Edit: Lunoa LancasterPhòng chờ- Cô chủ, Lâm tổng vừa đổi lịch mới, bây giờ ngài ấy sẽ là người phỏng vấn cô.
- Trợ lý Kin mừng rỡ nói- Vậy sao? Với tôi thì ai cũng không quan trọng.- Nhưng mà ngài ấy rất bận, lâu lâu mới được ngài ấy phỏng vấn đó!- Lâm tổng thì cũng là người thôi, quan trọng là Lâm tổng có công bằng hay không cơ kìa.- Thôi, Kine, cô đi làm việc đi.- Vâng, cô chủ.Trong phòng phỏng vấn*Cộc cộc*- Vào đi.*CạchNguyệt Y Mãn mở cửa bước vào, cầm sắp tài liệu đặt xuống bàn, ngồi vào ghế rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Thiên.- Cậu đây chẳng phải là bạn học Lâm Vũ Thiên sao? Sao lại quyết định tự mình đi phỏng vấn cho bạn học cũ thế? - Nguyệt Y Mãn mỉa maiLâm Vũ Thiên cũng không phải dạng vừa.
Nghe thế liền nhếch mép cười rồi nói:- Ha, còn hơn là một người đàn bà chưa chồng mà đã có con như cô Nguyệt đây.- Anh điều tra tôi...!- Nhân viên của tôi, tôi phải điều tra để biết rõ lai lịch chứ.
Nếu không lỡ tuyển nhầm phải rác thì sao?Nguyệt Y Mãn nhìn anh mà bất lực.
Cô chỉ vào sắp giấy trên bàn, cộc cằn nói:- Đây là hồ sơ của tôi.
Mọi thứ đều ở trong đó.
Xem xong thì tuyển hay sa thải bây giờ nói còn kịp!Lâm Vũ Thiên lật lật mấy trang giấy, nhìn hồ sơ rồi lại nhìn cô.
Xong anh đóng sắp giấy lại, nói cô ngày mai đi làm, anh sẽ sắp công việc sau.Vậy là cô đã vào được Lâm Thị một cách rất dễ dàng.Buổi tốiTối về, cô nấu một bữa thịnh soạn rồi mời Mạc Cường và Nguyệt Tiểu Sa cùng ăn chung coi như là để chúc mừng cho việc phỏng vấn của cô.Sáng hôm sau, cô trang điểm cho thật tỉ mỉ rồi mới lên xe đi làm.
Vì không an tâm để Tiểu Sa ở nhà một mình (Mạc Cường có công ty riêng nên phải quản lý ở đó) nên đành phải nhờ trợ lý Kine trông giúp.Trong Lâm Thị, cô được phân công cho làm trợ lý của chủ tịch.Ban đầu nhìn mọi người có vẻ rất bất mãn vì một người không quen không biết gì tự nhiên lại được lên chức trợ lý chủ tịch, nhưng vì tính hòa đồng và bao dung của mình nên Nguyệt Y Mãn dễ dàng được mọi người yêu mến.Lúc vào công ty để đưa cơm hộp cho Lâm Vũ Thiên, Ngô Liễu nghe lỏm được chuyện này, cô bực mình bước vào văn phòng của anh.Thấy bạn học thuở xưa của mình đang làm việc cùng phòng với Lâm Vũ Thiên, cô nghĩ Nguyệt Y Mãn đang định cướp Lâm Vũ Thiên từ tay cô nên đã đưa hộp cơm trưa cho Lâm Vũ Thiên, còn nói mấy lời đường mật.Nhưng những lời đó nào làm cho trái tim sắt đá của anh tan chảy chứ, còn sắt mặt của Nguyệt Y Mãn thì vẫn thờ ơ làm việc tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.Hai con người này đúng là những tản băng đang trôi lạc vào trong Lâm Thị đây mà.Ngô Liễu thấy Nguyệt Y Mãn vẫn còn thờ ơ như vậy, tưởng rằng mình chưa đủ làm cái đuôi hồ ly của cô lòi ra.
Cô ta đã lầm, vì chẳng có cái đuôi hồ ly nào ở đây cả.Sau khi Ngô Liễu đi ra khỏi phòng, Lâm Vũ Thiên ngỏ lời muốn mời Nguyệt Y Mãn đi ăn cơm trưa cùng mình.- Lời mời này tôi xin từ chối.
Tôi chỉ là một con trợ lý thấp hèn thôi mà lại đi ăn với chủ tịch của một công ty lớn nhất thành phố, như thế thì anh không sợ mọi người sẽ bàn tán à?- Tôi sao phải sợ?- Nói chung là tôi không đi.- Thôi vậy.Lúc đi ra thì một bé gái đụng trúng chân anh.
Đó là Nguyệt Tiểu Sa.Hai người bốn mắt nhìn nhau, trợ lý riêng của Lâm Vũ Thiên nói hai người rất giống nhau, ngoại trừ màu tóc thì như hai cha con ruột.Lâm Vũ Thiên gặng hỏi một lúc thì Nguyệt Tiểu Sa mới trả lời anh cô bé là con của ai.Nghe câu trả lời xong, anh như người mất hồn.
Kí ức 5 năm trước của anh lại ùa về, cái đêm tân hôn mà anh cùng với Nguyệt Y Mãn lăn lộn trên giường đấy.Mọi sự việc diễn ra ở đây không thể nào là trùng hợp được.
Vì vậy nên Lâm Vũ Thiên đã đưa Nguyệt Tiểu Sa đi giám định ADN.Kết quả cho thấy hai người là ba con ruột, Lâm Vũ Thiên cũng đã nói cho Nguyệt Tiểu Sa biết.Nghe xong, Nguyệt Tiểu Sa vui như được mùa, em hớn hở chạy ra ngoài định khoe với mẹ nhưng bị Lâm Vũ Thiên ngăn lại, nói cô bé bây giờ chưa phải là lúc.Tối đó, Nguyệt Tiểu Sa về nhà trong sự lo lắng của Nguyệt Y Mãn và Mạc Cường.- Mẹ ơi, ba con là ai vậy ạ? - Cô bé ngây thơ hỏi- Ba con...- Mẹ không nhớ sao ạ?- Thôi, con ăn cơm đi.
Hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon dành riêng cho con đó!- Dạ.Nguyệt Tiểu Sa ủ rủ ngồi xuống bàn làm cho Nguyệt Y Mãn cảm thấy nghi ngờ.
Bình thường con bé không bao giờ hỏi về ba cả, nhưng hôm nay lại đột nhiên hỏi như thế, nhất định là có chuyện gì đó con bé mới hỏi như thế rồi.Sau khi Nguyệt Tiểu Sa ngủ, một cuộc điện thoại đã vang lên.
Không ai khác, người gọi là Lâm Vũ Thiên.Anh kêu cô hãy đi ra xa chỗ Mạc Cường đang đứng và chuẩn bị tinh thần để nghe những điều mà anh sắp nói sau đây.- Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, anh có gì thì cứ nói lẹ đi, đừng có ấp a ấp úng nữa, làm tôi tò mò chết đi được! Tôi còn nhiều việc lắm đấy!- Chuyện là...!Nguyệt Tiểu Sa là con cô đúng không?- Đúng, thì sao? Anh định làm gì con bé?Nguyệt Y Mãn cảnh giác- Không có gì, Tiểu Sa...!là con gái của tôi.- Cái gì...! Tiểu Sa vậy mà lại là con gái của anh á?!- Thì bởi vậy tôi mới kêu cô chuẩn bị tinh thần trước rồi mà không chịu nghe.- Vậy...!người 5 năm trước là....!anh?- Tôi không biết.
Cô cũng giàu mà, sao không tự tìm hiểu đi.Nguyệt Y Mãn thật sự rất sốc khi biết được chuyện này.
Bởi lẽ chính vì vậy nên lúc nãy Nguyệt Tiểu Sa mới hỏi ba con bé là ai để xác định..