Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Rốt cuộc, Trần Hạo ngồi xuống trên đùi Hàn Tiểu Bằng, Hàn Tiểu Bằng ôm eo hắn, sờ tới mò lui phần bụng và xương hông.

Mười phút sau, nịt quần Trần Hạo đã biến mất, hai tay Hàn Tiểu Bằng vói vào trong quần jean hắn, vuốt ve chơi đùa hạ bộ.

Mười lăm phút sau, Trần Hạo cuối cùng không tài nào tập trung tinh thần vào trên TV, phía dưới của hắn trướng đến khó chịu, cứ vậy mà thở gấp, dán lên người Hàn Tiểu Bằng, đưa đẩy mông cọ sát.

Hai mươi phút sau, Hàn Tiểu Bằng bị hắn cọ thẳng một phát lên trời, cực kỳ hài lòng.

“Hạo Hạo, muốn ca ca thương ngươi không?” Y dùng lực xoa nắn mông Trần Hạo, thừa biết còn hỏi.

Trần Hạo quay người lại, khoá ngồi trên người y, mặt đối mặt, thở hổn hển, kéo khoá quần y nói: “Ngươi mẹ nó rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Tại sao cứ chốc lát là đệ đệ, quay lưng lại thành ca ca chứ.”

Trần Hạo mới có hai mươi lăm, Hàn Tiểu Bằng đương nhiên là ca ca rồi.

Khuôn mặt y hồng hồng, ánh mắt trong suốt sáng ngời, ỏng ẹo nói: “Người ta trên giường lúc nào cũng là một ca ca tốt nga.”

Trần Hạo bị y ‘nga’ một tiếng gê tởm đến run người, trừng mắt nhìn y, tự mình cởi sạch phía dưới, tách mở hai cánh mông, không thể đợi nổi muốn ngồi lên cự vật vừa lớn vừa đen kia.

Lại không ngờ bị Hàn Tiểu Bằng nắm lấy bả vai, đẩy mạnh ra, ấn người hắn xuống một cái, cả người thiên toàn địa chuyển bị đảo ngược, lưng dán xuống mặt bàn kính dày.

Hàn Tiểu Bằng nâng một chân thon dài của Trần Hạo lên, cười dâm đãng: “Hạo Hạo thật xấu xa, vừa rồi thì không thèm nhìn ta, bây giờ lại nổi máu dâm, ham muốn đến như vậy sao?”

Trần Hạo sớm bị y mài ra lửa, nằm trên bàn nhiệt tình xoay mông: “…. Đừng có nói nhảm nữa, mau tiến vào.”

Hàn Tiểu Bằng nghe xong, phía dưới lại cứng thêm ba phần, ngoài miệng như trước nói khích: “Nga? Muốn ca thao ngươi, vậy mau ngoan ngoãn cầu xin ca ca a…..”

Nhưng Trần Hạo là loại người gì chứ, dù cho có nhuyễn thành một bãi nước trên giường, miệng vẫn cứng như đá. Hừ hừ khinh thường mỉa mai: “Ngươi thật mẹ nó…. Không được thì cứ nói thẳng….. Ta đi ra ngoài tìm người khác giải quyết cũng vậy thôi.”

Hàn Tiểu Bằng vừa nghe đầu oanh một tiếng nổ tung, trong lòng nói thầm, giỏi cho Trần Hạo ngươi, 23 còn không thoả mãn được thứ nhà ngươi!!! Còn dám ra ngoài tìm người??? Xem ra hôm nay không làm ngươi khóc là không được mà!!!!

Y nghĩ vậy, một bàn tay liền dùng lực đè eo Trần Hạo xuống, một tay còn lại lấy từ đĩa trái cây bên cạnh một trái vải nhỏ tròn xoe, nói: “Hạo Hạo đừng vội, Bằng Bằng đút ngươi ăn trái cây trước đã!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui