Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Thủ đoạn của kỷ uỷ, đơn giản chỉ là không cho ngủ, không cho đại tiểu tiện, một ngày một đêm tra khảo người. Mấy tên bản tính nhà quan bình thường quen sống sung sướng an nhàn nên cơ bản là không chịu nổi. Mà Hàn Tiểu Bằng đã trải qua huấn luyện chuyên môn, là phần tử ương ngạch ý chí đối đầu, cho nên so với mấy tuyệt chiêu tra tấn của bọn y, mấy trò đùa của kỷ uỷ không đáng nhắc tới. Nếu đem y nhốt vào cũng chẳng làm y mở miệng. Bất quá, Hàn Tiểu Bằng nghĩ trong lòng là vậy, trên mặt thể hiện ra lại là chuyện khác.

“Tôi…. Tôi và Trần Hạo…. Là có chút quan hệ…..”

Hàng Hành vừa nghe câu này, kìm lòng không đậu vui vẻ lên, tâm nói, phương pháp giảng dạy của đội trưởng dùng được. Ngồi văn không không doạ được, nghe ‘Kỷ Uỷ’ tức khắc hoảng sợ.

Hắn ho khan một tiếng, che dấu mừng thầm trong lòng: “Suy nghĩ cẩn thận rồi thành thật khai báo đi, nói rõ ràng chút.”

“Vâng.” Hàn Tiểu Bằng trì độn gật đầu, “Cảnh quan, nhưng anh trăm ngàn lần không thể nói là tôi nói đâu….”

“Biết rồi.”. Hàng Hành không kiên nhẫn đánh gãy lời y. Hắn từ trong ngăn kéo lấy giấy bút ra, ấn mở máy gi âm chuẩn bị ghi âm lại.

“Tôi…. Tôi hiện tại và Trần Hạo đang cùng nhau….”

“Nói gì như muỗi thế! Lớn tiếng chút!”

Tiểu cảnh sát rống một tiếng như vậy, Hàn Tiểu Bằng không nói nữa, chớp chớp mắt nhìn hắn.

“Chuyện gì?” Hàng Hành hỏi.

Hàn Tiểu Bằng đỏ mật, nhăn nhăn nhó nhó cúi đầu: “Cảnh quan, anh lớn lên trông thật đẹp mắt.”

“Gì?”

Y nói những lời này vừa nhẹ vừa mỏng, âm lại trầm. Hàng Hành chỉ nghe được đến chữ ‘Anh’.

“Cuối cùng có nói hay không! Đừng nghĩ có thể dùng mánh khoé với tôi.” Hắn tức giận đứng dậy, đến trước mặt Hàn Tiểu Bằng, lôi tay y.

Nói nhanh như thế thôi, tay hắn còn chưa động đến được bả vai Hàn Tiểu Bằng, đã bị đối phương nắm trụ. Thanh âm Hàn Tiểu Bằng lúc này biến lớn: “Cảnh quan, da của anh thực mềm mịn.”

Khẩu khí ái muội này, kết hợp với biểu tình thẹn thùng của Hàn Tiểu Bằng, đồng chí Hàng Tiểu Hoa tức khắc lông tóc dựng ngược: “Ngươi, ngươi, ngươi, nói, nói cái gì!”

Chữ ‘Chứ’ của hắn còn đang lắp bắp chưa nói xong, đối phương nháy mắt đã động thân dưới, kéo hai cánh tay hắn, dùng sức lôi kéo hai bả vai rắn chắc kia. Đồng chí Hàng Tiểu Hoa chủ thấy một trận trời đất rung chuyển, lưng dán kajnh xuống nền xi măng, xương cốt cả người như muốn rụng tới nơi. Chờ hắn lấy lại tinh thần, bản thân đã nằm ở dưới bàn.

Phần tử tội phạm họ Hàn chính đại cưỡi ở trên bụng hắn, một tay niết mặt hắn hắc hắc cười: “Cảnh quan, tôi và Trần Hạo có quan hệ gì, cậu còn không biết sao? Thời điểm ta cùng hắn gì gì đó, cậu không nghe được gì hết sao? Thế nào, mãnh liệt không?”

Kỳ thật bởi vì lần đó máy nghe lén bị dán băng dính, Hàng Hành cũng không nghe rõ Hàn Tiểu Bằng cùng Trần Hạo tán tỉnh như tế nào, nhưng phần tinh hoa nhất, một tiếng ‘A’ dâm đãng kia, vẫn là thực khắc sâu vào lòng người.

Hàn Tiểu Bằng nhắc tới như vậy, hắn liền cứ thế nhớ lại, trán đổ mổ hôi, sắc mặt trắng bệch, nơi chuyện lại càng lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…..’

Hàn Tiểu Bằng chết tiệt lại không biết xấu hổ tra khảo tiếp: “Cậu là đang nhớ lại đúng không? Tối hôm đó nghe rất thích đi?” Y nói, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó đỉnh dưới mông của mình. Quay lại nhìn, đm nó, tiểu cảnh sát này quá thành thật rồi, thế mà cũng dựng lên một cái lều nhỏ rồi.

Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của Hàn Tiểu Bằng, y chẳng qua chỉ muốn trêu trọc con chim nhỏ nà chút thôi, cho hắn biết lợi biết hại, kết quả thành ra thế này. Cho nên, y không chút do dự nắm chặt tiểu tiểu cảnh quan = =|||]

“Nói, Trần Hạo rốt cuộc phạm tội gì?”

Giờ đến phiên đồng chí Hàng Tiểu Hoa giả chết, hắn đem đầu quay sang một bên, cắn chặt môi không gắn một tiếng.

Hàn Tiểu Bằng cười gượng hai tiếng: “U a, không nghe lời? Vậy cũng đừng trâch tôi không khách khí.”

Lúc này chỉ thấy bả vai tiểu cảnh sát đột nhiên động mốt chút, ngay sau đó là họng súng băng lãnh đặt ngay dưới cằm Hàn Tiểu Bằng.

“Buông r!” Mắt Hàng Hành có điểm hồng, giọng cũng là nghẹn ngào.

Hàn Tiểu Bằng mặt không đổi sắc: “Không buông, anh đây chính là thích chơi đồng phục dụ hoặc cơ.”

Hành Hành tuyệt vọng: “Đồ lưu manh, ta thiến chết ngươi!”

“Để xem là tay ta nhanh hay súng của ngươi nhanh.” Hàn Tiểu Bằng chậc lưỡi: “Muốn giữ kê * hay là đản *, tự chọn một đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui