Hào Môn Ẩn Hôn Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã


Mộc Đóa không được đưa về nhà, cô trực tiếp bị một chiếc máy bay trực thăng đưa đến Anh quốc, cùng Trịnh Vũ Vi học chung một trường quân đội, bắt đầu cuộc sống quân đội khổ sở.

Mà Liêu Vệ thì đi Bắc Mĩ.

Nội bộ tở chức sát thủ rung chuyển bất an, chỉ để lại hai sát thủ ở thành phố A tiếp tục tìm kiếm Cảnh Trí, còn lại đều rút về Bắc Mĩ bắt “Cảnh Duệ”.

Cảnh Duệ thuộc nhóm rút về giết người, hắn cùng đám người Tử Sam đều về căn cứ sát thủ.

Thành phố A, gần tới năm mới, nơi nơi đều tràn ngập không khí náo nhiệt, ý vị mười phần.

Thân thể Cảnh Trí đã được dưỡng tốt, nhưng sau đó hắn mới phát hiện, anh trai và Thư Âm đã rời khỏi thành phố A!
Hắn ảo não không thôi, vốn muốn trò chyện thật tốt với anh trai!
Hắn nghe nói việc Cảnh Duệ thật giả, trong lòng đã hận chết thế thân kia, anh trai hắn chỉ có một, thế thân kia thì là cái quái gì! Vậy mà còn vọng tưởng nuốt luôn gia sản Cảnh gia!
Phi! Hắn họ Cảnh cũng không dám có tâm tư như vậy, một tên họ Liêu lại dám muốn! Tên kia ngàn vạn đừng rơi vào tay hắn, rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định sẽ làm hắn ta hối hận vì đã sinh ra!
Sau khi Cảnh trí khỏe lại, chuyện thứ nhất là đi trả thù Trịnh Vũ Lạc.

Hắn bị Trịnh Vũ Lạc chọc tức đến tâm can tì phổi thận không một chỗ không đau, trực tiếp xếp cô vào hàng ngũ những kẻ điên ở viện nghiên cứu virus kia, cảm thấy cô và những người kia là đồng phạm!
Bóng đêm như mực, một thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động đứng trước một chiếc giường.

Trên chiếc giường màu hồng nhạt có một cô gái đang say ngủ.

Mái tóc đen dài của cô gái xõa tung trên gối đầu, sườn mặt hoàn mỹ, lộ ra lỗ tai tinh xảo lại đáng yêu, dưới xương quai xanh lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng khiến người ta mơ màng.

Cô cuộn tròn trong ổ chăn, mày nhíu lại, giống như ngủ cũng không an ổn.

Dưới chăn mỏng là cơ thể lung linh của người thiếu nữa.

Trong ánh mắt Cảnh Trí hiện lên một tia sáng khác thường rồi biến mất: Thật là một vưu vật!
Hắn đã ở phương Tây nhiều năm như vậy nhưng hắn không có hứng thú với những cô gái phương Tây, hắn vẫn thích con gái Đông Phương, đặc biệt là…… những cô gái có khí chất cổ điển.

Cô gái như vậy, có thể dễ dàng kích thích thần kinh của hắn, làm hắn xúc động mất đi lý trí.

Cảnh Trí bỗng nhiên có chút hưng phấn, trong lòng dâng lên cảm giác muốn phá hoại mãnh liệt!
Là người đẹp thì thế nào!
Hai lần hại hắn rơi vào trong tay những kẻ điên đó! Lúc này đây, nếu không phải anh trai xuất hiện đúng lúc, hắn khẳng định sẽ mất mạng!
Hắn đã đồng ý với Cảnh Hi, không giết Trịnh Vũ Lạc, nhưng không có nghĩa sẽ không trừng phạt cô! Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!
Hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc một tay kéo Trịnh Vũ Lạc từ trên giường lên, sau đó khiêng lên vai mình.

Trịnh Vũ Lạc bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ đến lúc cô phản ứng lại, liền phát hiện chính mình bị một người đàn ông cao lớn khiêng trên vai!
Cô sợ hãi không tự chủ được hét lên.

Cảnh Trí lập tức thả cô xuống, một tay gắt gao ôm chặt eo cô, tay còn lại che kín miệng, hung thần ác sát quát lạnh: “Câm miệng! Không được kêu, kêu nữa sẽ giết cô!”
Trịnh Vũ Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai đang kề sát kia, kinh ngạc lại khiếp sợ!
Làm sao cô cũng không nghĩ tới, người tới lại là Cảnh Trí!
Đây xác định không phải nằm mơ sao?!
Nhiều năm như vậy, mỗi khi đêm khuya cô đều mơ thấy Cảnh Trí đến tìm cô, lấy mạng cô.

Gần đây bởi vì cô làm hại Cảnh Trí một lần nữa, giấc mơ này càng thường xuyên hơn, hơn nữa, mỗi lần ở trong mộng, khuôn mặt hắn đều rõ ràng như vậy!
Một giọt nước mắt lẹnh lẽo từ trên mặt cô chảy xuống, rơi lên mu bàn tay đang che miệng của Cảnh Trí.

Khóc?
Cảnh Trí đã nhìn thấy con gái khóc, hắn thấy rất nhiều cô gái khóc sướt mướt, nhưng chưa thấy ai lúc khóc lại đẹp như Trịnh Vũ Lạc vậy.

Cô gái trong ngực hắn cô gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt cô đều là cảm giác khó có thể tin, thân thể cũng run nhè nhẹ, không biết là bị dọa hay đang khóc.

Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó giọng một cô gái hơi khàn khàn vội vàng dò hỏi: “Chị, chị làm sao vậy!”
Trịnh Vũ Lạc sợ em gái sẽ xông vào, cô dùng sức kéo tay của Cảnh Trí ra, cách cửa trả lời: “Chị không có việc gì…… Gặp ác mộng thôi! Em mau chóng về ngủ đi, không cần lo cho chị!”
Trịnh Vũ Lạc thường xuyên gặp ác mộng, gần đây càng ngày càng thường xuyên, bỗng nhiên sợ hãi thét chói tai như hôm nay đã không là lần một lần hai.

Trịnh Vũ Vi thở ra, nghĩ nghĩ, vẫn không đi vào phòng chị gái.

Chị gái mắc phải tâm bệnh, cô tận tình khuyên bảo dùng rất nhiều lời hay, nhưng không có chút hiệu quả nào.

Lại quá mấy ngày, kỳ nghỉ của cô sẽ kết thúc, phải quay về trường quân đội tiếp tục học tập, nhưng cô thật sự không yên lòng chị gái.

Trịnh Vũ Bi thở dài, buồn rầu đi về phòng mình.

Tiếng bước chân dần dần rời đi, trong đêm tối chậm rãi yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức trong phòng có thể nghe rõ được tiếng hít thở của hai người.

Cảnh Trí vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Trịnh Vũ Lạc tại sao lại muốn dấu diếm? Vì sao muốn giúp hắn?
Sẽ không có âm mưu gì chứ?
Hắn thật đúng là bị dọa sợ!
Hiện giờ không thể coi thường cô gái này, một người so với một người còn có tâm cơ hơn, rất lợi hại!
Mà Trịnh Vũ Lạc, cả người đều hơi hơi phát run.

Tuy cô đã cố gắng nói mình không nên sợ hãi nhưng nhớ lại những việc hắn đã làm trước đó, nhớ tới hắn tàn nhẫn giết người không nháy mắt, nhớ tới đã bị hắn nhục nhã một lần, trong lòng cô sợ hãi, tất cả đều là phản ứng thật của thân thể.

Cô muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần đối mặt với Cảnh Trí cô lại nói không nên lời!
Cô thầm nghĩ xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một câu “Thật xin lỗi” rất yếu ớt!
Cảnh Trí cũng không nói gì, trong lòng hắn đề phòng Trịnh Vũ Lạc, lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Lạc, sợ cô lại giở trò quỷ.

Đợi khoảng năm phút đồng hồ, bên ngoài đã không có gì dị thường, Cảnh Trí liền dời lực chú ý lên người Trịnh Vũ Lạc.

Hắn bắt đầu dùng tay sờ từ mái tóc dài của Trịnh Vũ Lạc, sờ từng chút từng chút một, xương quai xanh, phía sau lưng, trước ngực, bụng nhỏ, cái mông nhỏ, thẳng đến nơi tư mật nhất của Trịnh Vũ Lạc.

Trịnh Vũ Lạc xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ cả người cô đã bị Cảnh Trí sờ hết!
Cô muốn ngăn cản nhưng sức lực lại không phải đối thủ của Cảnh Trí!
“Cảnh Trí, anh muốn làm gì!”
“Sờ cô, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Vưu vật trời sinh, còn không phải dùng để lấy lòng đàn ông sao?”
Giọng điệu của Cảnh Trí ngả ngớn vô cùng, nagy cả tươi cười cũng mang theo sự tà ác.

Trịnh Vũ Lạc bị hắn nói nói mặt đỏ tai hồng, vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy nhục nhã!
Cô căn bản không phải loại con gái này!
Hiện giờ sao hắn lại biến thành một người như vậy! Thích giết chóc, ngay cả với nữ sắc cũng phóng túng như thế!
Nhưng chờ đến lúc cô lấy hết can đảm ngẩng đầu muốn cãi lại Cảnh Trí, lại phát hiện con ngươi tối đen như mực của hắn chỉ có sự lạnh lùng không hề có chút tình dục nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui