Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát

Ai mà không biết, Mạc gia chính là một gia tộc lớn có tiếng. Nó ngày càng lớn mạnh mà chưa hề có sự tuột dốc. Có thể nói nó chính là một con rồng vàng trấn giữ khắp cả Hà Thành.

“K à, rồi anh tính sao đây?” Sophia ngồi đây cũng chẹp chẹp miệng.

“Làm sao để nó xảy ra được. Sophia à, hỏi nhiều quá ngài K sẽ chém đầu đấy.” Nhìn thấy Sophia vẫn tiếp tục hỏi thăm, Lăng Tiêu Nhiên liền lên tiếng can ngăn.

Mạc Tử Khiêm không đáp lại. Lòng hiện tại ngổn ngàng vô cùng. Có công sinh chứ chẳng có công dưỡng vậy mà hiện tại khi nghe tin này lòng anh ta vẫn khó chịu chết đi được.

“Có đồ ăn cũng không ngăn được miệng của mấy người sao?” Mạc Tử Khiêm lạnh mặt đáp lại.

Lúc này, bên ngoài sảnh vang lên một số tiếng động khá lớn.

“Chủ nhân, bên ngoài là ngài Joyce cần đến diện kiến.” Một anh chàng nhỏ nhắn từ bên ngoài chạy vào.


“Joyce hả? Anh ta đến đây làm gì nhỉ? Hay nhà anh ta rãnh rỗi không ai đến phá nên mò xác đến đây chơi?” Trong đầu Sophia loé lên hình bóng của một chàng trai.

Dù cho nghe thấy tin anh ta từ lâu đã rời khỏi Anh nhưng mà giờ đây nghe tin anh ta trở lại dường như cũng chẳng làm Sophia thấy ngạc nhiên là mấy.

“Có thể là đến tìm tôi đấy.” Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới mở miệng.

Lúc cô bị bắt đưa đến đây dường như có sự xuất hiện của một người đàn ông tên Hứa Hàn Mặc. Vậy nhưng nếu cô nhớ không nhầm, Hứa Hàn Mặc chính là người tên Joyce kia. Rất có thể người muốn gặp cô không phải là Hứa Hàn Mặc mà là Mộc Nguyệt Dao đi theo thì sao?

Lời nói vừa cất lên, bên ngoài đã thất thủ. Mộc Nguyệt Dao hiên ngang bước vào.

“Tiêu Nhiên, may là em không sao. Em.

…” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy cô liền lao chầm vào người mà ôm lấy.

“Em không sao. Chị Dao, em không sao thật mà.” Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy cô như vậy liền lên tiếng vỗ về. Những người trong bọn họ đều có cá tính riêng, vậy nhưng riêng với Mộc Nguyệt Dao, cô lại trẻ con hơn tất thảy. Không biết nên nói sao nhưng dù lớn đến đâu thì đối với bọn họ cô vẫn sẽ cần vỗ về.

Sophia nhìn thấy người phụ nữ lao vào liền trợn mắt nhìn. Bên ngoài Nghị Viện phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt vậy mà chỉ với hai người bọn họ đã có thể lao vào đây.

“Joyce à, cậu đừng có đánh người của tôi nữa. Tôi thật sự không thích chuyện đó đâu.” Sophia cất cao giọng, nhíu mày khó chịu nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.

“Đừng trách tôi, tôi không biết đâu. Ai kêu bọn họ chắn trước mặt bọn tôi làm gì.” Hứa Hàn Mặc đứng ở cửa, khoanh tay đứng nhìn cô mèo nhỏ nhà mình đang lao vào lòng người khác mà khóc om sòm nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Ồ, cậu cũng ở đây à?” Lúc này, Hứa Hàn Mặc mới chú ý đến người đàn ông đang yên lặng nãy giờ ngồi ăn trên ghế.


Mạc Tử Khiêm nghe thấy mình cũng bị điểm danh liền đưa mắt nhìn. Khẽ gật đầu.

“Ồ, nghe nói hôm nay K với X của Nghị Viện chuẩn bị lộ diện. Không lẽ các người có thật đấy à?” Hứa Hàn Mặc nhìn thấy mấy con người trước mặt cũng khẽ nhướng mày thích thú. Thật sự không ngờ thân phận của bọn họ lại lớn đến vậy.

“Xem ra câu Hứa đến đây là để nói khích nhau nhỉ?” Lăng Tiêu Nhiên nãy giờ đang dỗ dành Mộc Nguyệt Dao lúc này cũng lên tiếng.

“Không có đâu. Nhiên à, là chị đòi anh ta phải tới. Con mẹ nó, vị công chúa kia là phiền phức của anh ta vậy mà lại bắt em gánh. Nghe thế thì kì cục cỡ nào cơ chứ.” Mộc Nguyệt Dao lúc này cũng lên tiếng giải thích.

Hứa Hàn Mặc nghe đến đây cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Người ta là X của Nghị Viện, là người đứng đầu sóng đôi cùng với K. Hơn nữa Nghị Viện là tổ chức thế nào chứ, liệu sẽ để cho một thành viên cấp cao bị bắt mà không hành động gì sao.

Đã thế còn không nói đến vị đại hoàng tử Bright kia. Chị em của bọn họ vốn đã tự xây dựng cho mình những đến đỗ riêng vậy mà chỉ có cô ngốc đó là suy nghĩ cho người khác đến mất ăn mất ngủ.

Thật sự nếu bọn họ xảy ra chuyện, còn cần đến cô giúp sao?

Vậy nhưng có một số lời vẫn nên giữ ở trong lòng không nói ra, người ngốc sẽ có phúc của người ngốc.


Cuộc nói chuyện đầy nước mắt được trãi qua một cách chóng vánh. Không bao lâu sau, Mộc Nguyệt Dao bị Hứa Hàn Mặc lôi về với lí do ở Nghị Viện lâu sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của mọi người.

Không khí nơi đây được trả về với sự yên lặng.

“Mạc Đình Phong không ai được đụng đến, gọi thêm người đến Hà Thành bảo vệ ông ta. Ngoài Mạc Tử Khiêm tôi ra, không ai được phép đụng đến ông ấy.” Mạc Tử Khiêm lúc này mới lên tiếng nói.

Sophia nghe đến đây dường như cũng hiểu được phần nào. Duy chỉ có Lăng Tiêu Nhiên là khá ngạc nhiên khi không ngờ con người này cũng còn có nhân tính như vậy.

Bữa ăn được dọn xuống. Mặc Tử Khiêm đút tay vào túi, sải bước ra ngoài gọi cho một người.

“Canh chừng nhà họ Mạc cho cẩn thận. Không ai được phép làm hại đến bọn họ, nếu để bọn họ xảy ra chuyện, tôi sẽ xử lí các người.”

“Rõ rồi, thưa cậu chủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận