Hào Môn Chi Sủng: Mê Luyến Sắc Lang Lão Công

Kỷ An Thị, cuối mùa thu

Chân trời rực rỡ ánh nắng buổi chiều đỏ tươi như màu lửa

Diêu Tử Khinh vuốt vuốt vào cánh tay đang đau nhức, một ngày mệt mỏi cũng đã chấm dứt. Lưu loát dọn đồ xong, mới bước ra khỏi cửa đã chạm mặt Trần Thanh Thanh, hắn bắt tay cô lại : " Tử Khinh, cậu đi theo tớ đến nơi này"

Tử Khinh nhìn đồng hồ : " Không được, tớ phải về nhà ngay bây giờ , Vương Mãnh Liệt nhà tớ hôm nay nghỉ phép" Cô còn phải đi chợ nấu cơm nữa, nếu không chắc chắn Vương Mãnh Liệt nhà cô sẽ đói bụng, nhưng cô cũng không nỡ để cô ấy ở lại một mình nhưng cũng phải đành lòng

Trần Thanh Thanh liếc trái liếc phải rồi ngó xung quanh nhẹ giọng nói : " Mẹ tớ vẫn còn bắt tớ gả cho tên đàn ông kia "

Tử Khinh cười lạnh, thật là chưa thấy người mẹ ruột nào lại như vậy : " Vậy cậu tính như thế nào ?"

Thanh Thanh cắn môi : " Tớ đã nghĩ rồi, chỉ có anh trai tớ mới có thể giúp đỡ tớ chuyện này "

Diêu Tử Khinh mới nhớ từ lúc làm bạn với Thanh Thanh thì cô ấy có một người anh trai : "Cậu có chắc không? "

Thanh Thanh gật đầu : " Cậu đi theo giúp tớ nha " Cô ấy tội nghiệp nhìn Tử Khinh: " Tớ ....tớ...có chút chút sợ anh ấy "

Diêu Tử Khinh không biết nguyên nhân vì sao lại Thanh Thanh lại sợ anh mình như thế, nhưng theo ánh mắt của cô ấy cho biết cô ấy thực sự rất e ngại và sợ hãi anh trai mình : "Cậu chờ tớ chút" Cô xoay người rồi nhanh chóng gọi cho Vương Mãnh Liệt nhắc nhở hắn phải ăn cơm chứ không hắn vì trò chơi mà quên ăn cơm mà bỏ bữa mất

Trên xe taxi, Tử Khinh hỏi : " Chúng đang đi tới chỗ anh cậu sao ? Là chỗ nào"

Thanh Thanh mím môi nói : " Kim Đế Hào"

Tài xế vừa lái xe lại nghe tên Kim Đế Hào không khỏi tò mò nhìn hai cô qua gương chiếu hậu, thoáng qua là ánh mắt tiếc nuối

Kim Đế Hào là nơi như thế nào ?

Kim Đế Hào là nơi nổi tiếng nhất thành phố, là một nơi vô cùng xa xỉ mà người nào cũng biết, Diêu Tử Khinh mặc dù chi phí không thể vào nơi đó nhưng khi nhắc đến nơi đó cũng như sấm rền bên tai,chỉ là cô không nghĩ tới anh trai của Thanh Thanh lại làm thiếu gia ở đó

Chuẩn bị tâm lí từ trước, Diêu Tử Khinh cùng Trần Thanh Thanh đang đứng trước đại sảnh rực rỡ như mời mọi người bước vào. Người tiếp tân vẫn dùng cái thái độ khó chịu nhìn hai cô nhưng vẫn dùng lời nói lịch sự nói chuyện, điều đó làm hai cô thấy khó chịu

" Tôi muốn tìm Ô Lãng" Trần Thanh sợ hãi nói

Tiếp tân nghe không rõ lại hỏi lại

Trần Thanh Thanh vẫn cứ giọng nói nhỏ như ngày nào

Tiếp tân chưa xác định được lời nói của Thanh Thanh lại hỏi: " Cô muốn tìm người nào ? "

Tử Khinh nhịn không liền lên tiếng nói dõng dạc : "Ô Lãng, chúng tôi tìm Ô Lãng" Giọng nói không nhường ai cũng không nịnh ai

Lúc đó, có một người đàn ông từ cửa chính đi vào cùng với một số người khác, người đàn ông đi đầu tiên với thân hình cao ngất , vừa đi vừa phủi áo khoác ngoài, thân hình khỏi phải nói rất bất phàm, khi bước vào nghe ai nói tên mình hắn liền quay về phía tiếng gọi ấy. Tầm mắt lại rơi bóng dáng Trần Thanh Thanh quen thuộc kia , đôi mắt sau chiếc kính râm lại trầm xuống

Vừa vặn hắn nhìn thấy Diệu Tử Khinh kia

Diệu Tử Khinh mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong mặc váy, cổ áo rộng ra một chút có vẻ lộ ra một chút màu tím, chân thì cũng coi là thon dài, cách ăn mặc không quá hở hang lại có chút quy củ , trong mắt Ô Lãng coi như là vừa mắt đi

Khóe miệng Ô Lãng nở lên nụ cười châm biếm , đi tới, tháo chiếc mắt kính râm hơn nửa khuôn mặt , tiện tay ném về phía trước, người tiếp tân hiểu ý liền chụp lại chiếc mắt kính ấy

Diêu Tử Khinh giờ mới biết khuôn mặt của anh trai Thanh Thanh, dáng đi và tư thái vô cùng thẳng, khuôn mặt tuấn tú , khuôn mày dưới tỏ ra là một khuôn mặt đa tình, bờ môi bạc dương như mang theo một sự không vui. Nếu không phải là cô nhìn quá kĩ đôi mắt hắn, cô cũng mơ hồ cảm thấy hơi sợ

Tiếp tân nhìn hắn với vẻ khẩn trương : " Ô...Ô tiên sinh "

Tử Khinh nghe được giọng nói của tiếp tân mới nhận thức được người đàn ông đó chính là Ô Lãng là anh trai của Thanh Thanh. Đúng là , xem bộ điệu này không giống thiếu gia chút nào,. Diêu Tử Khinh quay đầu lại nhìn Thanh Thanh

" Ơ ! Nhóc kia sao lại chạy tới đây, ngọn gió độc nào đưa nhóc tới đây"

Ô Lãng tuyệt đối mở miệng là cái dạng người lưu manh, chính là giọng điệu lưu manh đích thực làm cho Tử Khinh không khỏi nhíu mày,. Mà không những vậy, hết lần này đến lần khác hắn sờ loạn trên mặt cô, mở miệng nói những lời tục tỉu : " Nhìn còn rất non, đề anh nhìn xem, nếu đặt trên giường chắc chắn sẽ rất tuyệt vời " ( luna : á...á..cái tên xấu xa....)

Tử Khinh có học qua võ thuật, tay trái theo bản năng chụp lên vai hắn với tốc độ nhanh làm cho mọi người xung quanh ngỡ ngàng, không kịp phản ứng

Ô Lãng lại nhanh lẹ hơn, bàn tay nhanh chóng chế trụ bàn tay nhỏ nhắn của cô,hai đầu gối hơi cong để lấy thế

Cô cả kinh, không theo kịp động tác của hắn, hoàn hồn cô một cước nhảy lên không trung sau đó hạ xuống sau lưng hắn phục kích

Hắn thất kinh, buông tay cô ra, lại nhẹ nhàng né sang một bên tránh cú đánh tới của cô : " Ơ ! Nhìn như thế nào cũng không nhìn ra cô là người có tài " ( Anh chị như siêu nhân ấy)

Tử Khinh thấy vậy liền thu tay,đối với cái tên vô lại kia không thấy một điểm tốt nào lại càng thêm ghét hắn, rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu vì sao Thanh Thanh lại sợ tên cặn bã như hắn. Không khỏi nhìn hắn nhiều lần, vô ý nhìn qua thì hắn phong lưu mỉm cười nhìn cô, cô nói : " Lúc nhỏ tôi sợ các bạn nuôi chó dọa tôi nên tôi cố ý học võ thuật để đánh chó không biết ngoan"

Ô Lãng "sách" một tiếng : " Miệng lưỡi sắc bén, anh rất thích như vậy " Thanh âm vang lên giễu cợt

Tử Khinh không nhịn được thầm rủa trong bụng, tốt em gái ngươi !

Thanh Thanh bốn năm nay chưa từng gặp anh, nhưng không ngờ gặp lúc này mặc dù cũng đã chuẩn bị, câu nệ lên tiếng :"anh trai"

Ô Lãng tỏ vẻ ra bộ dáng giờ mới thấy người bên cạnh : Ô ! Như thế nào mà em gái của anh cũng ở đây " Hắn bỉ ổi dang tay ôm Thanh Thanh

Thanh Thanh khẩn trương,cúi đầu cắn môi, mặt hợp với bộ dáng lúc này, càng giãy giụa càng bị ôm chặt hơn

Tử Khinh càng nhìn lại càng ngứa mắt, bất hạnh cho Thanh Thanh có người mẹ như vậy đã buồn lắm rồi còn thêm thằng anh lưu manh, nhìn hắn lúc này như muốn nhúng chàm Thanh Thanh hoặc chính là hắn đã nhúng chàm cô ấy : " Ô tiên sinh, cô ấy là em gái ngài, xin ngài tự trọng " ( luna : á....vậy là loạn luân...mà khoan...Thanh Thanh là họ Trần, còn tên thối tha kia là họ Ôn nha...vậy không phải là ruột đúng hơm nhưng mà vậy.....á...tên khốn)

" Cô nói xem, ta họ Ô, còn Thanh Thanh là họ gì? Cô ấy là họ Trần. Vậy chúng tôi làm sao là anh em được " Ô Lãng cười ha ha : " Nhóc con đầu đất, đầu cô bị hỏng rồi"

Trái tim Tử Khinh như bị bóp chặt một cái không khỏi có cảm giác bực mình muốn đi đánh người

Ô Lãng lại xoay chuyển lời nói : " Bất quá em gái của anh chê anh trai ít, chê ca suy yếu" (cái tên chết bầm)

Thanh Thanh tái mặt : " Anh trai , em là em gái anh, là em làm sai , nếu không phải do bất đắc dĩ ....Em cũng không tới tìm anh" Nước mắt chưa chuẩn bị mà Thanh Thanh đã bật khóc, rất chật vật

Trong sảnh không ai dám nói chuyện, tiếp tân hay phụ vũ đều im lặng, tiếng con ruồi bay qua cũng có thể nghe cô cùng rõ ràng

Ô Lãng cũng không nói lời bày ra khuôn mặt phong lưu, thoạt nhìn qua ánh đèn có chút lạnh lùng lạ thường. Trước mặt hắn, một cô gái nhỏ như vậy giờ đã lớn đang đứng trước mặt hắn, lay động trong hắn liền thoáng qua một chút rồi biến mất không chút dấu vết, nhưng bây giờ cô gái trước mặt hắn lại nhút nhát, e lệ làm cho hắn chán ghét

Ô Lãng xoang lưng dứt khoát mà bước đi, giày da giẫm trên đá thạch mà bước đi, mọi người cũng chạy lại chỗ hắn, để lại trong tầm mắt 2 cô là cái đầu của hắn

" Anh trai" Thanh Thanh muốn đi lại chỗ hắn nhưng lại bị tiếp viên ngăn cản lại

Tử Khinh chỉ biết là Ô Lãng là anh trai của Thanh Thanh nhưng lại không biết thân phận thực sự của anh, khi Thanh Thanh gặp hắn thì khóc đến phát cuồng , đối với bóng lưng của hắn chỉ biết thốt gọi : " Uy, hắn có phải là anh trai Thanh Thanh không vậy, Thanh Thanh như đối với hắn như là người thân thiết nhất, cô có thể cảm nhận, nhưng tại sao Thanh Thanh lại gặp nguy hiểm hắn lại không muốn giúp đỡ" Cô nói

Không biết là hắn có nghe được hay không, chân hắn vẫn bước đi, dẫn mọi người đi khỏi tầm mắt hai cô sau đó lại thở dài

Trần Thanh Thanh không chịu đi, cứ ở đó khóc đến hai mắt sưng vù. Tiếp tân cũng không dám chậm trễ, cứ một thời gian là bưng thau nước nóng lên cho Thanh Thanh nhưng cũng không dám cho Thanh Thanh bước vào

Thanh Thanh cũng không nói lời nào. Tử Khinh thở dài không biết bây giờ nên làm gì chỉ an ủi Thanh Thanh vài ba câu đơn giản. Thầm nghĩ thái độ của tên đàn ông đáng ghét kia thì cô nắm chắc là hôm nay hắn sẽ không gặp Thanh Thanh

Ô Lãng đã bàn chuyện chính sự xong thì đi đến phòng riêng của mình, sau đó mới nhớ đến Thanh Thanh liền hỏi, nhìn thời gian cũng đã chín giờ tối rồi

Bị hỏi, người bên cạnh hắn đi ra ngoài nói chuyện với một tiếp viên sau đó lại chỗ hắn nói : " Vẫn còn ở ngoài sảnh ạ"

Ô Lãng lấy ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn, trong đầu liền nhớ ra lời của Tử Khinh nói : " Thanh Thanh xem ngươi là người thân nhất, cô ấy có thề cảm nhận" hắn kéo kéo cà- vạt lỏng xuống

Hồi lâu hắn lên tiếng:" Cho họ vào"

Thanh Thanh cùng Tử Khinh bước vào ngồi bên ghế sofa liền há hốc bất ngờ, tưởng chỉ có một mình hắn ở trong ai ngờ bên trong này lại có lẫn một đám trai gái bên trong, mạnh mẽ ca hát nhiệt tình nhảy múa mọc thành từng bụi mập mờ

Thanh Thanh chưa bao giờ thấy cái cảnh này, giờ đây mặt cô như nhỏ ra máu,lập tức liền quay mặt quay chỗ khác. Tử Khinh lại thấy chẳng có chuyện xảy ra, ngoại trừ lúc ban đầu cô có hơi bất ngờ một tí, trên mặt cũng không quá đa tình, cũng không có quay mặt đi , chỉ là lông mày hơi nhíu lại một chút

Người dẫn hai cô vào đây không biết đã đi đâu, hai cô đứng đó cũng chẳng có ai mời, Thanh Thanh lặng lẽ lôi tay của Tử Khinh

Trong âm thanh lớn như thế này, Tử Khinh không nghe rõ Thanh Thanh nói gì bất quá cô có thể đoán, nhìn một vòng phòng này, Tử Khinh không nhìn thấy Ô Lãng chỉ thấy đám sâu bọ đang nhảy nhót điên loạn, thỉnh thoảng lại có vài tiếng huýt sáo vang, có chỗ thì đàn ông ngắm nhìn để chọn phụ nữ, các cô ấy nhảy mà đến muốn thoát y, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh, nhưng vẫn tiếp tục nhảy. Cái loại dục vọng đó, nam nhân nào cũng muốn, phụ nữ cũng không ngoại lệ ( khặc...em đang edit nhưng em vẫn vô cùng ngây thơ nha)

Hai cô muốn đi khỏi nơi này, đi lùi về phía cánh cửa.Tiếng âm nhạc tự dưng tắt đi để lại một không gian im lặng. Trong không gian đó có một người phụ nữ đẹp đang lắc ly rượu trên tay sau đó mỉm cười với hai cô, lại đưa ánh mắt mê ly vào hướng Ô Lãng rồi đi lại đứng cùng những người phía sau hắn

Diêu Tử Khinh và Trần Thanh Thanh nhìn theo cô gái ấy đi tới thì mới thấy rõ hắn

Người phụ nữ với động tác thành thạo, dang hai chân ngồi lên đùi hắn, sau đó người phụ nữ mới uống ngụm rượu sau đó nhắm vào đôi môi hắn tiến tới

Còn Ô Lãng đang ngồi trên chiếc ghế thượng nhỏ, chân dài để chéo lại với nhau

Ngoại trừ Thanh Thanh và Tử Khinh có vô cùng bất ngờ, thì những người ở đây nhìn mãi thành thói quen, thậm chí coi như chẳng có chuyện gì liền ồn ào nói chuyện không để ý

Ô Lãng nhìn xuyên qua đám đông nhìn bóng dáng hai cô, mọi hành động cử chỉ của hai người đều thu vào tầm mắt của Ô Lãng, Thanh Thanh mang theo người phụ nữ kia vào coi như là có chút ý tứ, Hắn nhìn phản ứng của Tử Khinh khi chứng kiến cái cảnh này mặt không hề đỏ, thậm chí tim đập không nhanh , giống như là nhìn cảnh này vô cùng quen đến nổi không có phản ứng. Tầm mắt của cô hoàn toàn không để ai vào mắt, nhìn cô rất bình thường như hắn thấy trong máy cô có chút chán ghét nhưng không biểu lộ ra ngoài, nhưng che dấu vẫn còn thiếu sót, người nhìn kỹ một chút là phát hiện

Ô Lãng cười quỷ dị, mạnh tay kéo người phụ nữ mềm mại trước mắt vào ngực, rồi hôn lên

Thanh Thanh cúi đầu không dám nhìn tiếp, Tử Khinh nhìn vậy nhảy dựng lên phát hiện ra một điều tầm mắt tên khốn họ Ô kia cứ nhìn cô , nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối cũng không rời tầm mắt đi cũng không một chút chớp mắt . Dù hắn đang ôm mỹ nhân " ôn hương nhuyễn ngọc" trong ngực , cho dù hắn đang vùi đầu vào ngực phụ nữ ấy nhưng vẫn cô thấy đôi mắt hẹp dài như chim ưng của hắn đang nhìn cô

Hôn sâu kết thúc, thiếu gia hắn bưng ly rượu lên mọi mọi người, người bưng rượu đi lại chỗ hắn cung kính cúi đầu

Trên quầy bar đặt toàn ly rượu trống, hắn tùy ý rót một ly, chẹp miệng uống, tùy ý nói :"Đổi ly lớn, uống cạn" Tầm mắt lại hướng về Diêu Tử Khinh

Tử Khinh đi với Thanh Thanh chuyến đi này cũng đã hiều mục đích của Thanh Thanh muốn cô đi cùng là gì ? Bất đắc dĩ lắc đầu, hướng Ô Lãng bước tới

Mọi người , ai cũng biết hai cô gái kia tìm chính là Ô Lãng nên chủ động nhường đường

Tử Khinh đến trước mặt hắn : " Ô tiên sinh" Nhìn thẳng vào tầm mắt hắn, trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh, duy trì giọng nói ban đầu : "Thanh Thanh có việc ,ngài có thể cùng chúng tôi nói chuyện được không?"

Ô Lãng cười lên rất giả : " Có thể"

Đúng là không có ý tứ gì hiện trên mặt hắn , Tử Khinh nhìn xung quanh đều có người nhìn, vậy nói cái rắm gì ở đây !

Không đợi Tử Khinh mở miệng, Ô Lãng đá chân dài một bên tỏ thái độ ý bảo có gì thì mau nói, không có thì biến đi

" Ô tiên sinh tôi muốn nói chuyện với một mình ngài mà thôi"

Ô Lãng mười phần sảng khoái đáp: " Được thôi"

Tử Khinh buồn bực thì nghe hắn nói tiếp : " Ba ly rượu, cô uống "

Tử Khinh vừa nghe vừa nhìn sang ly rượu,trong đầu hàng vạn từ khốn khiếp chạy qua, trên bàn kia, ba ly rượu lớn nhìn vào chất lỏng trong rượu thì thấy chắc chắn ly rượu đó là hỗn hợp các loại cồn khác nhau, người không có tửu lượng chắc ngụm một miếng đã lăng ra ngủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui