Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát


"Bé cưng, em làm ông đây cứng rồi."
"Mẹ nó, tên đàn ông thô tục, anh nên đi giao phối đến chết đi." Trong lòng Lăng Kiều Nhiên liền rủa tên đàn ông đó một nghìn lần.

Nhìn anh ta có vẻ đứng đắn thế mà lại là loại người suy nghĩ bẳng nửa thân dưới thế sao?
Vứt bỏ hết mọi nghĩ ngợi, cô quyết định nên vứt áo ra đi để bảo toàn tính mạng.

Dù sao tại chổ này cô cũng chẳng thể cầu cứu được ai.
Chỉ là vừa đi được vài bước, trước mặt liền bị những anh chàng cao lớn chắn ngang.
"Tiểu thư, thiếu gia nhà bọn tôi có ý muốn mời cô đến uống vài ly."
"Tôi không muốn."
"Hình như cô đâu có quyền lựa chọn nhỉ?"
Mẹ nó, lại là cái thái độ kiêu ngạo hống hách này, gen di truyền của mấy tên họ Mạc sao? Cô gả vào đó ba năm, tất cả tên họ Mạc đều dùng cái khuôn mặt khinh người đó mà áp đặt vào cô, bảo cô phải ngoan ngoãn tuân mệnh.
"Đây là thái độ mời khách à?" Lăng Kiều Nhiên khẽ nhíu mày.
Đám vệ sĩ đứng đó cũng chẳng biết làm sao, dù sao đây cũng là một cô em chân yêu tay mềm, một đám đàn ông cao lớn giở trò ép buộc một cô bé như thế có vẻ không hợp lí lắm.
"Bé cưng, tôi nói rồi.


Tôi để ý em." Bỗng từ sau lưng, một giọng nói vang lên.
Đôi mắt đỏ trong ánh sáng xập xình nơi đây lúc ẩn lúc hiện càng làm tăng thêm vẻ huyền bí.

Giọng nói vô cùng dễ nghe cộng với khuôn mặt xinh đẹp kia quả thật làm con người ta phải ngất ngây.
"Vị thiếu gia này, hôm nay tôi có việc bận, không thể chiêu đãi anh rồi." Lăng Kiều Nhiên xoay người, nhìn người đàn ông trước mặt mà nở một nụ cười tươi rói.
"Cưng làm ông đây ra, tôi thả em ra ngoài nhé?" Mạc Tử Khiêm mở miệng nói một câu nhẹ nhàng.

Thế nhưng cô nhìn thấy rõ, mọi lối ra nơi này dường như đều đã bị anh ta chặn lại, xem ra anh ta thật lòng muốn chơi cô rồi.
"Tôi hôm nay đến đây giải sầu chứ thật ra tôi vẫn là con gái nhà lành đấy, anh trai có lẽ có chút hiểu lầm rồi." Biết là khó thoát, chỉ bằng cứ ở đây kéo dài thời gian, nhỡ đâu có vị thánh sống nào lướt qua thì có thể cứu lấy cô một mạng.
"Gái nhà lành? Cô em bốc lửa thế mà lành sao? Lành nghề à?"
Câu nốt vừa được thốt ra, Lăng Kiều Nhiên liền muốn bay lên đạp chết tên vô sỉ này.

Thế nhưng sức người không cho phép, con người nên biết tự lượng sức mình, cô không được phép hành động ngu dốt đến như vậy.

"Anh là thánh, anh làm gì cũng được, anh nói gì cũng đúng.

Hôm nay anh tránh đường nữa thì ngày mai anh sẽ mọc cánh bay lên thiên đàng, tu thành chánh quả thành tiên thành phật đấy."
Mạc Tử Khiêm nghe xong câu này liền không nhịn được mà phì cười.

Cô nhóc này con mẹ nó đúng là cái gì cũng có thể nói được.

Giao diện với hệ điều hành đúng là khác nhau một trời một vực mà.
"Khiêm, đứng đó làm gì đấy." - Từ đằng xa vọng lại tiếng của một người đàn ông.
Lục Tô Thời, một trong những cậu ấm có tiếng ở Hà Thành.

Lục gia từ lâu đời đã có truyền thống quân nhân, thế nên chẳng có gì bất ngờ khi mà anh ta cũng đường đường chính chính trở thành một vị thiếu tướng tài ba.


Có lẽ là gen di truyền tốt, tiền đồ anh ta tính đến bây giờ vẫn là rất sáng lạn.
"Cậu Lục, cứu tôi." Vừa nhìn thấy vị cứu tinh, mắt cô liền sáng rỡ mà lên tiếng.
"Lăng Kiều Nhiên? Sao cô lại ở đây?" Nhìn thấy cô, Lục Tô Thời có chút ngoài ý muốn.

Trong trí nhớ của cậu ta, cô gái này dường như luôn mẫu mực, chính là một cô gái cổ điển điển hình.
"Cậu Mạc,...à không vị thiếu gia này đây dường như có chút hiều lầm với tôi." Đánh cũng không được, trốn cũng không xong, cô chỉ còn cách quỳ xuống xin hàng mà thôi.
"Tử Khiêm, ở đây có rất nhiều người cậu có thể đụng đến.

Nhưng cô gái này thì không, đây là chị em tốt của mèo nhỏ nhà tôi, cậu đừng làm rộn." Lục Tô Thời lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Tâm tư của cậu bạn họ Mạc này nhìn có vẻ thâm sâu nhưng lại là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Cậu ta là điển hình của câu nói "anh em là tay chân, phụ nữ là quần áo".
Mạc Tử Khiêm không lên tiếng, dường như đã bỏ qua chuyện này.

Chỉ là ánh mắt nóng bỏng của anh ta vẫn khoá chặt lên người cô làm không khí có chút gượng gạo.
"Đúng rồi Tiêu Nhiên, cô có muốn ở lại uống với bọn tôi vài ly không? Sẵn tiện có thể mời cô ấy đến giúp tôi." Lục Tô Thời liếc mắt nhìn cô.

Trong lòng có chút rối rắm, cô gái của anh bỏ đi hơn hai tháng rồi.


Hai tháng này cô không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thấy được tung tích.

Chỉ mong có thể gặp mặt tương phùng.
Lăng Kiều Nhiên trong ấn tượng của anh ta là một cô gái hiểu lí lẽ, không phải kiểu động vật hoang dã động vào liền xù lông như mèo nhỏ nhà anh.

Đây có thể nhận xét là một người con gái đặc biệt hiểu chuyển.
"Xin từ chối ý tốt của Lục thiếu tướng đây.

Tôi sợ ở đây lâu sau này sẽ không nhận ra được tình cảm của mình như ai kia hay trở thành sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới nữa." - Lăng Kiều Nhiên vừa nói vừa quay đầu rời đi.
Mẹ nó, muốn dụ dỗ cô đem chị em tốt của mình trả lại miệng cọp sao? Đừng có nằm mơ nữa, Thương Vũ nhà cô tốt như vậy là bị tên thiếu tướng đó hành đến chết đi sống lại.

Bây giờ lại còn muốn gọi cô ấy ra? Đúng là ảo tưởng mà.
Lục Tô Thời có chút câm nín không đáp lại.

Cho anh xin rút lại nói vừa rồi được không? Phụ nữ bọn họ chẳng ai là hiền lành cả, tốt là đều dữ dội, mạnh mẽ như vũ bão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận