Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư


Chưa chờ Vân Thiên trả lời, thì một bên Quách lão ca lên tiếng.
" Đội trưởng là nghĩa tử của phó đoàn trưởng của chúng ta."
Hắn vừa nói xong thì cảm giác được đội trưởng của mình dùng ánh mắt tức giận trừng hắn, hắn cả người đều ngốc, hắn không nói sai a? sao đội trưởng lại trừng hắn, trong đội có ai không biết a.
Vân Phong Nhã đôi mắt trừng thật lớn, trong mắt đều là vui sướng, nhưng chưa chờ nàng nói chuyện thì nghe được tiếng tức giận của tên Phó đoàn trưởng kia, lúc này nàng mới nhớ lại, nàng nhìn đại biểu ca trên người vết thương, sắc mặt trắng bệch, nghe hơi thở nàng cũng biết được đại biểu ca bị thương rất nặng, nàng lập tức từ không gian lấy ra ba viên đan dược, thanh âm uy nghiêm nói.
" Ba người các ngươi há miệng."
Vân Thiên vài người theo phản ứng há miệng, mới nhớ đến tại sao mình lại nghe lời thiếu niên há miệng a, nhưng chưa chờ bọn họ đem miệng khép lại, thì có một vật bay vào miệng mình, theo phản ứng bọn họ khép miệng lại, đan dược vừa vào miệng là đã tan, mùi hương thơm mát trong khoang miệng tảng ra, bọn họ biết đây là đan dược, bọn họ cảm nhận được trong thân thể đau đớn từ từ giảm đi rất nhiều, rất nhiều.
Vân Phong Nhã đứng trước mặt bọn họ, nên tốc độ quá nhanh, làm những người khác cũng khó lòng phát hiện.
" Mẹ nó, tiểu tử ngươi không nghe lão tử nói gì sao? Nếu ngươi quỳ xuống xin tha, nguyện ý trung thành với Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống thế nào?" Tên phó đoàn trưởng như ban ân huệ mà nói.
Vân Phong Nhã thấy ba người hơi thở đã ổn định, lúc này nàng mới đứng lên, quay người nhìn về đám người Hắc Lang dong binh đoàn.
Vân Phong Nhã nhìn những người đó giống như những người chết, thanh âm lạnh thấu xương vang lên.
"Ta đồng bọn, bọn họ như vậy hưng phấn, các ngươi ra tới cùng bọn chúng chơi chơi."
Dứt lời, nàng tay vung lên, không trung xuất hiện một quyển chụp làm ngụy trang, từng luồn ánh sáng từ bên trong bắng ra, xung quanh những người đó xuất hiện bốn con Linh thú to lớn, Tử Điện Báo, Bạch Hổ, Kim Sắc đại Bàng, Tuyết Sư, theo bản năng chúng nó muốn ngào rống, nhưng nhớ đến chủ nhân lời nói, ở nơi này có thể không ngào rống thì cố gắng đừng ngào rống, nếu không kinh động đến Thiên Thú cường đại hoạt là Thần Thú bên trong, sẽ ảnh hưởng đến cước trình đoạt bảo của bọn họ, mà hiện tại đại biểu ca của chủ nhân lại trọng thương, nếu bọn chúng rống lên nhất định sẽ thu hút đến những Thiên Thú khác, chủ nhân của chúng nó lại chịu khổ, cho nên thú thú nhóm không rống, chỉ đua nhau khoe ra răng nanh sắc nhọn của mình, cũng đủ làm đám người Hắc Lang chân mìm.
" Thiên...!Thiên Thú, bốn...!bốn trỉ Thiên Thú, hắn là Triệu hồi sư, sao....sao có thể?" Tên phó đoàn trưởng kinh hô.
Đám người dong binh đoàn Hắc Lang nhìn thấy trước mắt xuất hiện bốn trỉ Thiên Thú, cả người đều run rẩy lên, nhất là tên nam nhân cao gầy nhìn Vân Phong Nhã muốn chảy nước miếng kia, sợ đến mức tè ra quần, thú thú nhóm thấy vậy ngét bỏ không thôi.
Phó đoàn trưởng thấy Vân Phong Nhã ra như vậy một tay, hắn biết người trước mặt không phải là người hắn có thể chiu chọc, không cần nghĩ tên tiểu tử này là thiếu gia của đại gia Tộc nào, chủ yếu là hiện tại bọn họ phải dử được mạng mới được, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cung kính, chấp tay nhận sai nói.
" Các.....!Các hạ, chúng ta huynh đệ có mắt như mù, đắc tội các hạ, mong các hạ thứ lỗi cho, chờ chúng ta trở lại Hắc Lang dong binh đoàn, sẽ hậu lễ tạ lỗi đến các hạ nơi ở bồi tội, chỉ cầu các hạ tha thứ."
Những tên thuộc hạ khác nghe vậy, trên mặt hoảng sợ cũng chấp tay cuối đầu thật sâu tạ lỗi nói.
" Đúng vậy, là chúng ta vừa rồi miệng tiện, mong các hạ thứ lỗi." Vài tên nam nhân vừa rồi nói lời ô uế, tự tát mình bạt tay, biểu đạt bản thân đã biết sai.
Vân Phong Nhã nhìn những người vừa rồi hung thần ác sát, lời nói ô uế người màng tai, bây giờ lại là một bộ ân năng hối hận bộ dáng, đúng là biết tiến biết lùi thủ đoạn, xem ra đại cửu cửu nơi đó ăn không ít mệt nhỉ, nàng cười như không cười nhìn tên phó đoàn trưởng còn đang lấy lòng cười, thanh âm nàng càng lười biến, không thèm để ý nói.
" Xem ra dong binh đoàn Hắc Lang cũng không có gì đặc biệt a? Tham sống sợ chết lại ít kỹ, chuyện ở Nguyệt Vân Thành các ngươi trợ giúp Trần gia sự, tiểu gia ta còn chưa tìm các ngươi Hắc Lang dong binh đoàn tín sổ đâu, bây giờ còn muốn đem đại biểu ca của ta giết, như vậy nợ phải như thế nào tín? Hôm nay nợ thêm nợ, cũng nên cho tiểu gia ta lấy một chút lợi ích phải không?"
Phó đoàn trưởng nghe ra không đúng theo bản năng hỏi lại.
" Ngươi....!ngươi ý gì? "
Nàng cười mị hoạt nói." Ngươi muốn biết? Xuống dưới hỏi Trần gia người nga."
Tiếp theo là từng tiếng thét chói tai vang lên, Vân Phong Nhã mặt vô biểu tình nhìn trước mắt tàn khóc một màn, tên đoàn trưởng nhiều lần bị Tuyết Sư trảo thương, trong mắt hắn đều là ác độc nhìn về hướng Vân Phong Nhã, hắn cấn răng từ chữ vật lấy ra ba viên nhị phẩm hồi khí đan toàn bộ ăn vào, hắn nhân cơ hội tránh thoát Tuyết Sư công kích, lấy nhanh tốc độ đánh về hướng Vân Phong Nhã, đây là cơ hội cuối cùng của gã, chỉ cần thiếu niên này chết, những khế ước thú kia sẽ bị phản vệ trọng thương, như vậy gã có thể chạy trốn khỏi nơi này, trong mắt hắn đều là đắc ý, vì hắn tin tưởng với Linh Vương thất cấp của mình có thể một chiêu đem tên tiểu tử này giết chết.
" Phong Nhã cẩn...." Vân Thiên còn đang trong tình trạng khiếp sợ với sự xuất hiện của thú thú nhóm, vừa mới hoàng hồn lại thì thấy Hắc Lang phó đoàn trưởng đánh về hướng Vân Phong Nhã, hắn hét lên.
Vân Phong Nhã cười lạnh một cái, Hàn Băng Kiếm trên tay lóe sáng, tay vung lên chém xuống.
" Hàn Băng chảm.."
" Xẹtzz....." Tiếng xé gió thanh âm.
Hắc Lang phó đoàn trưởng thấy Vân Phong Nhã ra tay muốn ngăn lại công kích của hắn, hắn trong mắt đều là trào phúng ghé con mới lớn không tự lượng sức mình, nhưng khi khiếm khí hoà với linh lực vào với nhau, sức mạnh của kiếm khí có thể lên đến gấp đôi, hắn đôi mắt trừng thật lớn, khi thấy khiếm khí đem hỏa nguyên tố đao của hắn chém làm hai nữa, trong mắt đều là khiếp sợ, nhưng chưa chờ hắn suy nghĩ kỹ, thì gã cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau truyền đến, vừa mới quai người đã bị mồm máu to của Tuyết Sư một ngụm đi xuống, đem cả người hắn nuốt vào bụng một cách nhẹ nhàng, thì nghe được chủ nhân ghét bỏ thanh âm.
"Tiểu Hống, ta đã nói qua, về sau không được tùy tiện ăn người, ai...!không biết hắn ta đã bao lâu không tắm rồi, ngươi tháng này không được vào nhà."
Ở đây thú thú nhóm đều hiểu được ý tứ của chủ nhân mình, không cho vào nhà chính là không cho Tuyết Sư vào bên trong không gian vòng tay, chỉ có thể lưu tại khế ước không gian một tháng, chúng nó cao hứng khi người gặp họa, vẩy vẩy đuôi.
Tuyết Sư còn đang tức giận vì để hắn ta chạy thoát còn công kích chủ nhân, nên quên chủ nhân phía trước lời nói, nếu ăn người thì không được vào không gian bên trong một tháng, Vân Phong Nhã cũng không phải là người không nói lý lẽ, nàng biết thú thú nhóm thức ăn là thịt, Linh thú hoạt tu luyện giả càng cường đại thì linh khí trong thân thể chính là chúng nó mỹ vị đồ ăn, nhưng hai mươi mấy năm sống ở hiện đại, đã làm nàng có chút khó tiếp thu thú thú nhóm của nàng trong bụng có thịt người, nên nàng không ngăn cản chúng nó ăn bản tín, nhưng cũng không tiếp thu, cho nên nàng đã lập ra quy định, nếu ăn thịt người thì không được vào không gian bên trong một tháng, vì vậy thú thú nhóm của nàng đều chọn lựa không ăn nhân loại, chúng nó ăn cũng chỉ là muốn trong thân thể nhân loại linh khí mà thôi, hiện tại trong không gian linh khí như vậy nồng đậm, chúng nó mới không như vậy xuẩn.
Tuyết Sư cảm thấy bản thân thật là ủy khuất, nó vì tức giận mới đem ngã ta ăn, tuy bên trong có một chút là thói quen ăn đối thủ của mình.
Vân Phong Nhã cũng không thèm để ý đến Tuyết Sư ủy khuất, có được thì phải có mất, đây là quy định, nàng thu hồi Hàn Băng Kiếm quay người lại xem đại biểu ca bọn họ, thì thấy ba người đều há hốc mồm nhìn nàng, Vân Phong Nhã nhìn ba người ngốc ngốc bộ dáng nhịn không được nở ra nụ cười hỏi.
" Mọi người vẫn tốt chứ?"
" Tốt." Cả ba ngật đầu ngoan ngoãn đồng thanh đáp.
"Vậy, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi để mọi người trị thương trước đã, nơi này không an toàn."
Vân Phong Nhã để ba người ngồi lên Tuyết Sư lưng rồi rời đi, trên đường Vân Phong Nhã nghe đại biểu ca giới thiệu về hai người họ, một người tên Quách Đại Tráng, là người lớn tuổi nhất trong đoàn đội của đại biểu ca, mọi người thường xưng là Quách lão ca, người còn lại kêu Hà Cường, nàng cũng giới thiệu bản thân là cháu ngoại của đại cửu cửu Vân Dương, mà Dương Thiên là con nuôi của đại cửu cửu nên nàng kêu đại biểu ca cảm thấy thân cận hơn.
Hai người lúc trước cũng nghe trong đoàn đội người nói phó đoàn trưởng bọn họ có một cháu trai lợi hại như thế nào, như thế nào, người còn rất tuấn mỹ, người lại hảo sản, đều khen hết lời, bọn họ còn cho là huynh đệ mình thổi đâu, nhưng hôm nay gặp được, thật chỉ có hơn chớ không kém, khi bốn người tìm được nơi nghỉ chân lúc sau, thấy biểu ca có chuyện muốn hỏi, nàng ngưng tụ ra kết giới để người khác không nghe được.
" Đại biểu ca có chuyện gì sao?"
" Biểu đệ, biểu ca biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi cũng không thể một mình vào Tuyết Sơn nội vây như vậy rất nguy hiểm, nếu để gia gia biết được sẽ lo lắng đấy." Vân Thiên quan tâm nói.
" Đại biểu ca yên tâm, ta còn có thú thú nhóm đâu, sẽ không có chuyện gì, ta còn có rất nhiều chuyện phải đi hoàn thành, sẽ không đem tín mạng mình ra đùa giỡn." Nàng nghiêm túc nói.
Vân Thiên nhìn biểu đệ kiên định ánh mắt, hắn chỉ có thể thở dài, tay vuốt đầu tóc nàng thở dài nói.
" Là đại biểu ca vô dụng, không thể cho đệ chống lưng, để người Thương gia ức hiếp, còn có gia gia nữa, huynh thật xin lỗi."
" Biểu ca không nên tự trách, huynh yên tâm, sẽ có một ngày đệ sẽ đem những người đó đạp dưới chân, còn có những người trong bóng tối kia nữa, ta một người cũng không tha." Nhớ đến đám người muốn đem nhị cửu cửu cùng đại biểu ca, muốn đem họ luyện thành con rối, nàng trong mắt hiện lên sát ý.

_________________________________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui