Hảo Mộc Vọng Thiên

Tới khách điếm, liền thấy đại môn mở rộng, một tấm chăn bông dày được treo làm rèm cửa. Đoàn người của Mộc Lăng xuống xe rồi cũng không ai ra đón, Giáp hô một tiếng: “Tiểu nhị đâu? Có chỗ buộc ngựa không a?!”Giọng Giáp rất lớn, quả nhiên từ bên trong truyền ra tiếng nói “Tới đây tới đây!”, sau đó rèm cửa được nhấc lên, một tiểu nhị đen đen mập mập vội vã chạy ra, nhận dây cương Giáp đưa cho hắn, cười hì hì nói: “Đại gia, bên trong ồn ào không nghe thấy các ngài đến, mời vào trong!” Vừa nói, vừa quay vào trong hô lớn: “Lão bản nương a, có khách đến!” Nói xong, lại cười hì hì dắt ngựa vào chuồng.Giáp Ất vén màn cửa, đoàn người đi vào khách điếm. Trong khách điếm đốt lò sưởi, lại có mành vải dày che gió lạnh bên trong, toàn bộ khách điếm đều rất ấm áp.

“Ô!” Mấy người bọn họ vừa vào khách điếm, liền có một nữ nhân xinh đẹp mặc hắc y tiến lên đón: “Các vị ở trọ a? Không khéo rồi, chỉ còn lại có ba gian phòng.”

Tần Vọng Thiên nhìn nhân số một chút, gật đầu nói: “Ba phòng cũng vừa đủ.”

“Ha hả…” Lão bản nương phân phó: “Lão Tứ, chuẩn bị phòng cho khách!”

Mộc Lăng đảo mắt nhìn một vòng, khách điếm đã có không ít người, tổng cộng bốn bàn. Một bàn có vẻ như là thương nhân buôn bán, một bàn là mấy người đạo sĩ, còn có một bàn rất nhiều người ngồi, trong đó còn có mấy người có chút quen mắt.

Những người đó vừa thấy Vương Thập Nhị đi theo bên người Mộc Lăng, liền ồn ào, bọn người Mộc Lăng cũng nhận ra, chính là đám người đuổi bắt Vương Thập Nhị hôm trước. Mà bọn họ rõ ràng là mặc trang phục gia tướng, ngồi cùng bàn còn có hai người trẻ tuổi và một lão giả, ăn mặc đều rất đẹp đẽ danh giá. Lão giả kia vóc người cao gầy, da tay ngăm đen, cằm có vài ba sợi râu dài, mắt tam giác, lộ ra vài phần giảo hoạt. Ngồi chỗ chủ tọa bên cạnh hắn là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ đường đường, lộ ra vài phần ngạo mạn, mắt phượng môi mỏng, thoạt nhìn có chút lãnh khốc. Người thanh niên ngồi bên cạnh người này tuổi tác có vẻ trẻ hơn, xem dáng người, là một cô nương giả nam trang.

Mộc Lăng quét mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không để ý nữa, chỉ là hỏi lão bản: “Lão bản nương, ở đây có gì ăn ngon không? Đói bụng sắp cong người rồi.”

“Có!” Lão bản nương nhiệt tình giúp bọn họ lau khô một cái bàn: “Chúng ta nơi này có thịt dê, thịt hươu muối, còn có thỏ rừng và gà rừng… Khách quan muốn gọi thứ gì a?”

Mộc Lăng nghe thấy hai mắt tỏa sáng nói: “Đều là món dân dã a!”

“Đương nhiên rồi.” Lão bản nương cười hì hì nói: “Đều là đặc sản của Trường Bạch Sơn, ở nơi khác tuyệt đối không có, rượu cũng là Thiêu Đao Tử loại tốt nhất, thời điểm băng thiên tuyết địa như bây giờ uống rất hợp!”

“Vậy các món dân dã đều dọn lên một phần, thêm một bình rượu ngon!” Mộc Lăng hăng hái gọi món.

Lão bản nương bị hắn chọc cho bật cười, cười đáp ứng: “Trù phòng, nghe thấy không! Các món dân dã đều dọn lên một phần, một bình hảo tửu!”

“Hảo!” Từ trù phòng truyền đến thanh âm lanh lảnh.

Bọn người Mộc Lăng đều ngồi xuống, lão bản nương bưng đến một ấm trà cùng bát trà, vừa châm trà vừa hỏi: “Các vị khách quan là muốn lên núi a, hay chỉ đi ngang qua?”

“Nga, lên núi.” Giáp trả lời.

Lão bản nương lắc đầu: “Vậy thì phải chờ tuyết ngừng, nếu không không thể đi được.”

“Theo kinh nghiệm của lão bản nương, tuyết khi nào mới dừng a?” Nhạc Tại Vân hỏi.

“Cái này không chắc a.” Lão bản nương cười hì hì nói: “Tuyết ở đây rơi rất thất thường, có thể tối nay sẽ ngừng, có khi sáng mai, cũng có khả năng đến hậu thiên[ngày mốt]… Nói chung sẽ không quá ba ngày.”

Tần Vọng Thiên sau khi nghe xong phản ứng đầu tiên là thầm tính ngày, Mộc Lăng nhìn bọn họ thì nghĩ đi chơi rất vui.

Lúc này, chỉ thấy mấy đại hán ở bàn bên cạnh, cũng chính là đám người tối hôm trước đuổi bắt Vương Thập Nhị bị Tần Vọng Thiên đánh chạy nhìn chằm chằm vào Vương Thập Nhị.

“Nhìn cái gì!” Vương Thập Nhị nhăn mặt với bọn họ: “Không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà người ta!”

“Ngươi…” Tên đại hán dẫn đầu tức giận đến nỗi mũi sắp lệch qua một bên, quay đầu nói với thanh niên mắt phượng: “Thiếu trang chủ, tối hôm trước chính là bọn họ!”

Người thanh niên kia gật đầu, cũng không nói gì, chỉ là bưng chén rượu lên uống một ngụm. Bàn của Mộc Lăng ngoại trừ Mộc Lăng, ai cũng cũng hiếu kì liếc mắt, xem Thiếu trang chủ Dược Vương Trang trong truyền thuyết.

Mộc Lăng lại bắt đầu nhìn đông nhìn tây, không bao lâu, một con dê nướng được đưa lên, bóng nhẫy, bên ngoài vàng rượm bên trong chín mền, cái kia hương a.

“Oa…” Nước bọt Mộc Lăng đã sắp chảy ra rồi, hạnh phúc dạt dào vươn vuốt xé một ảnh thịt dê nhét vào miệng, “Ân!”

“Thơm quá a.” Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân cũng tán thán, rất nhanh, những món khác cũng được đưa lên, Mộc Lăng một tay thịt gà một tay thịt dê, ăn đến thiên môn địa ám.

Khách nhân mấy bàn bên cạnh cùng lão bản nương đều há to miệng không tin nổi nhìn Mộc Lăng, ngực buồn bực sao một người văn nhã như thế, lại ăn hùng hổ như vậy, còn có a, thân thể gầy như thế, mấy thứ ăn vào đều chạy đi đâu hết rồi?

Còn đang hạnh phúc ăn, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào xôn xao, sau đó rèm cửa nhấc lên, có mấy người mặc áo chòang, toàn thân đều là tuyết đi vào, cởi áo choàng, phủi tuyết trên người, một người oán giận: “Nương a, hạ tuyết lớn như vậy.”

“Lão bản, một bình rượu ngon, một con dê béo.” Nói xong, ba người kia đi tới bàn giữa bàn của Mộc Lăng và mấy người Dược Vương Trang ngồi xuống, lớn tiếng hét to.


Bọn Mộc Lăng đảo mắt quan sát, chỉ thấy là ba người, hai nam một nữ, hai nam nhân đều có vẻ thô kệch, râu quai nón, không thấy rõ tướng mạo, chỉ là trong tay cầm đao nói rõ bọn họ đều là người luyện võ. Nữ nhân kia một thân hồng y, trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt có chút phong trần.

Mộc Lăng chỉ nhìn thoáng qua rồi cũng không để ý, chỉ là ăn một hồi, thấy hơi no, liền rót một chén trà đặc tiêu thực, nhân tiện giải dầu mỡ. Đang tính toán đi lên lầu ngủ một giấc, đột nhiên cảm giác Vương Thập Nhị bên cạnh tựa hồ có chút căng thẳng, cúi đầu. Khẽ nhíu mày, Mộc Lăng ngẩng đầu nhìn Tần Vọng Thiên, liếc mắt sang Vương Thập Nhị, như là hỏi: ‘Tiểu hài nhi này làm sao vậy?”

Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy nàng kì lạ, lúc này, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm của nữ tử: “Ô! Đây không phải tiểu sư muội sao?”

Thân thể Vương Thập Nhị cứng đờ, có chút căng thẳng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy người nói chuyện là hồng y nữ tử khi nãy.

“A… Chúng ta còn đang lo không tìm được ngươi.” Một đại hán cười nói: “Trùng hợp như thế, ngươi cũng đến Trường Bạch Sơn a?”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều có chút buồn bực, lúc này, chợt nghe mấy người gia tướng của Dược Vương Trang cười nhạt một tiếng nói: “Trên đường đi nhặt được tiểu cẩu đem về nuôi cũng không có gì, có điều trước tiên phải nhìn cho rõ, xem nó có phải sói không.”

Mộc Lăng nhướng nhướng mày, tiếp tục uống trà, gặm thêm một cái đùi gà.

Nhạc Tại Vân nhìn lướt qua ba người vừa vào, xem nhân phẩm, tuyệt đối không phải là danh môn chính phái gì, liền hỏi Vương Thập Nhị: “Thập Nhị, ai vậy a? Sư huynh sư tỷ của ngươi?”

Vương Thập Nhị nuốt nước bọt một cái, lắc đầu.

“Ai, không thừa nhận a.” Hồng y nữ tử kia cười nhạt một tiếng, nói: “Chúng ta là đồ đệ của Điền Nam Độc vương, nó là quan môn đồ đệ[đồ đệ không công khai] của sư phụ.”

Mọi người đang ngồi nghe đến mấy chữ Điền Nam Độc vương, đều nhịn không được chau mày, Mộc Lăng nhướn mày nhìn Vương Thập Nhị: “Có lai lịch như vậy a.”

“Ai mà không biết người trong Điền Nam Độc Vương Môn đều là bại hoại.” Sắc mặt Vương Thập Nhị thoạt đỏ thoạt trắng, trừng Mộc Lăng: “Ngươi khen ta hay mắng ta vậy?!”

Mộc Lăng hắc hắc cười, tiếp tục gặm chân gà.

“Nói vậy, các ngươi đều là người của Điền Nam Độc vương?” Giáp nhìn ba người kia.

“Không dám, ta là Hồng Cô Yến Bắc.” Nàng kia đưa tay chỉa chỉa hai người bên cạnh: “Đây là Đại sư huynh Độc Vương Môn chúng ta, Ngô Hưng, đây là Nhị sư huynh Ngô Phi.”

“Ân, Mộc Lăng gật đầu: “Điền Nam Độc vương họ Ngô tên Yến, cho nên nam tử nhập môn đều sửa thành họ Ngô, nữ tử sửa thành họ Yến.”

“Không sai.” Hồng cô nương gật đầu: “Vị này xem ra cũng là người giang hồ, nếu đã là người giang hồ, nên biết quy tắc của Độc Vương Môn[hú hồn], Vương Thập Nhị là tội nhân của Độc Vương Môn, ai dám thu lưu, là đối nghịch với Độc Vương Môn.”

Phùng Ngộ Thủy không biết nhiều việc giang hồ lắm, liền hỏi Mộc Lăng: “Độc Vương Môn có địa vị gì, có gì đáng chú ý sao?”

Mộc Lăng nhướng nhướng mày: “Thủy Thủy a, Độc Vương Môn này là nơi bán bún xào với mì xào.”

“Khụ khụ…” Mấy người khách khác nhịn không được phun hết trà trong miệng, Vương Thập Nhị cũng nhịn không được. Ban đầu Độc vương Ngô Yến trước khi nổi danh cuộc sống rất túng quẫn, từ nhỏ hắn giúp việc ở cửa hàng điểm tâm, sở trường là làm bún xào và mì xào. Sau này hắn nổi danh rồi, vẫn không quên được, liền ra lệnh cho người trong môn mỗi ngày ít nhất phải ăn một bữa bún xào hoặc mì xào. Cái quy định hoang đường này đã khiến Độc Vương Môn bị không ít người giang hồ cười nhạo.

Phùng Ngộ Thủy là một tên đầu gỗ, đương nhiên là tin thật, liền gật đầu, nhìn Vương Thập Nhị: “Nga, trước đây ngươi theo sư phụ bán bún xào học nghề a, vậy ngươi có biết làm không? Ta thích bún xào thịt băm với cải trắng, ăn rất ngon!”

“Tiểu sư muội, ngươi tìm được chỗ dựa, hình như không đem Độc Vương Môn chúng ta để vào mắt nữa rồi a.” Hồng cô nương nhướng mày, lạnh lùng nhìn Vương Thập Nhị: “Không biết là có địa vị gì a?”

Vương Thập Nhị không nói gì, Thiếu trang chủ Dược Vương Trang lại nói: “Ta nghe nói, trước đây không lâu Độc vương trúng kì độc… Sẽ không là, các ngươi vội tới tìm hắn xin thuốc chứ?”

Lời vừa nói ra, chỉ thấy ba đồ đệ kia biến sắc, liếc trừng Vương Thập Nhị: “Cũng bởi vì con nha đầu này, dám ám toán sư phụ!”

“Ngươi hạ độc Độc vương kia sao?” Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn Vương Thập Nhị, vỗ vỗ vai nó: “Tiểu nha đầu có tiền đồ a! Người như hắn nên hạ độc!”

Vương Thập Nhị có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mộc Lăng, bĩu môi nói: “Độc vương cũng không có gì giỏi, chỉ là biết chút độc dược, sau đó tự đặt cho mình là Độc vương gì đó, so với cao thủ biết dùng dược thực sự kém xa.”

“Xú nha đầu!” Ngô Hưng đứng lên, lúc này, lão bản nương bưng dê nướng lên tới, đặt lên bàn ba người, nói: “Ai, khách quan a, đừng nóng đừng nóng, giữa thiên hoang sơn dã lạnh lẽo nóng nảy có gì thú vị đâu a, đến, ăn!”

Mấy người Độc Vương Môn liếc mắt nhìn nhau, hỏi Mộc Lăng: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại can thiệp vào chuyện của Dược Vương Môn chúng ta?!”


“A…” Không đợi bọn họ trả lời, chợt nghe người của Dược Vương Trang nói: “Nếu người muốn giải độc chữa bệnh, không bằng tìm hắn, so với lên Bạch Đầu Sơn Trang còn tốt hơn, đây chính là thần y Mộc Lăng danh chấn thiên hạ a.”

“Cái gì?” Ba người kia giật mình nhìn Mộc Lăng, sau đó nhìn Vương Thập Nhị: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, thì ra đã tìm được chỗ dựa lớn như vậy, thảo nào dám khi sư diệt tổ.”

Thấy dù sao cũng đã lộ rồi, Vương Thập Nhị cũng không lo lắng như trước, quay đầu làm một cái mặt quỷ với ba người kia, nói: “Mộc Lăng là sư phụ ta, Hắc Vân Bảo là chỗ dựa của ta, đám người Độc Vương Môn các ngươi tốt nhất tránh xa ta một chút, nếu không coi chừng chết thế nào cũng không biết!”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Mộc Lăng lạnh lùng nhìn lướt qua, nói: “Ngươi là đồ đệ của ta, không có nghĩa là người của Hắc Vân Bảo, muốn vào Hắc Vân Bảo phải do Tư Đồ định đoạt! Ngươi còn dám lấy chuyện này ra nói, ta sẽ đá ngươi ra khỏi sư môn.”

Vương Thập Nhị mặt đỏ lên, ngoan ngoãn thành thật nói: “Vâng… Sư phụ.”

Ba người Độc Vương Môn hận đến nghiến răng, nhưng bất đắc dĩ tên tuổi Hắc Vân Bảo quá lớn, bọn họ không dám đắc tội, chỉ có thể nén giận, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mộc Lăng nhìn Vương Thập Nhị: “Sao ngươi lại hạ độc Ngô Yến?”

Vương Thập Nhị suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Ta… ta muốn Độ Tiên Thảo của hắn.”

Mộc Lăng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Vương Thập Nhị hỏi: “Tiểu nha đầu nhà ngươi muốn loại dược đó làm gì a?!”

Mấy người còn lại đều chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Mộc Lăng: “Độ Tiên Thảo là thứ gì vậy?”

Mộc Lăng nghẹn, vội vã uống trà, nói: “Không có gì.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ làm sao mà lại không có gì được, tiếp tục nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng cũng không để ý tới mọi người, vươn tay tới trước mặt Vương Thập Nhị: “Đưa ta!”[bé cưng đang trấn lột nhi đồng]

Vương Thập Nhị nhăn mặt nhăn mũi, lấy ra một hộp gỗ nhỏ điêu khắc tinh xảo, đưa cho Mộc Lăng.

Mộc Lăng nhận lấy, nhét vào trong lòng, hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói, muốn thứ này làm gì?”

“Muốn lấy Xạ Hương, trước hết phải dẫn xạ động dục.” Vương Thập Nhị dẫu dẫu môi nói: “Xạ Vương đã rất lâu không động dục rồi. Độ Tiên Thảo chỉ có trong Độc Vương Môn, cho nên ta trà trộn vào đó, lén trộm thứ này, Độc vương đó nhân phẩm không được tốt lắm, còn không chịu coi ai ra gì, cho nên lấy phương thuốc cha ta lưu lại, hạ độc hắn.”

Mọi người nghe xong đều hiểu rõ, thì ra Độ Tiên Thảo là loại dược này a, thảo nào Mộc Lăng khẩn trương như thế.

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, chăm chú nhìn Vương Thập Nhị: “Ngươi rốt cuộc là muốn xạ của ngươi, hay đã chuẩn bị tốt để lấy Xạ Hương a? Ngay cả thứ dược khó có được như Độ Tiên Thảo cũng thu được vào tay rồi… Thành thật mà nói đi, rốt cuộc ngươi bái ta làm sư có mục đích gì!”

Vương Thập Nhị thầm mắng xui xẻo, gặp ai không gặp lại gặp sư huynh sư tỷ không vừa mắt này, thật vất vả lừa Mộc Lăng tin tưởng lại bị lộ rồi, cắn môi nói: “Được rồi, ta đã nói với ngươi… Tất cả đều là ta tính toán, lúc các ngươi chưa đến Đại Hắc Sơn Thành đã đi theo các ngươi, mục đích của ta chỉ có một, là cứu tình nhân của quái thúc thúc trong Bạch Đầu Sơn Trang.”

Mộc Lăng nhướng nhướng mày: “Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Liều mạng như thế?!”

Vương Thập Nhị bĩu nĩu môi, nói: “Hắn đã cứu mạng ta.”

“Vậy ngươi nói thẳng không phải được rồi sao?” Nhạc Tại Vân khó hiểu hỏi: “Mục đích của chúng ta cũng là lấy Xạ Hương, một đổi một, cũng sẽ không cự tuyệt, sao lại bày ra nhiều trò như vậy?”

“Cái kia… Quái thúc thúc nói như vậy tương đối xấu hổ, dù sao tất cả mọi người là người quen, cầu các ngươi, hắn cũng không muốn bị các ngươi chê cười, cũng không muốn nợ nhân tình của Hắc Vân Bảo các ngươi.”

“Ha?” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, một lúc lâu mới hỏi: “Người quen? Người này chẳng lẽ ta quen biết?!”

Sau khi cơm nước xong, để tránh gặp phiền phức, Mộc Lăng bọn họ về phòng nghỉ ngơi trước, Vương Thập Nhị giống tiểu bám đuôi muốn theo Mộc Lăng vào phòng, có điều tránh cho nó gây trở ngại, cho nên bị Tần Vọng Thiên đuổi ra, cuối cùng chỉ có thể ở cùng một phòng với Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân. Dù sao đều là tiểu hài tử xấu xa, ở cùng một chỗ đi, đương nhiên là Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân chen chúc trên một cái giường, Vương Thập Nhị một cái giường. Giáp Ất Bính Đinh thì nhồi nhét vào trong gian phòng thứ ba.

Mộc Lăng vào phòng rồi thì cởi giày leo lên giường ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm bắt đầu đờ ra.

Tần Vọng Thiên ngồi vào bên giường, choàng tay giúp Mộc Lăng cởi áo choàng xuống, hỏi: “Thế nào? Còn chưa nhớ được là ai?”


“Ân…” Mộc Lăng hơi ngưỡng mặt nghĩ a nghĩ: “Ta không có bằng hữu như vậy a, hơn nữa, nếu thực sự là bằng hữu, đã sớm mở miệng gọi cứu người rồi, dù sao bệnh chính là ái nhân của hắn. Nếu không phải bằng hữu… chẳng lẽ là địch nhân? Nhưng mà ta cũng coi như là người gặp người thích, hẳn là không có cừu địch.”

Tần Vọng Thiên bị hắn chọc cho bật cười, kéo lại hôn má: “Đúng vậy, ngươi là người gặp người thích!”

Mộc Lăng giáng một tát qua, bị Tần Vọng Thiên nắm tay thuận thế đè ngã trên giường.

Hai người còn đang lăn qua lăn lại, Giáp gõ cửa tiến vào, thấy hai người đều nằm úp sấp trên giường, liền nói: “Đại ca, các ngươi tiếp tục, ta bảo chưởng quỹ nấu chút nước nóng, đổ vào bồn cho các ngươi, các ngươi làm xong vừa lúc tắm rửa…”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị cái gối đầu Mộc Lăng phóng ra đáp trúng.

“Ai nha…” Giáp ngã ngửa, nước nóng hắt xuống chân Ất, Ất bị nóng nhảy lung tung lên.

“Đại phu, sao lại đánh ta a?” Giáp ủy khuất xoa xoa cái mặt bị đập đau.

Mộc Lăng tức giận thở gấp, một cước đá văng Tần Vọng Thiên còn đang dán dính trên người mình, quay sang Giáp rống: “Làm cái đầu của ngươi a! Bớt học lão tử nói bậy!”

Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, giật mình hỏi Tần Vọng Thiên: “Lão đại, các ngươi còn chưa viên phòng a?”

Mộc Lăng sắp bị mấy tên kia làm cho tức chết rồi, Tần Vọng Thiên bên cạnh lại nghiêm mặt nói: “Còn chưa có a.”

Trên mặt Giáp Ất Bính Đinh lộ ra biểu tình phức tạp, đều không nói, vào phòng dựng bình phong, đổ nước nóng vào bồn gỗ. Xong việc thì ra cửa, trước khi đóng cửa Đinh quay lại nói với Mộc Lăng: “Đại phu… Không bằng ngươi cho đại ca làm đi, chịu đựng không tốt cho cơ thể…”

“Cút nha” Mộc Lăng túm lấy bao quần áo phi tới, Đinh vội vàng đóng cửa chạy.

Mộc Lăng tức giận thở hổn hển một hồi, xoay mặt, thấy Tần Vọng Thiên trưng ra vẻ mặt chết không biết xấu hổ, có chút bất lực, liền đứng lên nói: “Ta tắm, ngươi không được theo.”

“Ân? Sao vậy, cùng tắm đi.” Tần Vọng Thiên đuổi theo, thấy phía trong bình phong có hai bồn gỗ, có chút thất vọng nói: “Sao lại tới hai cái bồn a, để một cái lớn là đủ rồi!”

Mộc Lăng lườm một cái, vươn tay thử nước, thấy vừa ấm, liền cởi áo khoác chuẩn bị tắm, quả nhiên Tần Vọng Thiên cảm thấy cực kì hứng thú đứng một bên nhìn. Mộc Lăng đẩy hắn: “Ngươi nhìn cái gì, ta tắm xong rồi ngươi tắm!”

Tần Vọng Thiên cười hì hì cũng không phản ứng Mộc Lăng, mà bắt đầu cởi y phục, thuần thục cởi sạch sẽ, Mộc Lăng nhìn thấy khóe miệng giật giật, hung hăng mắng: “Thối tha không biết xấu hổ!”

“Có gì phải xấu hổ?!” Tần Vọng Thiên ngửa mặt đảo mắt một cái, vui tươi hớn hở nói: “Không phải là tắm sao, còn tắm riêng hai bồn mà, mau tắm đi, đại trượng phu đừng ngượng ngượng nghịu nghịu.”

Mộc Lăng cắn răng, tiểu hài tử chết tiệt này, lẽ phải ngụy biện gì hắn cũng nói được, tức chết. Không có biện pháp, đành phải cởi y phục, nhưng suy nghĩ một chút, Mộc Lăng đi ra ngoài, đóng kín cửa phòng rồi lại đi trở vào, kéo bình phong qua chắn giữa hai bồn nước.

“A?!” Tần Vọng Thiên quýnh quáng: “Lăng, ngươi thật keo kiệt.”

Mộc Lăng thoải mái cởi y phục: “Đồ lưu manh, xem ngươi còn đắc ý được không, hừ hừ.”

Cởi sạch sẽ ra rồi, Mộc Lăng nhảy vào bồn nước, một ngày đêm này sắp làm hắn đông lạnh chết rồi, không biết vì nội lực giảm sút hay bệnh càng lúc càng nguy cấp, Mộc Lăng thấy mình càng ngày càng sợ lạnh. Cúi đầu nhìn một chút, hơi nhíu mày, ấn kí dưới hông đã lan ra, vừa thoáng qua giống như một đóa hoa hắc sắc. Đến khi cánh hoa rơi xuống, có lẽ mình cũng không sống được nữa, Mộc Lăng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nước phát ngốc, đột nhiên nghe từ bên kia bình phong Tần Vọng Thiên trầm trầm nói: “Ngươi đừng suy nghĩ lung tung a, thời gian vẫn còn, chúng ta nhất định sẽ tìm được giải dược.”

Mộc Lăng hơi sửng sốt, có chút ủ rũ bắt đầu vốc nước tắm, tâm nói tiểu hài tử chết tiệt này làm sao lại nghe được trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Tắm một hồi, chợt nghe Tần Vọng Thiên hỏi: “Lăng Lăng, có muốn ta chà lưng cho ngươi không.”

“Không cần.” Mộc Lăng lười biếng dựa trên thành bồn, trong phòng vốn ấm áp, hơn nữa còn ngâm nước nóng, xông cho hắn mềm nhũn ra, có chút buồn ngủ. Bên ngoài là gió Tây Bắc gào thét, nghe rất đáng sợ.

Trong tiếng gió thổi, Mộc Lăng đột nhiên nghe được một ít thanh âm từ trên mái truyền đến, một tiếng “tách” nhỏ, là tiếng ngói bị giẫm vỡ.

Mộc Lăng chau mày, chợt nghe bên phía bên k bình phong có tiếng nước, Tần Vọng Thiên trần trụi chạy sang chỗ Mộc Lăng, nói: “Có người trên mái!”

Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên để mông trần đứng trước mặt mình, cả kinh hít một hơi, vừa muốn mở miệng mắng người, không ngờ Tần Vọng Thiên phù phù hai tiếng liền nhảy vào bồn, ôm hắn nói: “Bên ngoài lạnh lắm a.”

“Ngươi cho ta… Ân” Mộc Lăng lại muốn mắng người, Tần Vọng Thiên bịt miệng, nói: “Đừng lên tiếng.” Nói thì vểnh tai nghe động tĩnh trên mái nhà, một cái bồn gỗ cũng không rộng, Mộc Lăng vốn gầy, nhưng Tần Vọng Thiên rất cường tráng, hai đại nhân chen trong một cái bồn, đã đem nước trong bồn ép đến gần tràn, hơn nữa thân thể còn bị ép kề sát.

Mộc Lăng muốn giãy dụa, có điều hoàn toàn phản tác dụng, hai người cọ tới cọ lui, Tần Vọng Thiên lập tức không ngoài dự liệu, có phản ứng, Mộc Lăng nghiến răng: “Tiểu hài tử chết tiệt, tiểu sắc lang!”

Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng nghiến răng trừng hắn, liền kéo lại hôn, Mộc Lăng giãy dụa, lại khiến phản ứng phía dưới lớn hơn nữa, hơn nữa khéo không khéo, không chỉ đối phương, cả Mộc Lăng cũng có phản ứng rồi, hận đến nghiến răng chửi bậy.

Tiếng bước chân trên mái đến phía trên hai người thì dừng lại, sau đó có tiếng bóc ngói truyền đến, Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, ôm lấy Mộc Lăng nhún người nhảy lên một cái, liền mang theo Mộc Lăng cũng đang ướt ướt trơn trơn như mình nhảy lên giường. Tần Vọng Thiên nhanh tay kéo một mảnh khăn giúp Mộc Lăng lau lau, trực tiếp nhét vào trong chăn, mình thì tìm áo khoác vào.

Mộc Lăng mặt đỏ hồng gói trong chăn, khi nãy Tần Vọng Thiên lau không biết có phải là cố ý trêu chọc hắn không, hiện tại có phản ứng rồi, hảo mất mặt a.[hảo đáng iêu a]


Bực bội trốn trong chăn, trong lòng Mộc Lăng còn không ngừng thầm mắng, không biết là tên không muốn sống nào ở bên ngoài lăn qua lăn lại, khiến cho lão tử thiếu chút nữa thất thân.

Tần Vọng Thiên buông màn giường xuống, nhìn xuyên qua khe hở, chỉ thấy trên mái phòng chỗ mái ngói bị bóc ra có một cây lau thò vào, thổi vào bên trong một luồng khói trắng.

Mộc Lăng cũng nhìn thấy, mặt nhăn nhíu nói với Tần Vọng Thiên: “Đúng vậy, là khói mê.”

“Khói mê?” Tần Vọng Thiên vô ý thức liền ngưng thở nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn dựa trên giường nhìn mình, hai người đối diện, Mộc Lăng cười meo meo: “Sao thế, sợ hít phải khói mê sao?”

Tần Vọng Thiên hỏi: “Có nặng lắm không a?”

Mộc Lăng đắc ý cười cười, nói: “Ngươi nghìn vạn lần đừng hôn mê a.” Nói xong, lại hạ mắt nhìn thân thể Tần Vọng Thiên còn đang có chút phản ứng, nói: “Nếu ngươi cứ như vậy hôn mê, ta sẽ đem ngươi đi hoạn!”

Tần Vọng Thiên cả kinh, nói: “Ta là tướng công của ngươi, ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy a, hoạn ta rồi hạnh phúc nữa đời sau của ngươi lấy ai gánh vác a?!”

Mộc Lăng nheo mắt: “Tiểu hài tử chết tiệt nhà ngươi, xem thử ngươi có thể ngưng thở bao lâu!”

Tần Vọng Thiên vui vẻ: “Gần đây nội lực ta mạnh thêm, ngưng thở sao, nửa canh giờ không có vấn đề, đến lúc đó dược gì cũng đều tan hết rồi.”

Mộc Lăng nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn liền tức giận đến nghiến răng, suy nghĩ một chút, ý xấu nổi lên, liền đá chăn, vươn một chân ra, quả nhiên, hai mắt Tần Vọng Thiên trong nháy mắt bị chân Mộc Lăng hấp dẫn, rất không chịu thua kém còn nuốt nước bọt.

Mộc Lăng vui vẻ, cười hì hì nâng chân lên, vươn tới đặt trên vai Tần Vọng Thiên, dùng đầu ngón chân cọ a cọ vành tai Tần Vọng Thiên.

Quả nhiên, Tần Vọng Thiên hít một hơi.

Hít vào một hơi này rồi Tần Vọng Thiên lập tức hối hận, hắn ngửi được một mùi ngọt ngọt trong không khí, là mùi của khói mê.

Mộc Lăng cũng vui vẻ rồi, chờ Tần Vọng Thiên mau ngất mau ngất đi.

Tần Vọng Thiên lại lao tới.

“Nha!” Cổ chân Mộc Lăng bị bắt được, người còn chưa mặc quần áo, chỉ cách một lớp chắn, sống chết đẩy: “Ngươi muốn làm gì! Sắp hôn mê còn không chịu ngoan ngoãn.”

“Dù sao cũng sắp hôn mê!” Tần Vọng Thiên cường bạo lột chăn xuống, lao đến hung hăng hôn lên cổ Mộc Lăng: “Hôn mê rồi sẽ bị ngươi hoạn mất, vậy không bằng nhân lúc chưa mê làm chết ngươi!” Vừa nói, vừa theo cổ một đường liếm xuống, hôn đến vai, lại đến xương vai.

Mộc Lăng nghĩ, ngươi cứ hôn đi, hôn mấy cái nữa là ngươi ngất, đến lúc đó xem ta chỉnh ngươi thế nào, nhưng kì quái chính là, Tần Vọng Thiên hôn một đường, đã sắp hôn đến cái bụng nhỏ, nhưng còn chưa ngất. Mộc Lăng kinh hãi: “Sao ngươi không ngất?!”

Tần Vọng Thiên cũng buồn bực, vừa hôn vừa nói: “Ta làm sao biết a?!”

Mộc Lăng nắm hai tai hắn kéo đến trước mặt, nói: “Hít sâu!”

Tần Vọng Thiên rất nghe lời, thực sự hít sâu một hơi, sau đó Mộc Lăng mở to hai mắt chờ, Tần Vọng Thiên thấy dáng vẻ của hắn quả thật cực kì khả ái, liền lại lao đến hôn, xốc chăn lên, chui vào cọ a cọ, tay vươn xuống bên dưới sờ loạn.

“A!” Mộc Lăng quýnh quáng: “Tiểu hài tử chết tiệt, sao ngươi lại không ngất!”

Tần Vọng Thiên đột nhiên nghĩ đến: “Không phải lần trước ngươi đã cho ta uống máu ngươi rồi sao, nếu bách độc bất xâm, vậy chút mê dược càng không đáng nói tới!”

Mộc Lăng cũng nghĩ tới, bùng nổ, càng nghĩ càng không phục, há mồm cắn tai Tần Vọng Thiên.

“Ách…” Xem ra tai Tần Vọng Thiên là cực kì mẫn cảm, bị cắn một cái lập tức bùng phát, rống lên một tiếng đè Mộc Lăng xuống, từ bụng nhỏ hôn, giống như con chó con, cầm lấy cổ chân Mộc Lăng, liếm loạn một trận, sau đó cắn.

“Nha!” Mộc Lăng sợ hãi, tâm nói, Tiểu hài tử chết tiệt này có khi nào là ghi hận khi nãy ta đòi hoạn hắn, nên muốn hoạn ta trước không…

“Ngươi làm gì vậy?!” Mộc Lăng túm chăn che mình lại, hung hăng trừng.

“Ngô…” Tần Vọng Thiên khàn giọng: “Cả người ngươi đều là bảo vật!”

“A phi!” Mộc Lăng nhấc chân muốn đá, nhưng cổ chân lại bị bắt được không thể động đậy, chỉ có thể mắng người: “Cả người cái đầu của ngươi, ngươi cho ta là heo… A, không được cử động…”

Tần Vọng Thiên ngậm vào bắt đầu liếm liếm lộng lộng, rất nhanh đã khiến Mộc Lăng không mắng nổi nữa, cắn răng chịu đựng, tiểu hài tử chết tiệt chiếm tiện nghi hắn, còn có, công phu cũng không tệ lắm…

“Lăng… Cái kia của ngươi hẳn là công dụng còn hơn cả máu, thực sự là thần dược!” Tần Vọng Thiên miệng còn nói bậy, Mộc Lăng túm chăn che mặt, mắng: “Câm miệng, muốn làm thì hảo hảo làm đi, còn nói mấy cái không sạch sẽ làm gì… Nha!”

Tần Vọng Thiên nỗ lực hồi lâu, hai người đều đem chuyện trên mái có người quên sạch, rốt cuộc, Mộc Lăng chịu đựng không nổi nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận