Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chú thích

-Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ: con người do môi trường xã hội định hướng phát triển nhân phẩm, ko điều khiển, quyết định bản thân được, đại khái thế….

__________

Ngày thứ hai, Hàn Tiểu Bằng rời giường đã phát hiện tin vui trọng đại: Mỹ nữ bán điểm tâm đã mai danh ẩn tích, bác gái đã trở về rồi.

Chuyện này nói lên cái gì ư? Chứng tỏ mấy vị cảnh sát thúc thúc theo dõi bọn họ đã biết khó mà lui về, triệt để.

Hàn Tiểu Bằng mua bánh bao ở quán điển tâm xong mừng như điên. Y cứ nghĩ những người này đến để giám thị nhất cử nhất cử của Trần Hạo, chỉ để tìm manh mối giữa những kẻ hở, hay bằng chứng trung gian nào đó để từ đó mà suy ra ‘tội phạm thật sự’.

Nhưng hơn cả tuần nay, Trần Hạo đều thành thành thật thật ngồi trong nhà, trừ bỏ y ra thì không cùng liên hệ với bất luận kẻ nào khác, nhất là Chu Toàn.

Cho nên, cho dù Trần Hạo có phạm tội hay không, phạm vào tội có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, phía bên kia chỉ sợ chưa tìm được bất cứ bằng chứng nào.

Cái nơi trụ cột kia của Trần Hạo chắn chắn không sạch sẽ gì, lần hắn mất tích hơn một tuần đó, đến tột cùng đến Tây An làm chuyện gì, Hàn Tiểu Bằng không muốn nghĩ tới. Trong lòng y, sớm linh tính rồi, y cảm thấy bản chất của Trần Hạo nhất định là một đứa nhỏ lương thiện thành thật.

Những chuyện trái với luân lý hắn làm trước kia, nhất định là do Chu Toàn sai bảo thậm chí là bị hiếp bức mà làm, đó chính là cái gọi là nhân tại giang hồ thân bất do kỷ mà thôi.

Hàn Tiểu Bằng ân thầm lên kế hoạch, có nên đi cửa sau, tìm một cơ hội, giở một chút thủ đoạn đùa giỡn, tóm gọn kẻ địch rồi giải quyết luôn cữu cữu kia một thể. Bất quá, việc này phải làm một cách bí mật, êm ổn, tính toán kỹ hơn,…..

Tự cho rằng Hạo Hạo đã tạm thời thoát khoải nguy hiểm, Hàn Tiểu Bằng sau khi mua đồ ăn sáng, liền đi dạo vài vòng loanh quanh, thấy có bán hoa cảnh, nổi hứng nhất thời, chọn một chậu Cúc Ba Tư nhỏ sắp nở, vui vẻ ôm trở về.

“Hạo Hạo, xem ta mua cái gì này?”

“Hùng Hạo Hạo rất cô đơn nha, ta mua chậu cúc hoa về bồi hắn này!”

Hàn Tiểu Bằng vừa vào cửa liền lớn giọng ồn ào, cao hứng đi thẳng vào phòng ngủ, lại không ngờ đứng hình —– trên giường không có ai.

“Hạo Hạo?” Y lại qua phòng khác, tìm kiếm, không hề thấy bóng dáng Trần Hạo.

Hàn Tiểu Bằng cảm thấy quá mức quỷ dị, lấy điện thoại di động gọi cho Trần Hạo.

Kết quả từ phòng ngủ truyền đến tiếng điện thoại inh ỏi của di động đặc chế.

Trần Hạo, hắn không mang theo di động sao?

Tại sao có thể như vậy? Quên mang hay là cố ý?

Không lẽ là? Hỏng rồi!

Hàn Tiểu Bằng đột nhiên nghĩ tới gì đó. Y vọt vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, bên trong có hai ngăn tủ, để quần áo của Trần Hạo, hiện tại đã trống trơn không có gì cả. Đầu óc như bị chích điện, Hàn Tiểu Bằng nhìn tủ quần áo rỗng tuếch kia, ngây ra như phỗng.

Thật lâu sau đó, y suy sụp ngã ngồi trên giường.

Hạo Hạo của y….. Lại không thèm nói một tiếng, cứ như vậy mà đi…..

Quay ngược lại lúc trước.

Kỳ thật Trần Hạo cũng không phải chỉ đơn giản là đi như thế. Hắn là trốn, bỏ trốn quá khứ, cũng là trốn thoát tương lai.

Trong lòng hắn vẫn luôn cực kỳ rõ ràng, câu chuyện tình yêu của Hạo Hạo và Bằng Bằng, sẽ chẳng thể nào có thể kéo dài. Rồi cho đến sáng hôm nay, hắn phát hiện máy nghe lén bị dán băng dính dưới bàn, càng chứng minh cho điều đó.

Hàn Tiểu Bằng có nhiện vụ, nhưng y là cùng hắn trải qua một ngày, liền thêm một phần quyến luyến, thêm một phần không nỡ, cành thêm một phần quyết tâm phản bội tổ chức.

Trần Hạo an ủi bản thân, hơn một tháng hay, hạnh phúc mà hắn đạt được, so với hai mươi mấy năm trong quá khứ đã là quá nhiều rồi, hẳn phải thoả mãn rồi.

Hắn gọi cho Chu Toàn, nói với y, mình bị cảnh sát theo dõi, cần một chiếc thuyền.

Trước khi đến bến tàu Bạch Vân đã được đặt sẵn, Trần Hạo trở về ngôi nhà nhỏ mình thuê lúc trước, lấy ra mấy cái túi du lịch từ gầm giường, từ ‘Nike’ lấy ra năm vạn đồng, nhét vào va li. Lại khoá vali kỹ càng, dùng dây đem bảy tám chiếc túi còn lại buộc chặt lại một chỗ, vác trên vai, kéo vali ra khỏi cửa.

Một lát sau đó, di động Hàn Tiểu Bằng báo có tin nhắn mới.

Nhưng mà lúc đó, y đang nằm trên giường trong phòng ngủ, nhìn trần nhà mà ảm đạm xuất thần, hoàn toàn không còn hứng thú đi để ý việc khác. Trong đầu y ngàn lời vạn chữ, lộn xộn. Lân qua lộn lại chỉ nghĩ về một vấn đề — hôm qua còn rất tốt như kia, hôm nay sao lại không nói một tiếng đã bỏ đi?

Sau đó một chút nữa, di động trên sô pha phòng khách lại lần nữa báo có tin nhắn mới.

Hàn Tiểu Bằng cẫn còn ngẩn người, y nghĩ, Hạo Hạo sẽ đi đâu chứ? Ta phải làm sao tìm hắn đây? Có nên về đơn vị một chuyến không? Y nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới hôm qua, Trần Hạo tựa trên người y hỏi y:

“Bằng Bằng, ngươi là sinh viên, sẽ nói tiếng Anh chứ?’

“Ngươi thấy nước ngoài có tốt không?”

Hàn Tiểu Bằng giật mình một cái lăn từ trên giường xuống, Hạo Hạo của y muốn xuất ngoại! Không, nói chính xác là, muốn bỏ trốn!

Sở cảnh sát đã biến đi rồim ngươi còn chạy cái gì con cá nhỏ kia a, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao???!!!!

Hàn Tiểu Bằng tức giận, ngươi chạy thì cũng được, tại sao không bàn bạc với ta? Đồ Trần Hạo Hạo ngu ngốc, ngủ với ông đây nhiều như vậy rồi, còn dám xem ông như người ngoài.

Hàn Tiểu Bằng nghĩ đến đây, bị tổn thương. Hạo Hạo của y có thể đi đâu đây? Hắn có hồ sơ phạm tội, muốn nhập cảnh thì phải có visa, hắn chỉ có thể bỏ chjay đến nơi không cần xác nhận nhập cảnh, hoặc là quốc gia nhập cảnh tự do. Mấy nước như thế không nhiều, Hàn Tiểu Bằng mờ Notebook ra, tra ra mười mấy nước, đều là nơi chim không thèm thả shit. Lại còn rất thích hợp để tội phạm lẩn trốn.

Y vào phòng khách lấy điện thoại, tính đem mấy tài liệu này chụp lại, thì phát hiện trên màn hình thông báo có năm tin nhắn chưa đọc.

Quý khách thân mến, tài khoản [0561] của bạn phát sinh một phiên giao dịch nhân dân tệ vào lúc 9:45 ngày 14 tháng 8 năm 201X, số tiền gửi vào 10000.00, nếu như có thắc mắc, xin hãy lập tức gọi vào số 95555 yêu cầu kiểm tra.

Quý khách thân mến, tài khoản [0561] của bạn phát sinh một phiên giao dịch nhân dân tệ vào lúc 9:49 ngày 14 tháng 8 năm 201X, số tiền gửi vào 10000.00, nếu như có thắc mắc, xin hãy lập tức gọi vào số 95555 yêu cầu kiểm tra.

Quý khách thân mến, tài khoản [0561] của bạn phát sinh một phiên giao dịch nhân dân tệ vào lúc 9:54 ngày 14 tháng 8 năm 201X, số tiền gửi vào 10000.00, nếu như có thắc mắc, xin hãy lập tức gọi vào số 95555 yêu cầu kiểm tra.

Quý khách thân mến, tài khoản [0561] của bạn phát sinh một phiên giao dịch nhân dân tệ vào lúc 10:01 ngày 14 tháng 8 năm 201X, số tiền gửi vào 10000.00, nếu như có thắc mắc, xin hãy lập tức gọi vào số 95555 yêu cầu kiểm tra.

Quý khách thân mến, tài khoản [0561] của bạn phát sinh một phiên giao dịch nhân dân tệ vào lúc 10:07 ngày 14 tháng 8 năm 201X, số tiền gửi vào 10000.00, nếu như có thắc mắc, xin hãy lập tức gọi vào số 95555 yêu cầu kiểm tra.

[0561] là thẻ vàng ngân hàng China Merchants Bank của Hàn Tiểu Bằng, lúc Trần Hạo nói muốn bao dưỡng y, từng hỏi qua số tài khoản này. Bây giờ, là Trần Hạo tự gửi tiền cho y. Hắn còn chưa rời khỏi Bình Sơn.

Hàn Tiểu Bằng nhìn tin nhắn này, không khỏi vừa vui vừa tức, đồ ngu ngốc này, ai muốn tiền của hắn, ông đây là muốn xác hắn! Y lập tức lấy áo khoác xông ra ngoài.

Thành phố Bình Sơn này nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ có khoảng 24 cái Merchants Bank, trong thành phố đã 16 cái rồi. Hàn Tiểu Bằng nhớ lại lúc sáng y rời đi lad 7 giờ 40 phút, về đến nhà là 8 giờ 08 phút, Trần Hạo từ lúc rời đi đến giờ nhiều nhất cũng chỉ mới hơn nửa tiếng, hắn còn phải đến nơi nào đó để lấy tiền. Đây cũng là giờ cao điểm, xe cộ chen chúc, hắn cũng không có khả năng đi quá xa.

Hàn Tiểu Bằng quyết định, trước ra khỏi khu vực này đã, đến hai khu mới được xây dựng xem thử một vòng đã.

Lúc y lái xe trên đường, tin nhắn ngân hàng gửi đến cũng không có dừng, Hàn Tiểu Bằng chỉ mong Trần Hạo gửi nhiều tiền, càng nhiều càng tốt, để y đuổi đến kịp lúc, may mắn bắt quả tang được người yêu đang đứng trước ATM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui