Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Xe chạy trên đường, đôi khi xóc nảy dữ dội. Trần Hạo ngồi nghiêm chỉnh, cơ thể vì giữ thân bằng, theo sự chấn động của xe bị lay động theo, một lát sau, đầu cũng không tránh khỏi có chút choáng. Chẳng biết qua bao lâu, xe như là đến khúc cua, rồi đột nhiên bị phanh gấp, Trần Hạo nghiêng mình một cái, bên eo lập tức bị dán một vật lạnh tanh.

Đèn pin hoặc là súng, nhất định là súng. Nhưng mà mấy thứ này với tên tội phạm gần chết như hắn cũng có lực uy hiếp sao?

Xe dừng, hai tay y bị còng lôi ra. Gió phương Bắc lạnh và khô thổi ngược vào trong cổ áo, cho dù cách khăn trùm đầu, cũng giống như tiếp xúc trực tiếp, thổi mạnh từng chút vào da thịt hắn.

Một thanh âm cách đó không xa truyền tới: “A3088, tội phạm chính trị, ký ở đây, người sẽ được tính là đã bàn giao.”

Bộ đồ mới của hắn vẫn rất mỏng, lạnh đến nỗi run cầm cầm, trong đầu còn buồn bực, đây là đâu chứ? Là pháp trường hay là cửa toàn án đây, có thẩm vấn hay không chứ? Mình tại sao lại thành tội phạm chính trị rồi?

Hắn vểnh tai nghe, nhưng cũng không nghe tiếng ai đáp lại lời đó nữa, chỉ có tiếng trang giấy bị gió thổi, nhẹ nhàng mà thổi qua.

Một lúc sau, có người lôi hắn về phía sau, nhét vào trong xe, Trần Hạo sờ soạng tìm chỗ ngồi, cao như vậy, hắn dám chắc đây là một chiếc Jeep.

Cửa xe ‘phanh’ một tiếng, Trần Hạo ngồi thẳng lưng, như một cái cột cờ. Hắn duy trì tư thế này trong một chốc, lại không nghe thấy tiếng khởi động xe như trong suy nghĩ – mà là một tiếng ‘chụt’ vang dội.

Không sai, đó chính là tiếng hôn đó, một nụ hôn nồng cháy ướt át lên trên má trái, còn cách cái khăn trùm nữa kia.

Trần Hạo mạnh mẽ lui người: “Ai?”

Đáp hắn là một thanh âm đê tiện hề hề: “Đoán xem!”

Khăn trùm đen bị gỡ xuống, còng tay chói lọi cũng bị cởi ra, Hàn Tiểu Bằng nhìn Trần Hạo, dịu dàng tình cảm như nước đầu thu mà nói: “Hạo Hạo, là tôi.”

Tiếp không đợi Trần Hạo phản ứng, liền khẩn cấp mà kéo hắn vào trong lòng.

Mấy tháng rồi chứ! Sống hay chết đều không biết!

Hàn Tiểu Bằng nghẹn ngào dùng sức, gân xanh trên hai tay đều nổi lên, như muốn đem Trần Hạo khảm vào thân thể y vậy.

“Hạo Hạo, Hạo Hạo…” Miệng không ngừng nỉ non, “Tôi nghĩ cậu đã chết rồi Hạo Hạo à, làm tôi nhớ cậu đến muốn chết theo… Nhưng cậu còn sống, còn sống…. Sống tốt. Mẹ nó nguyên một đám rùa bọ chết tiệt không cho tôi gặp cậu, trời mới biết tôi nghĩ muốn gặp cậu nhiều như thế nào, nhưng lại không được… Bọn họ giam tôi lại, trong cái căn phòng tối mù mù, nói phải đợi….” Mắt y đỏ lên, cằm chôn trong hõm vai Trần Hạo không ngừng cọ tới cọ lui, trong lời nói còn pha chút nức nở: “Bọn họ bảo nhất định sẽ giữ mạng của cậu, nhưng tôi không biết… Tôi sợ bọn họ lừa tôi… Tôi sợ cậu không sống được…. Nhưng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi… Rồi lại tiếp tục đợi…. Đợi lâu như vậy rồi, rốt cuộc vẫn bị bắt đợi…”

Y đem mấy tháng tương tư ra kể khổ, đổ ngược lỗi cho Trần Hạo, ôm hắn nói bô bô một tràng rồi lại hôn hôn, hôn khắp cả mặt, thẳng đến lúc Trần Hạo bị nước miếng của y làm nghẹn, người kia rốt cuộc mới định thần lại, kêu một tiếng nho nhỏ: “Bằng Bằng…”

Hàn Tiểu Bằng lúc này mới lưu luyến không rời buông lỏng tay, ngưng mắt ngắm đối phương.

Trần Hạo nâng tay, hướng mặt y ‘ba’ một bạt tai.

“A!” Hàn Tiểu Bằng hét lên thảm thiết, vốn trong hốc mắt đã nghẹn nước mắt, tức khắc chảy xuống.

“Hạo Hạo… Cậu làm gì đó…” Y bụm mặt lơ ngơ, kết quả chưa tỉnh lại ăn thêm một tát nữa.

“A! Đm nó!” Hàn Tiểu Bằng hất tay Trần Hạo ra, lúc này ngay cả nước miếng đều phun ra rồi: “Mẹ nó cậu phát bệnh hả!”

Lại phát hiện Trần Hạo sờ tay y, si ngốc mà ngây ra hỏi: “Bằng Bằng, thật là anh… Không… Không phải đang mơ…” Dứt lời, liềng nâng khóe môi, cười sáng lạn còn hơn cả hoa mùa xuân.

Hàn Tiểu Bằng mới hiểu ra, vừa tức giận vừa buồn cười: “Cút mẹ đi! Cậu mắc gì không tự đánh mình đi hả!”

Trần Hạo thật sự nghĩ hắn đang mơ, hoặc là hắn nghĩ hắn đã chết rồi, đây là Thiên Đường. Hàn Tiểu Bằng nói án kiện “Xã hội đen Chu Toàn phạm trọng tội” hai tháng trước chính thức được xét rồi, liên lụy xuống dưới bảy tám phần lận, khởi tố liên ra cả một trăm người, gian tặc có quan lớn cũng có, kết cục tử hình năm người, án chung thân cho bốn người, phán quyết hơn năm mươi người, nguyên cả một tổ chức lớn cũng chịu chấp nhận hình phạt. Bất quá chủ mưu Chu Toàn đã chết trong trại giam, cùng với tên đồng phạm kiêm nhân chứng Trần Hạo….

Hàn Tiểu Bằng cầm ra một bì thư, vì gấp gáp mà rơi ra một đống giấy tờ: “Cậu từ nay về sau, không còn là Trần Hạo kia nữa, ngày sinh nơi sinh gì đó, sửa hết.”

Trần Hạo nhìn cẩn thận qua một lượt, đều cực kỳ mới, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, giấy phép lái xe, tất cả đều viết một cái tên: Trần Hạo.

Hàn Tiểu Bằng đem một cái thẻ tín dụng nông thôn hợp tác xã từ trong đống kia đưa cho hắn: “Còn cái này nữa nè, tài sản của cậu đều đưa lại cho cậu, một trăm lẻ năm đồng.”

Trần Hạo có chút buồn bực: “Anh rốt cuộc là loại người nào vậy?”

Hàn Tiểu Bằng tựa vào trên vai hắn: “Tôi có thể nói cho cậu, bất quá, Hạo Hạo phải đáp ứng một chuyện trước đã.”

“Chuyện gì?”

Hàn Tiểu Bằng đào đào trong túi, sau đó giống như đang dâng hiến báu vật mà trình một cái hộp nhỏ lên.

“Trần Hạo.” Y đột nhiên nghiêm túc: “Cậu có nguyện ý theo tôi cả một đời này không?”

Trần Hạo nhìn chằm chằm cái hộp kia, không nói một tiếng, dĩ nhiên ngay cả đồ ngu cũng biết trong cái hộp kia chứa cái gì.

Một tiểu vương tử xinh đẹp nghiêm túc, cầm nhẫn âu yếm cầu hôn hắn, cảnh tượng này năm Trần Hạo mười hai mười ba tuổi bắt đầu mê phim thần tượng đã thấy rồi, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới trong hiện thực sẽ có một ngày như vậy, hắn nhìn Hàn Tiểu Bằng, ánh mắt đăm chiêu.

Hàn Tiểu Bằng cầm chiếc hộp, Trần Hạo lại nửa ngày không động tĩnh, y chỉ có thể ngượng ngụng tự mình mở ra, chỉ vào hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh bên trong: “Cái này bằng vàng, nếu cậu thấy thường quá, tôi trở về mua kim cương nha.”

Cả một đời bên nhau sao… Trần Hạo nhìn hai chiếc nhẫn kia, là chuẩn bị cho hắn sao? Thật sự là vì hắn sao? Hắn nhớ tới hàng chữ nhỏ sau tấm ảnh, nhớ tới thiếu niên ôm lưng ghế kia, nhớ tới một câu “Nó thích mày, không phải vì mày đủ dâm đãng sao…” của Chu Toàn kia. Bỗng nhiên quay mặt đi, không nhìn cái hộp kia nữa.

“Hạo Hạo….” Hàn Tiểu Bằng phát hiện sự khác thường của Trần Hạo, để lại gần hơn, nửa đùa nửa thật nói: “Hạo Hạo sao vậy? Cậu không thể không đồng ý đâu, lần trước trong phòng tắm cậu còn gọi tôi lão công mà, gạo nấu thành cơm rồi cậu không được quỵt nợ đâu…”

Kỳ thật trong hồ sơ của Trần Hạo bây giờ, đã ghi là đang có quan hệ vợ chồng với Hàn Tiểu Bằng rồi, nếu không nhờ vậy thì Hàn Tiểu Bằng cũng không có lý do yêu cầu cấp trên bảo vệ hắn, cho hắn một thân phận mới, làm cho hắn cảm động. Giống như quan hệ gia đình của mấy đồng sự trong tổ chức của y. Nói gạo nấu thành cơm rồi, một chút cũng không khoa trương mà.

Nhưng mà Trần Hạo vẫn không nhận lấy nhẫn, mà hỏi ngược lại: “Bằng Bằng, tôi hỏi anh, tại sao anh lại thích tôi?”

Hàn Tiểu Bằng sửng sốt, y không nghĩ Trần Hạo lại ngay thời khắc lãng mãng, đột nhiên hỏi một câu như vậy. Nhìn Trần Hạo đang cực kỳ nghiêm túc kia, cảm thấy hình như trong lòng y có ẩn khuất gì đó.

Cho nên hỏi: “Cậu biết tại sao Hoàng Dung thích Quách Tĩnh không?”

Qua lâu chút, Trần Hạo vẫn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Đành phải cười nói: “Có coi Anh hùng xạ điêu chưa?”

“Từng xem trên TV rồi.”

“Bản của Lý Á Bằng?”

“Bản của Hồ Ca.”

Hèn gì… Hàn Tiểu Bằng một lần nữa phấn chấn hỏi: “Cậu biết tại sao Dương Khang thích Quách Tĩnh không?”

Trần Hạo thắc mắc: “Anh có chỗ nào giống Quách Tĩnh chứ….”

Hàn Tiểu Bằng:“…….”

Hai người trừng nhau không nói gì nữa, rốt cuộc, Hàn Tiểu Bằng thở dài:

“Hạo Hạo, cậu còn nhớ rõ những lần chúng ta gặp nhau trước đây không, tôi nói với cậu, tôi ở trước mặt người khác đều là giả, chỉ có ở trước mặt cậu mới là thật.”

“Nhớ rõ,”

“Kỳ thật tôi không phải người thường, tôi… Tôi là điệp viên.”

“Anh nói cái gì?” Trần Hạo tuy sớm phát hiện thân phận Hàn Tiểu Bằng có ẩn tình khác, nhưng hai chữ ‘điệp viên’ này hắn chưa từng nghĩ đến.

“Hạo Hạo, tôi chỉ nói thật với cậu mà thôi, từ ngày tôi bắt đầu theo tổ chức, thì tư liệu về cha mẹ hay thân thích của tôi đều là giả, bạn bè xung quanh đều là yêu cầu của nhiệm vụ, đồng nghiệp trong đơn vị thì, ngay cả thân phận thật sự của bọn họ tôi đều không biết… Hạo Hạo, tôi thích cậu, vì cậu là thật, là người chân thật nhất tôi từng gặp, là người chân thành nhất, tôi yêu cậu, vì cậu đáng để tôi yêu… Mọi thứ của tôi có lẽ đều là giả, ngay cả tên cũng vậy, nhưng tâm của tôi đối với cậu, là thật. Cho dù hôm nay cậu không tiếp nhận được, nhưng tôi hy vọng cả một đời còn lại cậu sẽ nhớ kỹ những lời này.”

__________

Chỗ Dương Khang và Quách Tĩnh là thế này, trong bản AHXĐ của Hồ Ca thì Dương Khang là Viên Hoằng đóng =))) Mà ở ngoài đời thì tổ hợp Hoắc Kiến Hoa – Hồ Ca – Viên Hoằng thì luôn làm cho showbiz điên đảo, mà gian tình giữa 2 ng HC – VH xuất phát từ đó cho nên mới lấy ví dụ Dương Khang yêu Quách Tĩnh đó:))) Haizz mà bây giờ Viên Hoằng cưới vợ rồi, Hoắc Kiến Hoa cũng chuẩn bị cưới vợ rồi haha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui