Hảo Mộc Vọng Thiên

Lúc Tư Đồ và Hạc Lai Tịch về đến Tiên Hạc sơn trang, đã thấy có rất nhiều môn phái giang hồ đang chuyển kim ngân vào sơn trang, quản gia đứng trước cửa, kiểm tra đối chiếu số kim ngân được đưa đến, nếu không thiếu, thì sẽ đưa cho người ta một viên thuốc.

“Đang làm cái gì vậy?” Hạc Lai Tịch ngạc nhiên hỏi quản gia.

“Nga, đám giang hồ đến gây rối đều bị Mộc Đầu hạ độc, nếu không đến trả bạc đúng hẹn, thì sẽ bị độc phát mà chết.” Quản gia cười hi hi nói: “Nhưng mà, lão gia, Mộc Đầu nói số bạc này là của nó, không phải của Tiên Hạc sơn trang, bảo chúng ta không được đụng đến.”

Hạc Lai Tịch dở khóc dở cười.

“Mộc Đầu!” Tư Đồ ôm một bao hành lý lớn chạy vào: “Ta về rồi!”

Mộc Đầu đang dựa trên giường vừa ăn vừa xem sách, nghe tiếng Tư Đồ ồn ào bên ngoài, ném sách hớn hở chạy ra: “Nha nha, Tư Đồ ngươi về rồi!”

Tư Đồ thấy Mộc Đầu liền giật mình một cái, nửa năm không gặp, Mộc Đầu đã cao lên rồi, tuy rằng so với người cùng lứa vẫn gầy một chút, nhưng đã hoàn toàn không còn dáng vẻ suy nhược như trước nữa, sắc mặt cũng không tệ.

“Mộc Đầu, ngươi còn chết nữa không?” Tư Đồ ngu ngu hỏi.

Mộc Đầu lườm: “Lão tử ta sống lâu trăm tuổi! Đúng rồi, có đem những thứ ta nói về không?”

“Đem về hết rồi!” Tư Đồ bỏ bao hành lý trên vai xuống, Mộc Đầu mở ra nhìn một cái: “Ai chà, nhiêu đây cũng đáng giá đến năm trăm vạn lượng vàng rồi, cộng với tiền ta kiếm được, vậy là một nghìn vạn lượng vàng rồi.”

“Chúng ta có một nghìn vạn lượng vàng rồi?” Tư Đồ hết hồn, “Làm sao tiêu hết nhiều tiền như thế a?”

Mộc Đầu ngồi xuống, nói với Tư Đồ: “Tư Đồ, không phải ngươi đã độc đấu với tất cả giang hồ quần hùng rồi đúng không, nói cách khác, hiện tại ngươi đã lợi hại hơn tất cả bọn họ rồi, đúng không?”

Tư Đồ gật đầu: “Đúng vậy, mấy lão già đó cũng không có bao nhiêu năng lực.”

Mộc Đầu nghĩ nghĩ, nói: “Tư Đồ, hay là chúng ta tự lập đi?”

“Tự lập?” Tư Đồ ngồi cạnh Mộc Lăng gặm đùi gà: “Ý ngươi là, rời khỏi Thiên Sơn, rời khỏi Hạc Lai Tịch.”

“Phải.” Mộc Đầu gật đầu: “Chúng ta có tiền rồi, Hạc Lai Tịch cũng đã dắt đồ đệ là ngươi y khắp thiên hạ huyênh hoang truyền thừa y bát rồi, đương nhiên chúng ta có thể đi.”

“Được nha!” Tư Đồ bĩu môi: “Lão tử đã muốn đi từ lâu rồi, ở đây chán chết, nhưng mà xuống núi rồi chúng ta đi đâu?”

“Ta đã chọn được rồi! Chúng ta đến Thục Trung!” Mộc Lăng mở bản đồ ra cho Tư Đồ xem.

Tư Đồ chớp chớp, “Thục Trung?”

“Ở đó khí hậu tốt, hơn nữa cũng không có môn phái nào, cũng cách xa Hoàng Thành, sau lưng còn có rất nhiều dân tộc thiểu số và các quốc gia nhỏ, vị trí cực tốt!” Mộc Đầu nói: “Chúng ta tự thành lập một bang phái, trước tiên phải quét sạch thổ phỉ và sơn tặc ở đó, sau đó mới kêu gọi nhân mã, làm bang chủ!”

“Được, nghe lời ngươi.” Tư Đồ gật đầu đồng ý: “Ta đi nói với lão già kia.”

“Không cần nói nữa, ta đã nghe hết rồi.” Từ bên ngoài, tiếng của Hạc Lai Tịch truyền vào.

Hai người cùng quay đầu, liền thấy Hạc Lai Tịch đứng trước cửa.

“Tư Đồ nha.” Hạc Lai Tịch nói: “Ngươi đi suốt một ngày đã mệt rồi, đi nghỉ đi, ta có chút chuyện, muốn nói với Mộc Đầu.”

Tư Đồ nhíu mày, vừa định cự tuyệt, Mộc Đầu đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Tư Đồ hầm hừ xoay người, trước khi ra ngoài còn không quên cảnh cáo Hạc Lai Tịch: “Lão già thối, không được bắt nạt Mộc Đầu!”

Hạc Lai Tịch gật đầu, Tư Đồ đi rồi, trong phòng chỉ còn Hạc Lai Tịch và Mộc Đầu.

“Đọc sách thấy thế nào?” Hạc Lai Tịch hỏi Mộc Đầu.

Mộc Đầu nhìn chỗ khác: “Không đọc, đọc không hiểu.”

“A…” Hạc Lai Tịch cười: “Mộc Đầu, ngươi đọc hiểu rồi, mới muốn chạy đúng không?”

Mộc Đầu sửng sốt, ngước mắt nhìn Hạc Lai Tịch: “Ngươi muốn giữ ta và Tư Đồ lại làm tống chung cho ngươi đúng không?” [tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung; lo ma chay cho người thân]

“Ha ha…” Hạc Lai Tịch cười lắc đầu, nói: “Ta nói Mộc Đầu a, quả thật ta đã nhìn lầm rồi, ta cứ nghĩ ngươi là một con thỏ con vô dụng, không ngờ lại là một tiểu hồ ly thông minh tuyệt đỉnh… Nếu sớm biết ngươi giỏi giang thế này, nói gì ta cũng sẽ thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi cũng là đồ đệ của ta thật mà, đúng không?”

Mộc Đầu hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, Hạc Lai Tịch lại nói tiếp: “Nhưng mà, nói đi nói lại, nếu trước đây ta thật sự thu ngươi làm đồ đệ, ngươi sẽ không tự mình học được y thuật cao siêu như thế, cũng đương nhiên không thể tự trị hết bệnh.”

Mộc Đầu không nói gì.

Hạc Lai Tịch cười nhạt: “Ta có thể thả cho các ngươi đi, nhưng mà, dù sao thì có hai đồ đệ như các ngươi ta cũng đã rất hãnh diện rồi, có điều, ngươi phải trị cho ta trước.”

“Ta không trị được.” Mộc Đầu nói: “Ta nói rồi, đọc sách không hiểu.”

Hạc Lai Tịch nghe xong, cười lạnh: “Vậy thì cứ ở lại đây, khi nào đọc hiểu rồi, thì trị bệnh cho ta, xong rồi hẳn đi.”

“Được.” Mộc Đầu ung dung đồng ý.

Hạc Lai Lai híp mắt nhìn hắn một lát, cười lạnh: “Ngươi cũng đã biết, tối đa ta chỉ có thể chống được một năm nữa, cho nên không gấp, ngươi chờ được, có phải không?”

Sắc mặt Mộc Đầu hơi biến, không nói gì.

Hạc Lai Tịch thấy Mộc Đầu không nói gì, liền hạ giọng nói: “Tiểu Mộc Đầu, ngươi biết không, nếu như ta chết thật, nhất định sẽ kéo Tư Đồ và ngươi cùng đi… Hai ngươi là đồ đệ ngoan của ta.”

Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn Hạc Lai Tịch: “Hai chúng ta cùng đánh, chưa chắc không thắng được ngươi!”

“Ha ha ha…” Hạc Lai Tịch cười lớn, nói: “Ta nói Tiểu Mộc Đầu, tính tình của ngươi cũng không tệ, có điều ngươi thông minh như vậy, lẽ ra phải biết, hiện tại ta vẫn chưa chết được.”

Sắc mặt Mộc Đầu hơi khó coi, Hạc Lai Tịch lại cười nói: “Tư Đồ và ngươi đều đã đắc tội quần hùng võ lâm, hiện tại hai ngươi chưa có chỗ dựa vững chắc, rất có khả năng đám người giang hồ đó sẽ đến tìm các ngươi gây phiền phức, hai người các ngươi không sợ, thế nhưng đã đắc tội quá nhiều người, người ta liên thủ đánh các ngươi, chỉ với hai bọn ngươi, sợ là không chống nổi. Sở dĩ ngươi chọn Thục Trung làm nơi dừng chân, cũng là vì nghĩ nơi đó không chịu nhiều ảnh hưởng từ võ lâm. Hai ngươi còn cần lão già chưa chịu chết này làm chỗ dựa cho các ngươi, có câu cây roi đánh trước sẽ mục trước, tương lai của hai ngươi sau này nhất định sẽ khó lường, giang hồ quần hùng tuyệt đối sẽ không thả cho các ngươi phát triển lớn mạnh… Cho nên, ta sống, là chuyện tốt cho ngươi, tốt cho ta, tốt cho mọi người.” [câu cây roi đánh trước sẽ mục trước: mang nghĩa như súng bắn chim đầu đàn, người có tài năng, nổi trội hơn người thường sẽ thành mục tiêu công kích, khuyên răn mọi người không được ỷ mạnh, phải biết khiêm nhường một chút ]

Mộc Đầu cúi đầu, rất lâu sau mới nói: “Ngươi luyện nội lực Thập Tuyệt, không phải dễ trị!”

“Ai.” Hạc Lai Tịch cười: “Chắc chắn ngươi có cách.” Thấy Mộc Đầu do dự, Hạc Lai Tịch trầm giọng nói: “Ta không muốn chờ quá lâu, cho ngươi ba ngày được không?”

“Ba ngày?” Mộc Đầu vừa sợ vừa giận, Hạc Lai Tịch lại lạnh lùng nói: “Ba ngày nếu ngươi không nói cho ta biết biện pháp, vậy chờ nhặt xác Tư Đồ đi.” Nói xong, bỏ đi.

Mộc Đầu ngồi trong phòng, cúi đầu, lấy quyển Thập Tuyệt nội lực trong ngực ra, yên lặng không nói.

“Mộc Đầu!” Tư Đồ chạy vội vào: “Lão già đó nói gì với ngươi vậy?”

Mộc Đầu nhìn Tư Đồ: “Hắn không cho chúng ta đi, muốn ta trị khỏi bệnh cho hắn.”

“Lão già đó bệnh gì?” Tư Đồ không hiểu: “Nhìn có vẻ khỏe mạnh lắm mà.”

“Ngươi nghĩ ta có nên cứu hắn không?” Mộc Đầu hỏi Tư Đồ.

“Vậy ngươi có muốn cứu không?” Tư Đồ hỏi lại.

Mộc Đầu lưỡng lự.

“Ta nói Mộc Đầu a.” Tư Đồ đột nhiên nói: “Lão già này tuy là hơi đáng ghét một chút, nhưng nói sao cũng đã cứu mạng hai ta, nếu khi đó hắn không đưa chúng ta ra khỏi núi, vậy có thể ngươi đã bệnh chết rồi, ta cũng đã chán chết rồi… Cho nên, nếu ngươi cứu được, vậy thì cứu hắn đi.”

Mộc Đầu nghĩ ngợi rất lâu, gật đầu: “Được.”

Tư Đồ đứng dậy vươn vai một cái, hỏi: “Mộc Đầu, để trị khỏi cho lão già đó mất bao lâu? Ta muốn sớm đến Thục Trung, ta vừa hỏi quản gia, quản gia nói, mùa đông ở Thục Trung cũng rất ấm áp, vậy thì mùa đông mỗi năm ngươi sẽ không bị đông đến nửa sống nửa chết nữa, hơn nữa chúng ta cũng có thể tự ăn đồ của mình, không phải ăn nhờ lão già đó nữa.”

Mộc Đầu gật đầu, nói: “Yên tâm, nhanh thôi!”

Không đến ba ngày, Mộc Đầu đã bảo người đến gọi Hạc Lai Tịch, nói có biện pháp trị cho hắn, nhưng hắn phải đồng ý ba điều kiện. không

Hạc Lai Tịch gật đầu, nói: “Được, ngươi nói đi, chuyện gì ta cũng đồng ý.”

Mộc Đầu nghĩ nghĩ: “Muốn trừ độc ngươi phải làm thương tổn đến thân thể người khác, cho nên ngươi phải thề, không thể làm hại người vô tội, chỉ dùng những kẻ đáng chết.”

Hạc Lai Tịch giật mình, hỏi: “Ngươi nói, muốn trừ được kịch độc trong người ta, thì phải dùng mệnh người khác đổi?”

Mộc Đầu gật đầu: “Đúng là thế.”

“Không vấn đề!” Hạc Lai Tịch phất tay, nói: “Ta tìm một đám tử tù là được rồi, cũng coi như là thay trời hành đạo. Điều thứ hai là gì?”

“Thứ hai, trị xong rồi, ngươi truyền một nửa nội lực cho Tư Đồ, phần còn lại lại chia đôi, truyền cho ta.” Mộc Đầu ra giá.

“Cái gì?” Hạc Lai Tịch phì cười: “Nhóc con, ngươi quá thâm hiểm rồi, sao lại bóc lột sư phụ chứ?”

Mộc Đầu nhìn hắn: “Nếu chúng ta muốn sau này không còn bị ngươi uy hiếp, vậy thì phải mạnh hơn ngươi!”

Hạc Lai Tịch nghiến răng, mắng thầm, hai đứa đều là đồ đệ, truyền thì truyền vậy, dù sao thì cũng có thể luyện lại nội lực, nhanh thôi, liền gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Thứ ba là gì?”

“Thứ ba a.” Mộc Đầu trang nhã đưa tay: “Đưa khế đất của Tiên Hạc sơn trang cho ta!”

“A…” Hạc Lai Tịch hít sâu một hơi, mắng to: “Thằng oắt con, ngươi muốn lột sạch ta sao!”

Mộc Đầu ngửa mặt nhìn trời: “Chịu hay không tùy ngươi, ngươi tự nghĩ cách là được rồi, cần gì phải cho ta thời gian ba ngày?” Nói xong, xoay người muốn đi.ay

“Ai…” Hạc Lai Tịch kéo Mộc Đầu lại, rủa thầm, tiểu quỷ này tương lai nhất định rất sáng lạn, gật đầu đồng ý.

Thế là, Mộc Đầu nói cho Hạc Lai Tịch biết phương pháp hoán nội công, tự trị nội thương.

Nhờ thuốc và phương pháp của Mộc Đầu, Hạc Lai Tịch dần khỏe lên, hắn bắt về rất nhiều tử tù và ác đồ, dùng để hoán công, mỗi lần xong, Hạc Lai Tịch lại ném thi thể xuống vực sâu sau núi.

Tuy rằng chỉ giết đám tử tù chuyên làm chuyện ác, nhưng tiếng khóc than cầu xin vẫn vang lên không ngừng, thanh âm đó đã khảm sâu vào đầu Mộc Đầu, không cách nào quên được.

Mộc Đầu bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.

Tiếng động sau núi, đương nhiên sẽ truyền đến tai Tư Đồ, hắn chạy đến hỏi Mộc Đầu chuyện là thế nào, Mộc Đầu nói cho hắn nghe những điều kiện đặt với Hạc Lai Tịch, Tư Đồ im lặng.

Khi Mộc Đầu nghĩ rằng Tư Đồ sẽ nổi giận, Tư Đồ lại đứng bật dậy, giận dữ giậm chân mắng Hạc Lai Tịch: “Lão già không chịu chết nhà ngươi, thật chẳng ra gì!”

Mộc Đầu hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ mắng hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng nguôi giận, thấy Mộc Đầu đang mở to mắt nhìn mình, liền đưa tay vỗ mạnh lên lưng Mộc Đầu: “Ai, Mộc Đầu, ngươi đau buồn cái gì, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm thế, người có tội là Hạc Lai Tịch!” Nói xong, thì cứ như không có việc gì quay đi.

Cứ như vậy qua vài tháng, Hạc Lai Tịch giết gần trăm tên ác nhân, cuối cùng cũng trừ hết độc trong cơ thể. Vốn dĩ sẽ là đại công cáo thành, nhưng vào giai đoạn cuối cùng, Hạc Lai Tịch lại bị nội lực phản phệ tẩu hỏa nhập ma.

Lúc Mộc Đầu và Tư Đồ đến xem hắn, thì thấy Hạc Lai Tịch liên tục phun ra máu, râu cũng đã trắng toát, Mộc Đầu vừa bắt mạch cho hắn đã nhíu mày, hỏi: “Trước khi ngươi luyện nội lực Thập Tuyệt, có từng bị trọng thương?”

Hạc Lai Tịch gật đầu: “Trước kia đấu với Đoan Mộc Liệt, quả thật có bị thương.”

Mộc Đầu do dự một lúc, lấy ngân châm ra, thi châm trị bệnh cho lão đầu. Tư Đồ không hề nói lời nào, chỉ đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng lại rót chút nước cho Mộc Đầu. Hạc Lai Tịch ngàn vạn lần cũng không ngờ Mộc Đầu sẽ cứu hắn, vừa định hỏi, liền thấy Mộc Đầu hung dữ trừng hắn: “Ngậm miệng!”

Hạc Lai Tịch nuốt mấy lời muốn nói xuống, trong lòng rất buồn bực, làm sư phụ được như ta cũng xem như là trước đây chưa từng có sau này không hề có rồi.

Mộc Đầu dùng hết một ngày một đêm, cứu sống Hạc Lai Tịch, bản thân cũng phun ra một búng máu, Tư Đồ sợ hết hồn, hỏi Mộc Đầu: “Không phải ngươi đã khỏe rồi sao, sao còn phun máu?”

Mộc Đầu cúi đầu nhìn Hạc Lai Tịch lúc này đã hôn mê, thờ ơ nói: “Vốn là sắp khỏe rồi, thế nhưng gần đây lại không tốt mấy nữa… Mặc kệ đi, qua ngày nào hay ngày đó.”

Hạc Lai Tịch cũng không phải ngủ, chỉ là cảm thấy hổ thẹn không biết phải nói gì với Tư Đồ và Mộc Đầu cho được, nên cứ nằm ra đó giả bất tỉnh, lời Mộc Đầu nói hắn nghe rất rõ.

Tư Đồ hơi bực bội, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao ngươi phải hy sinh cho người khác nhiều như vậy?”

Mộc Đầu liếc mắt nhìn nhìn hắn, lau đi vết máu trên khóe miệng, nói: “Không chỉ là vì ngươi, còn là vì bản thân ta! Như vậy sau này hai ta ra ngoài, sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, cũng không nợ người ta thứ gì, sống tự do tự tại! Ngốc!”

“Ngươi!” Tư Đồ giận, mắng thầm tên này, đồ độc miệng, hừ! Sau này nếu có tìm người sống cùng, nhất định phải tìm ai ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không được độc mồm!

Sau đó, Mộc Mộc lại bỏ chút thời gian trị liệu thương thế cho Hạc Lai Tịch, hắn cũng dần khỏe hơn, giữ đúng lời hứa giao khế đất của Tiên Hạc sơn trang cho Mộc Đầu, còn nội lực của mình, thì truyền một nửa cho Tư Đồ, nửa còn lại, cũng chia hai, truyền cho Mộc Đầu.

Mộc Đầu bán Tiên Hạc sơn trang, cầm số tiền bán được, gọi người đánh xe chở một vạn lượng hoàng kim, cùng Tư Đồ rời khỏi Thiên Sơn, hùng dũng đến Thục Trung.

Năm đó, Mộc Đầu và Tư Đồ mua một khu đất ở Bạch Đế Sơn Thục Trung, bỏ ra hơn một năm, để quét sạch sơn phỉ cướp bóc ở Thục Trung. Hai người đều có sở trường riêng, võ công của Tư Đồ là vô địch thiên hạ, hơn nữa có nghĩa khí lại có thực lực, không bao lâu bên người đã có hơn trăm huynh đệ, còn gặp được Tương Thanh năm đó chỉ mới hơn mười tuổi đã có võ công rất cao, cùng với cao thủ vùng Thục Trung Chu lão, Lô Ngự Phong và Vân Tứ Nương. Các huynh đệ đều nguyện theo Tư Đồ, Hắc Vân Bảo dần nổi danh.

Lại không bao lâu, Mộc Đầu mời những người thợ giỏi từ cả nước về Thục Trung, cùng xây dựng Hắc Vân Bảo, sau hai năm, cuối cùng Hắc Vân Bảo cũng hoàn thành, khí thế to lớn hơn nữa được sắp xếp rất chu toàn, hậu sơn trồng trọt, tiền sơn uy phong như một thành trì. Hơn nữa địa thế của Hắc Vân Bảo rất tốt, dễ thủ khó công, dần phát triển mạnh. Tư Đồ là bảo chủ, Mộc Đầu là nhị đương gia, dưới vừa khéo có Chu lão, Lô Ngự Phong, Vân Tứ Nương và Tương Thanh bốn vị phó bang chủ, giáo chúng đã đạt đến con số năm vạn, nghiễm nhiên trở thành bá chủ vùng Thục Trung.

Mùa đông năm đó, Thục Trung gặp phải một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp, Tư Đồ, Mộc Đầu và mấy vị phó bang chủ ngồi ở hậu sơn ngắm tuyết nói chuyện, Vân Tứ Nương nói: “Hiện tại hai người đã là đại nhân vật danh tiếng vang dội rồi, chỉ có họ không có tên không được đâu, nghĩ một cái tên uy phong một chút đi.”

Mọi người đều cảm thấy ý này rất đúng, liền ồn ào ra ý kiến, Tư Đồ và Mộc Đầu nghe tên nào cũng thấy không vừa ý, cuối cùng, ánh mắt hai người lạc đến dải băng trong suốt lấp lánh cao thẳng cứng cáp đọng dưới mái hiên, đồng thanh… “Lăng” !

“Tư Đồ Lăng… Mộc Lăng…” Mọi người đều gật đầu: “Tên hay.”

Nhưng Tư Đồ và Mộc Đầu lại liếc mắt lườm nhau, nhướng mày: “Ta đây không muốn lấy cùng tên với hắn!”

Mọi người yên lặng, vậy phải làm thế nào đây, cuối cùng, hai người quyết định tỉ thí phân thắng thua, người thắng sẽ được dùng chữ Lăng, người thua phải chịu tên do người thắng đặt, Mộc Đầu và Tư Đồ gật đầu đồng ý, còn về phần tỉ thí cái gì…

Đang tranh cãi, chợt nghe thấy từ con sông băng bên cạnh vang lên tiếng “rắc rắc”, một con cá nhảy lên, ngay sau đó lại lặn xuống, Tương Thanh nói: “Hay là thi câu cá đi.”

Mộc Đầu lẫn Tư Đồ đều thấy có lý, mỗi người một phía một cần câu câu cá, chỉ là… Mộc Đầu chạy sang chỗ Tư Đồ nhìn nhìn, thò tay thử nước sông, lại chạy về chỗ mình câu cá. Tư Đồ cũng không để ý nhiều, trong lòng hắn nghĩ, tên Mộc Đầu này bình thường cực lười, chưa từng thấy hắn bắt cá, còn mình thì dù sao cũng đã có kinh nghiệm bắt cá nhiều năm những ngày sống trong rừng, thắng chắc rồi, tự tin tràn trề mà buông câu, nào có ngờ khi nãy trên bàn tay mà Mộc Đầu thò xuống nước vẫy vẫy, đã bôi đầy bột phấn cay nồng, đàn cá nhỏ đã sớm chạy hết.

Quả nhiên, Tư Đồ chờ một lúc lâu, không có cá… Mà Mộc Đầu thì sau một canh giờ không ngừng phấn đấu, cuối cùng cũng kéo lên được một con cá.

Dám chơi dám chịu, Tư Đồ thua rồi, Mộc Đầu toại nguyện sửa tên thành Mộc Lăng. Sau đó, đến lúc đặt tên cho Tư Đồ rồi, Tư Đồ cũng không sợ, vỗ ngực một cái: “Lão tử vốn đã tuấn tú, họ Tư Đồ cũng rất khí phách, phối với tên nào cũng sẽ rất tuấn tú!”

Khóe môi Mộc Lăng giật giật, đưa tay chỉ một cái: “Vậy lấy tên là Tư Đồ Ngận Suất đi!”

“Oành” một tiếng, đám huynh đệ Hắc Vân Bảo che miệng ào ào chạy như cháy rừng, Tư Đồ giận đến tái mặt, vô phương, chỉ đành lấy cái tên làm trò cười cho thiên hạ này.

Lại qua không bao lâu, Hắc Vân Bảo, Tư Đồ Ngận Suất và Mộc Lăng, danh chấn thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui