Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư


Tiền Thịnh Lương lúc này hắn rất là hối hận vì xúc động của mình, hắn nếu nhịn xuống dưới, từ từ mà tính kế, hắn không tin không chỉnh chết tên tiểu tử đó, nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi.

Hắn cuối đầu nên mọi người không thấy được trong mắt hắn hung ác.

Lúc này Sở Tư Hàm đưa Vân Phong Nhã đến Viện trưởng sân phía sau núi đi.

" Đúng rồi, nữa tháng nữa nội môn học sinh mỗi năm một lần khảo hạch, đứng trước một trăm bản xếp hạng có thể không cần tham gia, còn lại toàn bộ phải tham gia, học viện cũng sẽ chọn ra một trăm người có thành tích tốt nhất, cộng với một trăm người có trong bản xếp hạng năm nay, cùng đi tham gia cả nước xếp hạng thiên tài, sẽ chọn ra mười người từ 13 đến 35 tuổi đứng đầu bảng, đi tham gia bốn Quốc gia 5 năm xếp hạng vị trí.

" Sở Tư Hàm nói đến đây dư quang liếc qua Vân Phong Nhã, thấy hắn vẫn một bộ không liên quan mình bộ dáng, trong mắt Sở Tư Hàm lóe lên nói tiếp.

" Nếu Quốc gia nào dành được hạng nhất, sẽ có được 100 linh ngạch đi vào vi tích chiến trường 5 năm mở một lần, bên trong có không ít đồ tốt đâu, còn có thể làm người thực lực tiến bộ vượt bậc.

" Hắn nhìn thần sắc Vân Phong Nhã biến hóa, khoé môi cong lên, nghĩ tên tiểu tử này cũng thật hiện thực nha.

" Lão sư, người từng đi qua di tích chiến trường sao?" Vân Phong Nhã tò mò hỏi.

Sở Tư Hàm cũng không giấu giếm nói.

"Ngần 9 năm trước có đi một lần.

"
Sở Tư Hàm cũng hiểu được vì sao Vân Phong Nhã không biết về cả nước thi đấu chuyện này, vì cả nước thi đấu chỉ chọn ra từ nhị lưu gia tộc trở lên, và những đại tông môn và năm học viện xếp hạng đầu, cả hai vừa đi vừa nói, cuối cùng cũng đến viện trưởng sân.

Mà lúc này trong phòng luyện dược sáng sủa rộng rãi, mùi thuốc nhàn nhạt, có một lão giả lôi thôi lết thết, đang châm chú vào ngọn lửa dưới đỉnh lò trước mặt, giữa hai đầu lông mày cũng câu lại, mồ hôi lặng yên chảy xuống, trên tóc còn có không ít những vụn thuốc, nếu để người khác thấy được dáng vẻ này của lão giả, nhất định sẽ nói một câu.

" Ăn mài từ đâu đến?"
" Lọc cọc, lọc cọc, Xuy! "
" A, gia gia ngươi, suýt chút nữa đã thành công rồi, tức chết lão nhân ta rồi.

"
Viện trưởng đại nhân tức muốn học máu rồi, đây là dược liệu cuối cùng của lão, xém chút nữa sẽ luyện thành, ai ngờ lại thất bại, làm sao lão không tức giận cho được, lão tức giận muốn đi dược liệu kho lấy dược liệu, nhưng sau khi mở cửa trông thấy đứng trong viện khuôn mặt tuấn mỹ làm người khắc sâu kia, ông ngây người tại chỗ, tiếp theo là kích động không thôi, còn mang theo một chút ai oán bộ dáng nói.

" Tiểu tử con khi nào đến, tại sao không có người thông tri ta vậy?" Ánh mắt ông nhìn về hướng Sở Tư Hàm.

"Khụ, khụ.

" Sở Tư Hàm ho khan hai tiếng nói.

" Ta có đến thông báo nhưng
viện trưởng ngày đã khai trận pháp, mới không thể thông tri ngày.

"
" Tiểu tử, sau ngươi ngốc vậy, ngươi có thể công kích nó, hoặc là bảo mấy gia hỏa kia đến phá trận pháp a?" Lão giả một bộ rèn sắc không thành thép bộ dáng, một bên thì đống trận pháp nói.

Nhưng ông ta đã quên, lúc trước học viện có chuyện cấp bách, cũng dùng cách của viện trưởng nói, ai ngờ lão nhân đang lúc luyện đan thời kỳ quan trọng, cho nên bị tạc lò, chuyện giải quyết xông sui lúc sau, không biết xấu hổ mà bất mấy người họ đền bù thiệt hại đâu, bọn họ làm sao không biết, lão nhân này tại vì bọn họ đánh gãy lúc luyện thành đan dược, cho nên mới giận cá chém thớt cơ chứ.

Vân Phong Nhã đánh giá từ trên xuống dưới sư phụ lần thứ hai gặp mặt của mình, một thân chặt vật, tuy không khác gì ăn mài, nhưng hơi thở cường đại đã cố ý thu liểm lên, nhưng vẫn không cách nào che giấu được lão giả cường đại, nàng nở một nụ cười tươi hỏi.

" Sư phụ, có phải làm phiền đến ngày sao?"
" Ha ha, sư phụ ta một chút cũng không bận, Sở tiểu tử ngươi có việc đi trước, bảo bối đồ đệ lão nhân ta sẽ tự mình tiếp đoán.

"
Sở Tư Hàm trợn trắng mắt nghe viện trưởng đại nhân không biết xấu nói ra, viện trưởng đại nhân tất nhiên là không bận rồi, làm phủi tay trưởng quầy mà, hắn chỉ có thể trong lòng phung tào, nhưng ngoài miệng vẫn nói.

" Vậy, viện trưởng đại nhân, ta cáo lui trước.

" Sở Tư Hàm cũng biết lão nhân có chuyện muốn nói riêng với Vân Phong Nhã, hắn cũng không tiện ở lại.

Trong phòng khách.

" Tiểu tử, nói thật cho sư phụ biết, con cấp bậc là bao nhiêu rồi? Là đại Linh sư chưa?" Trong mắt lão giả hiện lên ánh sáng, cười tủm tỉm hỏi.

" Dạ, Không cao lắm, chỉ là đại Linh Sư thất cấp mà thôi.

" Vân Phong Nhã sờ mũi nói.

" Ầm, bịch.

"
Viện trưởng đại nhân đang ngồi trên ghế, hoa hoa lệ lệ cùng ghế ngã lăn xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng lên, ông chống nạnh hung hăng liết nhìn Vân Phong Nhã một cái nói.

" Ta gia gia, tiểu tử ngươi có còn là người không? Mấy tháng thời gian, tiểu tử ngươi từ Linh sư cấp bậc đã tăng cấp đến đại Linh sư thất cấp rồi, mà tiểu tử con lại nói, mà thôi, con đây còn là người không, tiểu tử con muốn hù chết lão nhân ta ư?"
Vân Phong Nhã cảm thấy bản thân thật vô tội a, tự nhiên bị mắng, nàng chỉ có thể than thở trong lòng, ai, tại sao nàng lại có cảm giác sư phụ của nàng bản tính lại giống với ngoại công và Phượng Hoàng vậy.

" A, đúng rồi, ha ha, sư phụ lập tức mang con đi gặp mấy lão gia hỏa kia, mấy lão gia hỏa kia lúc trước thường đem đệ tử của bản thân như thế nào xuất sắc ra khoe trước mặt ta, còn cùng ta đánh cược nữa chứ, hừ, ta đưa con đi cho bọn họ thấy mặt, để mấy lão ngoan đồng đó thua tâm phục khẩu phục.

"
Tiêu Phong vểnh râu đắc ý tươi cười lên, nghĩ đến mấy cái lão ngoan đồng đó sắc mặt cả kinh bộ dáng, trong lòng thật là thổi máy đâu, vì thế, Vân Phong Nhã còn chưa kịp phản ứng sư phụ của mình, lúc kinh lúc giống, thì đã bị kéo đi rồi.

Khi Vân Phong Nhã đứng trước một miếng đá cao 50 cm, phía trên viết.

" Cấm Địa.

" Hai chữ, nàng cũng cảm nhận được phía trước là trận pháp, Tiêu Phong từ trong chữ vật lấy ra một khoái ngọc bài, Vân Phong Nhã cảm nhận được giống như có một cái cửa nhỏ mở ra vậy, nàng cùng sư phụ bước vào trong.

" Sư phụ, tại sao người lại đưa con đến đây?"
" Ha hả, con có biết vì sao nơi này là cấm địa sao? Vì bên trong trụ là bảy vị cung phụng trưởng lão đấy, có ba người là cùng sư phụ đồng lứa tuổi, bảy vị cung phụng trưởng lão chỉ có lúc học viện gặp đại họa mới ra tay, còn bình thường cung phụng trưởng lão đều sẽ ở bên trong tu luyện, khi đến Linh Thánh cấp bậc, sẽ được nơi đó học viện tiếp đi, vì nơi này Linh khí quá ít, không có cách nào giúp họ tăng cấp được nữa, chỉ có thể chờ tuổi thọ đến, rồi chết đi, cho nên muốn tồn tại đi xuống thì phải đến nơi đó, vì Linh khí nơi đó rất nồng đậm, cho nên nơi đó cường giả, vì không để Linh Phong Đại Lục chúng ta bị những cường giả ở nơi đó lấy làm của riêng, cho nên quy định chỉ cần có người đạt đến Linh Thánh cấp bậc sẽ được tiếp đi, bọn họ có thể gia nhập vào gia tộc, hai là tự tu luyện tùy ý.

"
"Sư phụ, người nói nơi đó là nơi nào? Còn có những cường giả nơi đó như vậy lợi hại, Linh Phong Đại Lục không phải lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt sao?"
" Ha ha, việc này con yên tâm, những người đó cho dù thực lực cao đến đâu, chỉ cần đến Linh Phong Đại Lục đều sẽ bị cấm chế thực lực dưới Linh Thánh, nhưng những người đó muốn đến Linh Phong Đại Lục phải có giấy thông hành mới có thể qua, nếu không có giấy thông hành, một khi bị phát hiện sẽ bị toàn đại lục chém giết, mà những chuyện này chỉ có hoàng thất hoặc các đại gia Tộc mới biết, con không biết cũng không có gì lạ.

"
" Sư phụ Đại Lục đó gọi là gì vậy?"
"Kêu Thần Khiếu Đại Lục!"
Lúc này có một thanh âm già nua, có chút bất mãn truyền đến.

" Lão Tiêu Phong, ngươi đến đây làm gì?" Tiếng nói vừa dứt, trước mặt xuất hiện một lão giả cùng với Tiêu Phong không sai biệt tuổi tác.

"Ta nói ngươi lão gia hỏa này, tại sao mỗi lần gặp Tiêu Phong ta, đều hỏi như vậy một câu, ngươi không nhàm chán sao?"
" Ta nói lão Tiêu Phong, tại sao mỗi lần vào đây, lão Tiêu Phong ngươi giống như đám dân chạy nạn đi ra từ khắc cái vậy?" Lão giả phản bát hỏi.

" Ai, hôm nay ta không muốn cùng lão nhân ngươi đấu võ mồm, ta hôm nay đem bảo bối đồ đệ đến cho các ngươi xem, nếu không các ngươi lại nói ta nói khoát, đồ đệ ngoan, mau gặp qua cung phụng lục trưởng lão đi.

"
Vân Phong Nhã có chút choáng váng nha, nàng cứ nghĩ Cung phụng trưởng lão là tiên phong đạo cốt, nói chuyện tao nhã, thật cũng có tiên phong đạo cốt bóng dáng, nhưng khi mở miệng nói lại là một lão ngoan đồng bộ dáng a.

"Đệ tử Vân Phong Nhã, gặp qua Cung Phụng lục trưởng lão.

"
Cung Phụng lục trưởng lão từ đầu cũng đã chú ý đến thiếu niên trầm ổn này, không chút hoang mang, hai là hèn mọn thái độ khi nhìn lão, không hổ danh là đệ tử của Lão Tiêu Phong này nhìn chúng.

" Hảo, lão Tiêu Phong, ngươi từ đâu gạt đến như vậy tuấn mỹ thiếu niên làm đồ đệ a?"
" Ha hả, thế nào? Bảo bối đồ nhi của ta có phải tuấn mỹ hơn mấy cái đệ tử của ngươi và lão ngũ đi?"
Vân Phong Nhã chợn trắng mắt, nhìn sư phụ mình nói chuyện mà không biết ngại ngùng chút nào, nàng có chút hồ nghi sư phụ lựa chọn đồ đệ là nhìn nhan sắc mà chọn, không phải thiên phú nha.

" Đúng rồi, lão ngũ đâu?"
" Ai, ngươi đã đến chậm rồi, sáng nay thất muội có thu nhận một đệ tử, đưa đến gặp chúng ta hai người, muội ấy nói một đoạn thời gian này phải bế quan tu luyện lúc sau thì rời đi, không có thất muội nói chuyện, lão ngũ cũng đi theo bế quan, ta làm sao có thể thua lão ngũ được, muốn trở lại làm một chút an bài lúc sau cũng bế quan tu luyện thì gặp Lão Tiêu Phong ngươi.

"
" ha ha, không sao? Nhưng lão lục ngươi đã cùng ta đánh cược thua vật phẩm đâu, lấy ra đến, ta muốn đem nó tặng cho đồ nhi ngoan của ta.

"
Cung Phụng lục trưởng lão không cam tâm từ chữ vật lấy ra một cái hộp chữ nhật, đưa cho Tiêu Phong.

Tiêu Phong nhận lấy, sao đó cười ha hả nói.

" Lão lục ngươi không phải nói là phải bế quan sao? Như vậy ta không làm phiền ngươi rồi, còn lão ngũ, chờ bế quan ra tới ta lại đến lấy ha ha ha.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui