Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư


Khi cả hai còn đang nói chuyện, thì nghe được tên của Đường Võ xếp hạng 89 vang lên.

" Ha ha, Đường Võ lúc trước còn vên váo nói bản thân có thể xếp trước 50 tên đâu, bây giờ chỉ xếp hạng 89, hắc hắc, xem hắn còn dám khoát lát trước mặt mọi người sao?" Bạch Ngạo Thành hắc hắc cười nói.

"Ngươi quen biết hắn?"
" Ở Đế Đô có ai không biết hắn, ỷ vào thiên phú không tồi, cực kỳ làm ra vẻ!.

" Bạch Ngạo Thành đem lai lịch, và hành vi xấu của Đường Võ nói cho Vân Phong Nhã nghe.

Vân Phong Nhã tóm tắt cũng hiểu được Đường Võ là loại người nào, kêu ngạo, ít kỹ, làm ra vẻ.

" Đều đáng giận là, hắn như vậy xấu xí, lại mơ tưởng thiên tài tiểu cô Ngạo Thành ta mới đáng giận, cả hoàng tử tiểu cô ta còn không thèm liếc mắt, nói chi hắn như vậy người, sách giày cho tiểu cô ta còn không xứng nữa là, cốc ghẻ mà đồi ăn thịt thiên nga!.

" Ba ly ba la nói không ngừng.

Vân Phong Nhã nhìn Bạch Ngạo Thành như bà tám nói không ngừng bên tai, nhưng khi mỗi lần hắn nói đến tiểu cô hai chữ thì trong mắt đều là sùng bái quan mang, cho đến lúc nghe được xếp hạng 85 danh là Thẩm Dịch, thì hắn mới ngừng lại, nhìn về phía đang reo hò lớn nhất nơi, hắn cũng vì Thẩm Dịch vui mừng, mà cũng có một chút thất vọng vì hành vi lúc trước của Thẩm Dịch, nhưng khi nghe đến Mộc Nhân nói.

"Xếp hạng 84 danh là, Bạch Ngạo Thành.

"
Vân Phong Nhã nhìn Bạch Ngạo Thành ngốc ngốc đứng đó, nhịn không được cười nói.

" Chúc mừng huynh đệ loạt vào tốp 100.

"
Bạch Ngạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, cười hắc hắc, hắn cũng biết khảo hạch lần này là như thế nào quan trọng, bản thân lại loạt vào tốp 100, còn như vậy cao, làm sao không bắt ngờ cho được, mà hắn đã quên, là hắn mỗi lần nghe nhóm người nào dùng lời dơ bẩn hoạt là hùa theo đám người Giang Thành Liệt muốn đối phó Vân Phong Nhã, thì hắn không màng tắc cả đem đối phương đánh kêu cha gọi mẹ, xém chút nữa hắn cũng bị đoàn đội của mình đá ra ngoài, vì quá biết ngây chuyện.

Còn Thẩm Dịch bên này, khi nghe đến tên của mình, hắn lẽ ra phải là vui mừng, nhưng ngược lại, hắn lại không chút kích động nào, vì hắn biết, nếu không phải thiếu niên mà hắn cho là sẽ đem lại cho đoàn đội ngánh nặng kia, thì hiện tại hắn cả việc thông qua qua khảo hạch cũng khó, nói chi có cơ hội loạt vào tốp 100 tên trên bảng xếp hạng, hắn hiện tại chỉ thấy bản thân thật buồn cười, cùng xấu hổ, nhưng khi nghe đến Bạch Ngạo Thành tên, hắn cũng ngẩn ra, không chỉ là hắn, còn đang vui vẻ chúc mừng đoàn đội của hắn cũng là ngẩn ra, sao đó là xấu hổ, vì bọn họ cũng nghĩ đến cùng một việc lúc trước, cũng vui không đứng dậy.

Mà ở phía xa ngồi mười vị trưởng lão và lão sư, không khí có chút kỳ quái khi nhìn ngồi chín giữa người, không vì cái gì khác, vì không biết đã bao lâu, viện trưởng của bọn họ có khi nào quan tâm đến nội môn khảo hạch bao giờ đâu? Tuy nói lần này là đặc biệt, nhưng mấy lần trước không phải cũng vậy sao, viện trưởng chỉ chờ kết quả ra đến, xem một chút, rồi ngật đầu bảo tốt, không có câu sau, nhưng hôm nay ngày ấy đích thân đến tận nơi này, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng đến cũng không có gì vấn đề a, vấn đề là từ 90 danh điếm ngược, nếu trùng hợp là trưởng lão hoạt là lão sư học viện, thì người đó sẽ cười ha hả, bắt đầu khoe ra đó là mình đệ tử, nhưng chưa chờ người ta cười xong thì Viện Trưởng bọn họ nhìn qua, vẻ mặt kia là gì nha, là bất mãn, thành tích như vậy viện trưởng còn bắt mãn, làm bọn họ muốn cười cũng cười không nổi, bọn họ cũng thật là muốn khóc a.

Mà chỉ có đứng phía sau Sở Tư Hàm mới biết được, viện trưởng của bọn họ là đang buồn bực vì không nghe được đồ đệ của mình tên, nên ý tứ là, " Có như vậy cao hứng sao?" Bộ mặt đi.

Mà trên lôi đài, Mộc Nhân như cũ ở niệm thứ tự tên, mà vẫn không nghe thấy có tên của Vân Phong Nhã, Bạch Ngạo Thành cũng không thấy có gì lạ, dù gì với thực lực hiện tại của Vân Phong Nhã, có thể thông qua khảo hạch cũng đã là may mắn trong may mắn rồi.

" Bây giờ, là cuối cùng mười người đứng trước bản xếp hạng, khi nghe được tên mình, xin mời lên đài sẽ theo thứ tự nhận được học viện khen thưởng.

"
Mọi người nghe vậy đều xôn xao lên, vì ai cũng rất hiếu kỳ đến cùng là mười người nào, có phải là thần tượng hoạt người theo đuổi của bọn họ không? Nói chung ra, chỉ cần biết tên bọn họ thì sẽ có chuyện cùng người khoát lát rồi, nghĩ như vậy, đám người càng là kích động, vì bọn họ nghe nói năm nay có rất nhiều người bị thạo thai, cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa nghe tên của Giang Thành Liệt thì cũng biết rồi, lúc trước hắn thường xếp hạng 50 đến 60 danh, nhưng cho đến tiền mười danh cũng chưa nghe tên hắn đâu, cho nên mọi người càng trở nên tò mò đến cùng là mười người nào.

Mộc Nhân cũng không chờ mọi người chờ lâu, bắt đầu đọc ra kế tiếp xếp hạng người.

" Đệ thập danh, Cao Tử Thanh!"
Mộc Nhân vừa dứt lời, phía dưới đều hoang hô lên, vì Cao Tử Thanh cũng là nhân vật phong vân trong nhóm tinh anh, cho nên cũng có rất nhiều người nghe qua danh tiếng của hắn.

Cao Tử Thanh hưng phấn chấp tay đa tạ các đồng học, mọi người tự động tách ra thành một đường thẳng cho hắn đi lên lôi đài.

" A, Cao học trưởng thật soái quá.

" Nữ nhân mến mộ hét lên.

" A, Cao học trưởng nhìn ta cười a.

"
"Đệ cửu danh, Phan Yến Nhi.

"
Nam nhân phía dưới đều hò hét cho nữ thần của mình.

Theo Mộc Nhân đem tên một người tiếp một người đọc lên, thì phía dưới lại là một trận hoan hô kịch liệt.

Vân Phong Nhã nhìn những người phía dưới kích động hoang hô, trong chớp mắt nàng có một loại ảo giác, bản thân đang ở thế kỷ 21, khi các minh tinh lên đài biểu diễn, phen mến mộ phía dưới hò hét.

" Đệ Tam danh, Cố Hành Niệm.

"
"Ha ha ha, ta đã sớm nói, Cố học trưởng nhất định sẽ loạt vào tiền tam danh phía trên a.

"thanh niên lớn giọng nói, tiếp theo là từng tiếng chúc mừng vang lên.

" Đệ nhị danh, Mã Ẩn.

"
"Mã học trưởng thật soái quá.

"
Lần này Mộc Nhân lão sư chưa vội dùng linh lực đem xếp hạng đệ nhất danh hiện ra, để cho các học sinh phía dưới hồi hộp một chút.

" Ai, Mã học trưởng cũng đã lên đài rồi, vậy ngươi nói, là ai đứng đầu bảng nha?"một thanh niên hỏi đồng bạn của mình.

" Ta làm sao biết được? Ta xem cũng là vài vị tinh anh trên bản xếp hạng đi.

"
" Ngươi nói như không nói, ta tất nhiên biết là tinh anh bản người rồi, chẳng lẽ sẽ từ trên trời rớt xuống một hắc mã sau?"
Mọi người bắt đầu suy đoán lên.

Bạch Ngạo Thành thấy vậy cũng tò mò hỏi Vân Phong Nhã.

" Này, huynh đệ, ngươi nói sẽ là ai đâu?" Bạch Ngạo Thành như nhớ ra cái gì, ngỏ đầu mình một cái cười nói.

" Hắc hắc, ta quên mất ngươi vừa mới vào học viện, làm sao biết được bọn họ cơ chứ.

"
Vân Phong Nhã không nói gì, chỉ ăn trên tay Linh Quả.

" Ta đoán đệ nhất danh nhất định là!.

.

"
" Đệ nhất danh, Vân Phong Nhã.

"
Mộc Nhân tiếng nói vừa dứt, trên bảng xếp hạng xuất hiện một đạo kim quang ở trăm tên phía trên, một hàng tự thể xa xa mặt khác tự thể lớn hơn một vòng, làm người vô pháp bỏ qua.

Toàn bộ quảng trường Yên tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường, tiếp theo là một thanh âm rơi xuống đất.

"A!.

.

Bịch.

"Bạch Ngạo Thành kinh hách từ trên cây rớt xuống.

Mọi người đều là tu luyện giả, với hoàn cảnh yên tĩnh này, cho nên đều nghe được thanh âm có vật nặng rơi trên mặt đất, đồng loạt nhìn qua, nhưng chỉ có người phía sau mới thấy được toàn bộ tình cảnh phía sau, một người nằm xấp như con thằn lằn dưới góc cây, mà trên cây ngồi là một thiếu niên dưới ánh chiều tà, đang khoanh tay trước ngực, một tay còn đang cầm một nữa trái cây đỏ mọng, có lẽ vì thế cho dù từ xa mọi người vẫn có thể thấy được đôi môi đỏ mọng kia, tóc buộc đuôi ngựa, phía trước tóc mái có lẽ là do không nhìn thấy, nên không bị chủ nhân nó buộc lấy, làm nó có thể tung bay trong từng cơn gió nhẹ thổi qua, thiếu niên một thân màu tím võ phục sạch sẽ, đang nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới góc cây, như cảm giác được mọi người nhìn mình, thiếu niên ngước mắt nhìn lên, làm muôn hoa nở phóng, có nữ nhân đứng gần đó đều ôm ngực thở dốc, thiếu niên như cảm thấy còn chưa đủ thu hút vậy, hắn cong cong lên khóe môi làm cho khuôn mặt như tiên nhân đó càng trở nên yêu mị, lúc này đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng ngơ ngẩn rồi, trong đầu giống nhau đều suy nghĩ.

" Nếu hắn ta là nữ nhân thì tốt rồi.

"
Vân Phong Nhã khí chất cường giả, hơi thở lại tà mị, vốn tuấn mỹ cực kỳ, bản thân lại có được Thất Thải Linh Lung Tim, nên rất dễ dàng thu hút ánh mắt cả nam lẫn nữ, nhưng đại bộ phận thanh niên thấy khuôn mặt Vân Phong Nhã trong lòng đều chua lờm có chút buồn bực mắn thầm.

" Dáng vẻ xinh đẹp thì có gì dùng, thực lực mới là tất cả.

" Tuy là suy nghĩ như vậy nhưng vẫn rất là hâm mộ có được khuôn mặt đó, như vậy nữ nhân không phải xếp hàng chờ bọn họ chọn.

Còn trưởng thành nữ nhân thì lý trí hơn, tuy cũng rất thích và hâm mộ khuôn mặt tuấn mỹ đó, nhưng vì thấy chỉ là một thiếu niên, nên chỉ là kinh diễm mà thôi, không như những thiếu nữ hồi xuân, gặp được như vậy thập toàn thập mỹ khí chất dung mạo như tiên nhân nam tử, cho nên có người ôm ngực có người che lại miệng mình không cho nó phát ra thanh âm như sợ kinh động đến người phía trên cây.

( cho nên về sau Vân Phong Nhã thường xuyên bị hai lão bà cho ngủ bên ngoài.

)
" Ô, ô, mặt đau quá, ta không nghe!.

" Bạch Ngạo Thành còn chưa nói hết, như cảm giác được cái gì, ngước đầu lên nhìn về hướng mọi người, thì thấy mọi người chỉ chăm chú nhìn lên phía trên cây, hắn theo bản năng bụm mặt nhìn lên, sau đó.

" Má ơi, Huynh đệ, phía dưới nhìn lên ngươi thật xinh đẹp a, còn đẹp hơn nữ nhân nữa, cũng mai ngươi không phải nữ nhân, nếu không ta cũng khó mà so sánh ra ngươi đẹp hơn hai là ta tiểu cô đẹp hơn đâu?"
Vân Phong Nhã nhìn trời.

Những người khác trong lòng nói thầm.

" Đầu óc đơn giản.

"
Nhưng cũng vì Bạch Ngạo Thành như vậy vài câu nhạt nhẽo truyện cười, cũng lấy lại tinh thần, cũng nhớ ra nơi này là nơi nào, nhưng chưa chờ bọn họ kịp thảo luận, thì thấy thiếu niên từ trên cây ngọn ngàng nhảy xuống, đi về hướng bọn họ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui