Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Lúc dãy số lạ kia gọi đến, Trần Hạo đang cùng nhóm của Chu Toàn ăn chơi trong quán bar. Hai năm này biểu cữu của hắn ngày càng ăn nên làm ra, từ dưới lên trên, quan hệ xả giao ngày qua ngày không dứt.

Bình thường Chu Toàn không có mang Trần Hạo đi theo, ngại người ta vừa nhìn thấy hắn liền biết là thứ không có thế lực, lại làm cái nghề bẩn thỉu kia, gặp người ta cũng không tiện giới thiệu. Chỉ có hôm nay đều là người của mình, cho nên mới cho hắn theo.

Trần Hạo ở trong giới này được vài năm, nhờ vào giải quyết mọi chuyện gọn gàng, giá cả phải chăng, nên cũng có chút danh tiếng, người tìm cậu trao đổi mua bán ngày càng nhiều, nhiều hơn cả đám người luôn bị Chu Toàn quát tháo ra lệnh kia nữa.

Bọn họ xếp hàng, hắn uống trà, nghe nhạc, lại tinh tế kén cá chọn canh một phen.

Nếu là nghề khác, hắn đã sớm khổ tận cam lai, siêng năng cần cù ông trời sẽ có mắt. Nhưng đối với một sát thủ, nổi tiếng là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Nói đến lợi hay hại, vô luận là Chu Toàn hay Trần Hạo đều phi thường rõ ràng. Trần Hạo thường xuyên nghĩ, không biết biểu cữu lúc nào sẽ ra tay chém đứt cái đuôi đã theo y mười năm này đây….


Cho nên vì an toàn bản thân, Trần Hạo không có tiếp số lạ, Hàn Tiểu Bằng vừa gọi đến, hắn liền ngắt máy.

Nhưng bên kia nhất quyết không tha, qua vài giây, lại gọi đến.

Trần Hạo đem nó cúp luôn.

Kết quả, người bên kia vẫn không cam lòng.

ĐM! Thằng nào đây?

Quá tam ba bận, Trần Hạo hắn đây là bị làm phiền rồi.

Hắn đứng lên, ra khỏi quán bar, ấn nghe điện thoại, cảnh giác nói:”Uy? Ngươi tìm ai?”

“Rốt cuộc chịu nhận điện thoại rồi sao? Nghe ra ta là ai không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm hưng phấn của Hàn Tiểu Bằng.


“Tiểu Bạch Kiểm?” Trần Hạo đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền như có ánh sáng chiếu vào biển sâu, tâm tình trở nên tốt hẳn. Lần trước Tiểu Bạch Kiểm cúp điện thoại của hắn, hắn cứ nghĩ chuyện này đến đây kết thúc rồi. Chung quy người ta cũng là hoa hoa đại thiếu gia nổi tiếng chỉ có thể ngủ một lần, y ngủ với hắn hai lần, cũng là cho hắn mặt mũi rồi. Không nghĩ tới đối phương lại chủ động liên lạc với hắn.

“Tiểu Bạch Kiểm gì chứ. Ta tên Hàn Tiểu Bằng!” Âm thanh trong điện thoại ngập tràn sức sống:”Lần sau tìm ta dùng số này, đừng có gọi số lần trước.”

Lúc hai người hẹn lần nữa, địa điểm là một quán cà phê. Trần Hạo không hiểu nổi, hắn cảm thấy bọn họ nên đến thẳng khách sạn mới đúng chứ.

Hàn Tiểu Bằng đã cắt tóc, mang áo T-shirt trắng với quần jean và giầy thể thao, thanh thuần sạch sẽ giống học sinh vậy. Y vừa ngồi xuống đã ồn ào:”Ngươi hại chết ta rồi!”

Trần Hạo ngạc nhiên:”Gì chứ?”

“Ta bị cắt chức rồi, đều là tại ngươi! Ngươi gọi lúc nào không gọi, gọi ngay lúc ta đang làm việc! Ta là kỹ thuật viên, kết nối lúc đó là thử nghiệm đấy!”


“Nga, ra vậy.” Trần Hạo phản ứng lại, hắn cảm thấy nghi ngờ:”Ngươi lúc đó là đang làm việc sao? Sao ta lại nghe nhiều người kêu ‘Tư thế’, ‘Tư thế này’ gì đó, ta còn tưởng ngươi đang chơi x tập thể…..”

Hàn Tiểu Bằng bất thình lình phun ra một ngụm nước:”Ngươi nói cái gì??!!! Ta là đang làm việc, ngươi còn đâm thọt thành như thế!!!” Y một bên bất ngờ, một bên cũng tự cảm thấy mình thật giỏi: Để đấy ca sẽ cho cưng xem khả năng diễn viên nhiều năm của mình, coi anh đây có thể đi tranh cử giải Oscar không.

Hàn Tiểu Bằng thực kích động, Trần Hạo lại ngượng ngùng. Hắn lại tiếp tục đánh giá Tiểu Bạch Kiểm từ trên xuống dưới, đoán đối phương là sinh viên mới thực tập không bao lâu, kỹ thuật viên trong công ty hào đó. Bởi vì chuyện nửa thân dưới của mình mà ảnh hưởng công việc của người ta, quả thật phải chịu trách nhiệm.

Hắn lại nghĩ tới mấy cái túi xách dưới giường nhà hắn kia, gãi gãi đầu:”Vậy ngươi hiện tại hẳn là đang thất nghiệp phải không, chi bằng ta giúp ngươi sống qua ngày được không?”

Hàn Tiểu Bằng đảo tròng mắt qua lại:”Được! Đại ca anh nếu không ghét bỏ em, cứ trực tiếp bao nuôi em luôn đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận