Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát


"Đám người này tính mở chiến tranh của các vì sao à?" Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mộc Nguyệt Dao không khỏi ngỡ ngàng.
"Không, bọn chúng muốn...!bất tử?" Mạc Tử Khiêm lúc này cũng khó tin mà lên tiếng.
Dường như nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, chuyện này không thể đi xa hơn được nữa.
"Bất tử? Đừng đùa." Sầm Tiến nghe xong cũng khó tin mà đáp lại.

Nhưng hiện tại thì đây là cách giải thích hợp lý nhất đi?
Lăng Tiêu Nhiên tiến gần đến từng viên pha lê.

Người bên trong gợi cho cô vô số cảm giác quen thuộc khó tả.

Rốt cuộc bọn họ là ai chứ?
Một đoạn hồi tưởng mơ hồ ẩn hiện trong dòng chảy kí ức của cô.
Một người đàn ông cùng một người phụ nữ, một người thiếu nữ cùng với một cậu thanh niên.

Bọn họ đang muốn cô biết điều gì vậy?
"Nhiên, chúng ta đi.

Đừng thất thần nữa." Mộc Nguyệt Dao tiến đến kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng.
"Được."
(...)
Lúc này ở ngoài ngoại ô nơi căn nhà của Lăng Tiêu Nhiên đã thất thủ.


Đám người ồ ạt kéo vào tìm người.
"Tìm kĩ vào, đừng bỏ sót bất kì chổ nào."
"Phải bắt sống."
"Làm tốt sẽ được thưởng đó."
Bọn họ như muốn lục tung cả tầng một.

Hai cô gái ở tầng ba trốn nơi phòng tắm mà lòng nóng như lửa.
Lục Tô Thời sau khi nhận được tin đã nhanh chóng chạy đến, nhưng mọi chuyện liệu sẽ kịp thời sao?
Anh ta liệu có thể cứu bọn cô khỏi cái tình huống này không? Lần này nếu bị bắt đi chắc chắn sẽ rất thê thảm, bất kì ai đều sẽ không có một kết cục tốt đẹp.
Dù sao đối phương là ai, họ muốn gì các cô cũng chẳng rõ.

Là đám người ở Los Angeles hay lại là một thế lực khác?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng Cung Kiều Hân hay Thương Vũ đều chẳng có câu trả lời.

Thật sự mọi chuyện đang bế tắc đến cùng cực.
Lúc này, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông tuấn tú bước vào.

Khí chất này làm mọi người ở đó muốn ngó lơ cũng không được.
Là Song Kiệt Luân, người thừa kế chính quy của Song môn.

Họ là một trong những gia tộc có bề dày lịch sử lâu đời nhất ở Hà thành.

Mà nhà họ Song cũng chẳng có những cuộc nội chiến đấu đá hào môn nên lịch sử gốc gác của bọn họ dường như vô cùng trong sạch.
Chỉ là tên họ Song này đến đây có mục đích gì?
"Cung Kiều Hân, tôi biết em đang ở đây.

Nếu em thích chơi trốn tìm như vậy, tôi sẽ thoã mãn em.

Nhưng tốt nhất em trốn cho kĩ, đừng để tôi tìm ra.

Nếu không em sẽ khó thoát đấy." Anh ta đứng ở sảnh mà hét lớn.
Chính là hét lớn, lớn đến nỗi ở tầng ba vừa nghe thấy giọng nói này, Cung Kiều Hân liền run rẩy.
Mặt cô tái mét, con ác quỷ đó sao có thể tìm thấy cô được chứ?
"Này, đó là người của bọn tôi.

Song thiếu đừng ngang ngược như vậy." Một người trong đám lính của vị lão đại nọ lên tiếng.


"Hửm?" Song Kiệt Luân nghe xong liền quay mặt nhìn người vừa mới nói câu đó, sát khí trong không gian bỗng chốc tăng lên dữ dội.
Tên kia vừa nhìn thấy thế liền sợ xanh mặt, hận không thể đánh chết chính mình.
Thương Vũ lúc này nhìn thấy Cung Kiều Hân một bên một mực run rẩy liền không khỏi đau lòng.

Tên đàn ông đó rốt cuộc đã làm gì chị gái cô thế này?
"Chị Hân, chị..." Thương Vũ vừa định mở lời liền nghe thấy mấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang.
"Không hay rồi, đi thôi." Cung Kiều Hân với thính giác chẳng phải loại tầm thường cũng phát hiện ra sự khác lạ.
Bây giờ không phải lúc để ngồi đây ủ rũ, bọn cô cần trốn khỏi đây, trốn khỏi cái địa ngục trần gian này.
"Đi đâu đây?"
"Nhảy đi." Cung Kiều Hân lên tiếng, bọn họ đứng trước khung cửa sổ tầng ba.

Với độ cao này cũng không gây quá nhiều khó khăn cho bọn họ, thế nhưng đáp đất rồi nên làm gì tiếp theo chứ.
"Được." Thương Vũ nghe xong ngay làm tức đáp ứng, dường như nếu chỉ cần chần chừ thêm một lúc nữa thì sẽ không kịp.
Hai người vọn họ thật sự nhảy xuống ở cái độ cao này.

Chỉ là khi vừa tiếp đất, quay người lại liền thấy một người đàn ông đã đứng đó chờ sẵn.
"Tôi đã nói gì ấy nhỉ? Cung Kiều Hân, nếu em trốn không kĩ.

Khi tìm được tôi nhất định sẽ không kìm được mà bóp nát em." Song Kiệt Luân nhìn người con gái trước mắt mà mắt đỏ hoe.

Anh ta dường như chẳng thể kìm được cái cảm xúc dâng trào trong lòng.
(...)
"Mẹ nó, chổ quái gì chẳng thấy đường ra thế này?" Sầm Tiến đánh đến tên thứ mấy chẳng thể đếm được, bực dọc mà lên tiếng.
Bọn họ đã đi rất lâu rồi vẫn không thấy đường ra.

Nơi này chỉ là một lối đi thẳng, ấy vậy mà không thể thoát ra được, đúng là tức chết mà.

Bổng nhiên một làn khói dày đặc tràn đến chổ bọn họ.

Nhìn thấy chúng, Lăng Tiêu Nhiên liền biết không ổn rồi.
"Khả năng cao là thuốc mê, mọi người cẩn thận." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng cảnh báo.
Một đám người đã trang bị đồ bảo hộ xông đến đòi bắt giữ Lăng Tiêu Nhiên và Mộc Nguyệt Dao lại.
Có thể thấy, đám người này không phải là cùng một mục đích.

Tên họ Song nhằm vào Mạc Tử Khiêm nhưng bọn họ lại muốn bắt giữ bọn cô.

Liệu bọn họ họp tác với nhau thì có được mục đích gì cơ chứ?
Hai cô gái cũng chẳng phải dạng bình hoa yểu điệu.

Lăng Tiêu Nhiên xé chiếc váy dài mình đang mặc ra, dùng nó mà ngăn chặn thuốc.
Còn về phần Mộc Nguyệt Dao, số thuốc mê này chẳng là gì cả.

Sở trường đặc biệt của cô chính là pha chế thuốc, số thuốc mê ít ỏi này sớm chẳng là gì đối cô cả.
Sầm Tiến cùng Mạc Tử Khiêm nhìn thấy hai cô có thể lo được cũng mặc kệ mà quay người bỏ chạy.
Ấy vậy mà thật sự hai cô ấy có thể xử lý được đám người ấy mà đuổi theo.
Lúc thoát ra khỏi cánh cửa nơi này, cả bốn người mới ngỡ ngàng nhận ra nơi đây chỉ là một phần nhỏ trong khuôn viên của toàn dinh thự khổng lồ trên vách núi này.
Rốt cuộc làm sao mới có thể thoát đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận