sáng lên, không khỏi mê mẩn một lát.
Công tử ....... Tối nay tựa như giống tiên nhân!
Nàng biết rõ bộ dạng hắn đẹp mắt, khí chất trên người cùng với người thường cũng không giống, nhưng đêm nay nàng mới thực sự hiểu rõ, có người nói hắn “thân phàm cốt tiên” là có ý gì.
Thì ra hắn tựa như thần tiên thật, toàn thân đều phát ra hào quang........
“Sao vậy?”. Nhận ra nàng phân tâm, Kiều Hành Vân nâng con ngươi đen lên dò xét nàng.
“Không, không có gì......”. Bị hắn phát hiện mình lén nhìn hắn, Đan Hỉ trong lòng không khỏi ngơ ngác bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc ửng hồng.
“Có phải là không biết đi bước tiếp theo như thế nào không?”
“Không phải, ta chỉ là hơi lâu thôi, cảm thấy ván này có chút không dễ đi......”. Không được, nàng cần phải tỉnh táo. “Giống như hơi bị lạnh, xin cho Hỉ nhi uống, trước chén rượu, còn phải từ từ nghĩ đã..........”
Nàng tranh thủ thời gian bưng lên rượu hâm uống một chén, không nghĩ tới uống phải rượu quá cay, ngược lại nàng ho khan, mặt nhỏ càng đỏ hơn.
“Khụ khụ .........”
“Nhìn nàng kìa”. Kiều Hành Vân thấy thế liền đứng dậy, đem nàng ôm vào trong ngực, hết sức yêu thương vỗ lưng cho nàng, còn duỗi tay mang tới một chén trà nóng cho nàng súc miệng. “Nào uống miếng nước”
Đan Hỉ uống trà, mới phát hiện mình đang ở trong ngực Kiều Hành Vân, hắn ấm áp, bao quanh nàng mềm mại giống lúc ban ngày vậy, làm cho trái tim nhỏ bé của nàng đập thình thịch, muốn ngừng cũng dừng không được.
“Hỉ nhi, khá hơn chút nào không?”. Từ đỉnh đầu truyền đến dịu dàng quan tâm của hắn.
“Công tử, ta .....”. Nàng như là đột nhiên mở miệng, tựa hồ biết mình vì sao yêu thích công tử ôm như vậy, vì sao cảm giác mình không biết thẹn.
Bởi vì nàng, yêu mến Hành Vân công tử —— “Nàng làm sao vậy?”. Kiều Hành Vân thấy tóc mai của nàng hơi rối, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi môi mềm mại hấp dẫn, ánh mắt tràn đầy tha thiết. “Mặt của nàng sao đỏ như vậy? Còn nóng nữa.... không phải bị bệnh a?”
“Không không........ Hỉ nhi không có bệnh, ta chỉ là......” Chỉ là rất thích Hành Vân công tử nha ........
“Chỉ là cái gì?” Hắn hỏi tới, nha đầu kia nói không rõ khúc sau, liền chứng tỏ nàng có chuyện quan trọng muốn giấu hắn, lúc trước nàng bị phỏng cũng là như thế này, cho nên dù có mê hoặc nàng, hắn cũng phải hỏi cho ra. “Có chuyện gì không thể nói với ta sao? Hỉ nhi”
“Ta ...... ta......”. Nàng nhìn vào con ngươi đen sâu thẳm của hắn, trong lòng tự nhiên được cấp đầy dũng khí, làm cho nàng xúc động thốt ra. “Ta thích chàng, công tử ——”
Nàng yêu mến hắn, rất thích hắn, từ lúc nào thì bắt đầu ?
Là khi hắn nói muốn “chăm sóc nàng cả đời”? Hay là khi hắn phát hiện không thấy mình, lo lắng lên trên núi tìm kiếm, lại dịu dàng cõng nàng xuống núi?
Nàng không làm - rõ được, chỉ biết là công tử đối với nàng quá tốt, đối với nàng là người tốt nhất trên đời ngoại trừ cha ra, cho nên nàng cũng đem trái tim của mình chứa đầy tên hắn, từ nay về sau trong nội tâm chỉ thích một người là hắn.
Kiều Hành Vân giống như cười mà không phải cười đáp. “Ta cũng thích nàng a, Hỉ nhi.”
“Không phải........ không phải là yêu mến thôi!”. Nàng hơi vội, nàng muốn cho Kiều Hành Vân hiểu rõ lòng của mình, nàng đối với hắn yêu mến, là một loại yêu mến ngọt ngào lại lo được lo mất a. “Ta rất muốn chàng được vui vẻ, chỉ là lại sợ làm không tốt, cho nên vừa nhìn thấy chàng liền hồi hộp, trái tim cũng liên tục đập loạn .....”
“Tựa như lúc Tạ tiểu thư mê hoặc chàng, ta cũng sẽ tức giận, muốn kêu nàng ta buông chàng ra, ta cảm thấy công tử là thuộc về ta....... Ý nghĩ thật kỳ quái, đúng không?”
Kiều Hành Vân nghe giải thích của nàng, ánh mắt buồn bã. “Nàng sẽ tức giận, là vì đang ghen phải không? Hỉ nhi.”
“Ghen? Chắc là vậy ........”. Chỉ là, cảm thấy chính mình ăn bậy dấm chua như vậy thật kỳ quái, rõ ràng Hành Vân công tử cũng không có đối tốt với người khác, tại sao nàng phải tức giận lung tung với người khác? Cái này thật không giống nàng......
“Nàng rõ ràng bắt đầu bởi vì ta mà ghen tị......” Hắn đương nhiên kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ tới Đan Hỉ đối với chính mình sẽ có tình cảm ngoài người thân ra, nhưng mà tối nay nàng lại thừa nhận một cái bí mật lớn như vậy, chẳng những cho hắn biết lòng của nàng, cũng làm cho hắn có một phần...... vui mừng không tên.
Đúng vậy, vui mừng.
Hắn có thể cảm giác được nỗi vui mừng này thật sự tồn tại, khi nàng nói yêu mến chính mình, lòng của hắn cũng vì nàng mà rung động, ngoài ý muốn không giận không buồn, lòng của hắn, ngược lại sáng tỏ thông suốt.......
Hắn nhớ tới những việc mình làm vì để cho nàng vui vẻ, tự nguyện tìm kiếm cơ hội, khi hắn thấy nàng vui vẻ, thì hắn cũng vui mừng. Còn có ở trong nhà A Bảo, hắn nhận ra chính mình một ngày nào đó sẽ mất đi Đan Hỉ, trong lòng lo lắng cùng sợ hãi......
Cho tới bây giờ, hắn mới thật sự hiểu rõ, thì ra, hắn sở dĩ sẽ có những ý nghĩ này, tất cả đều là bởi vì hắn cũng yêu mến nàng. “Hành Vận công tử...... chàng tức giận sao? Bởi vì Hỉ nhi ghen phải không?”. Thấy vẻ mặt hắn ngạc nhiên, Đan Hỉ cho là hắn tức giận, thật lo lắng hỏi.
Khóe môi Kiều Hành Vân mỉm cười, ngón tay dài nhọn bất giác mơn trớn má phấn của nàng, tự hỏi, hắn có tức giận sao?
Không, hắn không tức giận.
Đối mặt tấm lòng yêu thích của nàng như vậy, hắn sao nhẫn tâm tức giận chứ? Hơn nữa nàng nói yêu mến hắn, hắn thật vui sướng, bởi vì hắn rốt cục cũng biết là mình thích nàng ........
“Ta không không tức giận Hỉ nhi......”. Giọng hắn nhẹ nhàng, đôi môi ấm áp dường như ở bên gò má nàng đụng đụng. “Bởi vì ta cũng thích nàng, Hỉ nhi ......
Đan Hỉ sững sờ mở to đôi mắt, trong nháy mắt nhìn qua hắn không chớp.
Hắn vừa mới hôn nàng đúng không? Hơn nữa ...... Hắn nói hắn cũng yêu mến nàng, đúng không?
Chuyện sau đó, Đan Hỉ nhớ lung tung.
Nàng nhớ rõ Kiều Hành Vân nói yêu mến mình, bởi vì quá ngạc nhiên vui mùng, cho nên nàng lại uống vài ngụm rượu để bình tĩnh đầu óc.
Kết quả lại sặc lại ho bộ dáng ngốc làm cho hắn cười ha ha, đem nàng ôm chặt trong ngực ấm áp, dùng thân thể của hắn giúp nàng ngăn không khí trong đêm tới càng lúc càng lạnh.
Ở trong lồng ngực của hắn cảm nhận rất dễ chịu, không bao lâu, rượu phát tác làm Đan Hỉ liền bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ đến mấy canh giờ, nàng lờ mờ tỉnh lại, nhìn Kiều Hành Vân còn nắm ở bên cạnh mình, một tay dùng ống tay áo choàng qua ở cái hông của nàng che lạnh cho nàng. Hắn giống như cũng uống say, đối mặt với nàng nhắm chân mày thanh tú lại, hơi thở mềm nhẹ.
Thật không xong! Nàng sao có thể ngủ trước tiên? Nhưng lại để cho công tử ngủ trong này cùng nàng? Nhìn một cái ....... Bản thân hắn nằm ngủ, trên người lại không có chăn mền?!
Đan Hỉ tranh thủ thời gian đứng dậy mang tới áo lông bên cạnh, bởi vì sợ đánh thức hắn, nàng rất cẩn thận đắp lên cho hắn, sau đó nâng tay hắn lên, muốn tay của hắn cho vào trong áo lông.
Ngay khi nàng nâng tay của hắn lên thì, cũng phát hiện một chỗ không đúng.
Có một cái đuôi cáo màu trắng xõa tung lộ ra ngoài áo bào của Kiều Hành Vân, thỉnh thoảng còn có thể nhẹ nhàng vung vẩy.
Nàng cho là mình ngủ mơ, vì vậy dụi dụi mắt, đợi nàng ổn định mắt lại lại nhìn lần thứ nhất thì, cái đuôi cáo không giấu nổi kia đang ở trước mặt nàng.
Tại sao trên người Hành Vân công tử lại có cái đuôi hồ ly?
Nàng tỉnh rượu, kèm thêm một tiếng “a”, thân thể vừa lui, lại đạp phải áo lông dưới chân, thiếu chút nữa ngã ra sau bốn chân chổng lên trời.
May mắn một cánh tay đột nhiên nắm lấy eo nhỏ của nàng, vũng vàng đem nàng kéo trở lại.
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng con ngươi đen sâu thẳm giống như che mây mù của Kiều Hành Vân. “Sao vậy?”
“Công ..... công tử......” Đan Hỉ hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, suýt nữa nói không ra câu. “Người ..... tại sao có thể có cái đuôi?”
Chẳng lẽ Hành Vân công tử là hồ ly?
Không! Không đúng...... Hắn là người, không phải hồ ly, nàng có phải đang nằm mộng không?
“Nàng sợ hãi vì ta có cái đuôi sao?” Hắn hỏi, con ngươi đen híp híp.
“Không, không phải sợ hãi......” Đan Hỉ lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ lại càng rối tung. “Chỉ là vì sao? Công tử là người nha, người thì làm gì có thể có cái đuôi?”
Nhìn thấy bộ dáng nàng thất kinh, trái tim Kiều Hành Vân bóp chặt. Quả nhiên ..... Nàng vẫn là sợ chính mình không phải con người a?
Nhưng mà đều đã bị nàng trông thấy chính mình như vậy rồi, Kiều Hành Vân cũng chợt suy nghĩ được ăn cả ngã về không, muốn nói với nàng sự thật.
“Bởi vì ta là hồ yêu, nhớ không? Ba năm trước đây trong núi tiểu Bạch hồ mà nàng cứu, hắn chính là ta.......”. Hắn cố ý tỏ rõ thân phận, nghĩ thử phản ứng của nàng. “Cho nên ta mới có thể nói bạch hồ thích quả lê, bởi vì ta thích hoa lê, cũng thích ăn quả lê....”.
Hồ yêu?!
Ý là hắn chính là hồ ly thật, không phảicon người ?
Đan Hỉ nhất thời không tiếp nhận được, hướng về hắn ra sức lắc đầu. “Không, người không phải là hồ ly! Người nhất định là gạt ta, đúng không?”
Nàng vừa mới biết rõ hắn yêu mến mình, mộng đẹp của nàng vừa mới xây nên, nhưng ...... Hắn như thế nào sẽ là hồ yêu chứ? Nếu như hắn là hồ yêu, vậy nàng không phải là không thể cùng hắn ở chung một chỗ sao?
“Nàng sợ hãi vì ta là hồ yêu?” Hắn nhắp môi, lại lần nữa bình tĩnh hỏi nàng. Hắn muốn biết, Đan Hỉ rốt cuộc là không tiếp nhận chuyện như vậy thật ư?
“Ta không sợ hãi......” Lông mày Đan Hỉ rụt lại, giống như khổ sở lại giống như đau lòng nhìn qua hắn, một giây sau, trong mắt của nàng lại tràn đầy nước mắt. “Chính là không muốn, ta không muốn cái bộ dáng này của Hành Vân công tử......”
Nàng không muốn Kiều Hành Vân là hồ yêu, nếu như hắn là hồ yêu, như vậy bọn họ chẳng những không thể cùng một chỗ, mà ngay cả người trong thành cũng sẽ chán ghét hắn, rời xa hắn, nàng không muốn nhìn Kiều Hành Vân bị người ta chán ghét, nếu là như vậy, nàng nhất định sẽ rất đau lòng rất đau lòng....
Lời của nàng như đao cắt trong lòng hắn, hung hăng đâm xuống miệng vết thương.
Hắn cuối cùng buông tha, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy nước mắt của nàng lên, khẽ trấn an nàng. “Ngoan nào, ta chỉ nói giỡn thôi, ta sao có thể có cái đuôi chứ? Là nàng ngủ không hiểu rõ, không tin nàng nhìn lại đi ....”
Đan Hỉ mở mắt, quả nhiên không thấy cái đuôi màu trắng kia, vật gì đó trên trường bào của hắn đều không có.
“Thật không có a?” Hắn lại lần nữa nhìn thẳng nàng, đối nàng thì thầm thôi miên. “Là nàng nhìn lầm rồi, Hỉ nhi.”
“Là Hỉ nhi nhìn lầm rồi......” Nàng chiếu theo lời nói của hắn, ánh mắt bắt đầu có chút rã rời.
“Tối nay chúng ta chơi hai ván cờ, Hỉ nhi mệt mỏi, cho nên ngủ thiếp đi. Hỉ nhi chỉ nhớ rõ chúng ta uống rượu, rượu rất thơm, lập tức đã muốn ngủ ....”
“Hỉ nhi lập tức đã muốn ngủ .....”. Nàng như cũ lập lại lần thứ nhất, tiếp theo nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi thần trí, tê liệt ngã xuống ở trong ngực hắn.
Ôm lấy nàng, hắn biết rằng ngày mai tỉnh lại, Đan Hỉ chuyện gì cũng sẽ không nhớ rõ.
Tối nay là hắn liều lĩnh, nghe được Đan Hỉ thổ lộ cùng hắn, lại vui mừng không khống chế được chính mình, lại thêm say rượu mà ngủ say, mới khiến hắn lộ ra nguyên hình.
Lúc nàng phát hiện hắn như vậy thì, hắn lại không vội che lấp.
Bởi vì hắn có một sự mong đợi, mong đợi Đan Hỉ cùng người thường không giống nhau.
Trước kia nàng thấy qua nguyên hình của hắn, hơn nữa hắn biết rõ nàng tốt bụng, cho rằng nàng sẽ khác, đáng tiếc, ngay cả Đan Hỉ đã từng cứu hắn, cũng không thể tiếp nhận thân là hồ yêu của hắn .......
Trong lòng hắn bị thương tổn, nhưng, ai bảo hắn tự rước lấy nhục chi?
Người và yêu khác biệt, cái đạo lý này ngay từ đầu tu luyện đã biết, tại sao mấy trăm năm sau, lại có thể lầm tưởng chứ?
Hôm sau tỉnh lại, Đan Hỉ phát hiện nàng đang ở trong phòng chính mình. Nàng nhớ rõ đêm qua cùng Hành Vân công tử ở Tứ Hương đình đánh cờ...... Là lúc nào bọn họ giải tán, nàng làm sao trở về phòng?
Nhổm người dậy, đầu của nàng liền phát đau, đêm qua rượu quá thơm, nàng nhất định là uống say .
“Nguy rồi, đã quá giờ sao?!” Ngạc nhiên thấy đã qua giờ mão, Kiều Hành Vân chắc đã dậy rồi, Đan Hỉ vội trang điểm sửa soạn, vội vã đi đến trước cửa phòng hắn xem xét.
Vừa vào phòng, nàng phát hiện Kiều Hành Vân đã ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị ra khỏi phủ, liền tiến lên hỏi hắn. “Công tử, người muốn đi dược đường đúng không? Hỉ nhi cũng chuẩn bị xong rồi, để cho ta cùng đi với công tử a?”
Kiều Hành Vân nhìn nàng trong chốc lát, bình tĩnh mỉm cười. “Không cần, nàng đêm qua say rượu, buổi sáng nên nghỉ ngơi trong phủ đi, dược đường có Kiều Hồng đi theo rồi, nàng không cần phải gấp gáp đến giúp đâu”.
“Nhưng mà ...”. Chính là trước kia công tử đều mang nàng đi ra phủ, vì sao hôm nay không chứ?
“Nghe lời, nàng nếu tinh thần không tốt, chẳng những làm việc không tốt, cũng sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người”. Giọng Kiều Hành Vân hơi nặng, tỏ vẻ chuyện này không cho phép thương lượng thêm nữa.