Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Thân phận mới của Hoa Hạ, cơ hồ phá nát tâm trí Hàn Tiểu Bằng. Bởi vì theo thời gian trôi, mục đích thực chất của cuộc giao dịch này hiện ra càng rõ.

–Trần Hạo, đã biến thành nhược điểm của Hàn Tiểu Bằng, mà cái Hoa Hạ gọi là cứu người, kỳ thực là mượn cơ hội dùng tính mạng Trần Hạo để uy hiếp y vào khuôn khổ.

Kiểu lừa lọc kinh điển này, hoàn toàn đủ tư cách để có thể viết vào sách giáo khoa huấn luyện gián điệp. Càng không xong là, nó tựa hồ đem Hàn Tiểu Bằng đẩy vào tình cảnh cực kỳ xấu hổ, đem y đẩy mạnh vào một cạm bẩy đầy logic.

Đí chính là, nếu y không đáp ứng, tương đương với “tự mình” phán cho Trần Hạo án tử hình.

Không quá hai ngày, đám lưu manh trong phòng đều kinh ngạ phát hiện, “Tiểu Bạch Kiểm” giống như bị sét đánh một cái, tự dưng chuyển thành “Tiểu ngốc tử”.

Đất cũng không quét, nước cũng không múc, thịt kho cũng không ăn. Y giống như bị mất hồn, mỗi ngày đều mặt không đổi sắc tìm một nơi ngồi xuống, cúi đầu làm việc, nửa câu cũng không nhiều lời.

Thậm chí ngay cả khi Nghiêm Đông chủ động nói chuyện với y, y cũng không có phản ứng gì.


Này quả thực là khiêu chiến với quyền uy của hào trưởng. Nghiêm Đông không chỉ một lần nói qua với Trần Hạo: “Nếu không phải nể mặt mũi cậu, tôi đã sớm cho tên tiểu tử này một trận mẹ nó rồi.”

Trong trại tạm giam một tuần được tắm một lần, hôm đó đến phiên Hàn Tiểu Bằng tắm rửa, Trần Hạo cũng cởi hết chen vào một gian. Những người khác đều biết quan hệ của bọn họ, nên không có ai ngạc nhiên.

Lưc Trần Hạo vào, Hàn Tiểu Bằng đang gội đầu. Hắn lại gần, đưa tay choàng eo Hàn Tiểu Bằng một chút. Hàn Tiểu Bằng không để ý có người tiến vào, bất ngờ nhìn lên mới thấy Trần Hạo, liền cười cười, miệng lưỡi trơn tru nói: “Thế nào, eo anh vừa nhỏ vừa mịn phải không?”

Trần Hạo ngược lại lại thành thật nói: “Bằng Bằng, anh gần đây gầy quá.”

“Gầy chỗ nào.” Hàn Tiểu Bằng chột dạ nói.

“Mấy tối hôm nay anh xoay mình mãi, sao thế, có tâm sự?”

“Cậu nói thử xem? Tâm sự của tôi còn không phải cậu sao?”


Trần Hạo lấy chai dầu gội, xịt ra tay, kéo đầu Hàn Tiểu Bằng qua, hai tay nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn ướt nhẹp của y.

“Bằng Bằng, tôi không phải đã nói rồi sao, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Hai người trầm mặc một lúc, đợi đầu đã gội xong. Hàn Tiểu Bằng lau nước trên mặt, bất ngờ nói: “Hạo Hạo, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu?”

“Hửm?”

“Trên đời này có chuyện gì mà cậu dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm không?”

“Này…..” Trần Hạo có chút lưỡng lự. Hắn căn nhắc bản thân trong chốc lát, ban đầu không nghĩ ra được, sau lại nghĩ ra rất nhiều, đều là mấy điều quái đản chỉ có bệnh nhân tâm thần mới làm được thôi, như là “Tôi tuyệt đối sẽ không chạy nhảy làm loạn trên đường phố.”

Hàn Tiểu Bằng nhìn suy nghĩ hắn bị phân tán quá xa, lập tức ngắt lời hắn, đổi cách hỏi: “Vậy nếu tôi bắt cậu phải chạy loạn, cậu sẽ làm sao?”

“Này….” Trần Hạo nhìn thực khó xử, tựa hồ vấn đề này với hắn mà nói quả thực rất nghiêm trọng.

Kỳ thật Hàn Tiểu Bằng còn muốn hỏi: “Nếu cậu không chạy loạn tôi liền phải đi gặp Diêm Vương, thì cậu sẽ nguyện ý làm điều đó sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận