Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát


Cơ thể vì đánh nhau đã bị thương không ít cùng với vết thương ở vai đã chảy khá nhiều máu làm cho cô có chút thê thảm.

Thế nhưng ánh mắt quật cường kia làm cho người ta có cảm giác cô chính là con nhím nhỏ đang xù lông lên để bảo vệ báu vật của mình.
Tay của Lục Tô Thời bị chặn lại ở giữa không trung làm anh ta có chút bực tức.
"Lăng Tiêu Nhiên, cô có ý gì đây hả?" Lục Tô Thời nhíu chặt mày, mặt đen xuống.
Cô bé nhà anh ta bỏ đi đã mấy tháng, khó khăn lắm bây giờ mới tự động xuất đầu lộ diện, thế mà giờ lại lòi ra một vật cản đường thế này thì làm sao không tức cơ chứ?
"Cậu Lục, anh và chị ấy từ lâu đã không có quan hệ gì.

Hai người buông tha nhau đi, anh buông tha chị ấy đi.

Con mẹ nó đừng làm nhau khổ nữa, anh lăn về với vị hôn thê nhỏ của mình ở nhà đi." Lăng Tiêu Nhiên vẫn một mực đứng đó.
Cô nhớ rõ chị em bọn họ từ nhỏ đã phải dựa vào nhau mà sống.

Bây giờ lại có người ngang nhiên ức hiếp Thương Vũ trước mặt cô, cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lục Tô Thời dường nhiều thẹn quá hoá giận, vừa định hất tay cô ra liền bị Mạc Tử Khiêm chặn lại.
"Đem người đến Nguyên Sắc Nhược Thành rồi gọi lão nhị đến." Mạc Tử Khiêm lúc này tiến từ phía sau lên chặn mọi thành động của Lục Tô Thời.

Cô nhóc này vai sớm đã nhuốm đầy máu vậy mà vẫn dửng dưng như không, đây là thái độ của một người con gái nên có sao?
Có vẻ như lời nói của Mạc Tử Khiêm vô cùng có trọng lượng, cả đám bọn họ nghe xong liền không đáp lại nhưng vẫn rất nghe lời mà loại bỏ cái không khí giương cung bạt kiếm kia.
(...)
Nguyên Sắc Nhược Thành là nhà riêng của Mạc Tử Khiêm.

Nói không ngoa khi đây chính xác là một cung điện tráng lệ, vô cùng lộng lẫy và xa hoa.
Tô Bạch, trở lí kiêm lái xe kiêm đầu bếp kiêm ti tỉ cái vai trò khác của Mạc Tử Khiêm cũng rất nể mặt mà xuất hiện ở đây.
Lúc này, Lăng Tiêu Nhiên được đưa vào phòng.

Máu đỏ sớm đã nhuộm màu chiếc áo trắng.

Vết thương tuy không quá sâu nhưng lại chảy máu nhiều vô cùng.
"Tôi vào trong với em ấy." Thương Vũ vừa định bước vào phía sau liền bị nắm lại.
"Vũ, tôi nghĩ tôi và em sẽ có rất nhiều chuyện để nói."
"Lục thiếu, xin anh tự trọng." Thương Vũ thế mà lại thẳng thừng hất tay anh ra.
Trước đây cô ấy sẽ quậy phá, sẽ mắng chửi anh vô liêm sỉ, không có đạo đức nghề nghiệp...!nhưng sẽ không bao giờ phản đối lại anh, cũng không bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt xa cách như thế.

Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
Lúc này, Hạ Vãn Triều bước từ ngoài vào cũng vừa vặn nhìn thấy một màn này, anh ta chẳng hề nể mặt ai mà cười cợt.

"Không có mắt như chú, bị từ chối là đáng." Hạ Vãn Triều nhìn người con trai trước mặt trong lòng đầy hả hê.
Mẹ nó, còn nhớ mấy lần trước đi tiệc cậu ta đều dẫn cô bé kia theo, hại một đám độc thân bọn anh có chút ghen tị.

Đã thế còn liên tục làm ra mấy trò khiêu khích thật sự vô cùng ngứa mắt.
Bây giờ thì tốt rồi, cậu ta đã chính thức bị đá, đã bị đá, đã bị đá.
"Hai người các anh mau nhanh chóng lăn vào đây cho tôi." Mạc Tử Khiêm từ trong vọng ra tiếng nói.
Hạ Vãn Triều bước vào nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên một thân được nhuộm máu chính là có chút ngoài ý muốn.
"Không ngờ chú vậy mà cũng xuống tay được." Hạ Vãn Triều vừa nói vừa có chút cảm thán.
Mạc Tử Khiêm không đáp nhưng ánh mắt đã có chút tối lại.


Lăng Tiêu Nhiên ngồi đó nhìn người đàn ông điển trai trước mặt trong lòng lại có chút hồi tưởng.
Đây là Hạ Vãn Triều, bác sĩ hàng đầu cả nước.

Năm đó nhà họ Mạc đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức để mời cậu ta về làm bác sĩ tư.

Chỉ là không ngờ, người từ lâu đã sớm bị Mạc Tử Khiêm đưa về chiếm làm riêng.
Hạ Vãn Triều vừa xử lí vết thương cho cô vừa đánh giá cô một lượt.

Cô gái này có vẻ ngoài thanh tú, dù cho sắc sảo nhưng vẫn vô cùng trong trẻo.
Không phải kiểu phong lưu đa tình như mấy cô chân dài, cũng chẳng phải kiểu mạnh mẽ như người phụ nữ của tên họ Lục kia.

Cô ấy mang trên người một nét đẹp dịu dàng thanh thoát, như đoá hoa nhỏ thật khiến con người ta muốn bảo vệ.
"Các người muốn đóng Thanh Xà Bạch Xà à?" Hạ Vãn Triều lên tiếng chế giễu.

Anh ta sớm đã thấy tờ báo lúc sáng, bây giờ lại thêm một màn này đúng là khiến con người ta phải mở rộng tâm mắt.
"Để Hạ thiếu chê cười rồi." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên cũng rất lễ pháp mà đáp lại.

Dù sao đây cũng là một bác sĩ lành nghề trong nước, sau này có chuyện gì cũng dễ nhờ vả.
"Cô Lăng không cần khách khí.


Dù sao cũng chỉ được vài ngày." Hạ Vãn Triều không ngại tỏ rõ thái độ khinh thường của mình.
Dẫu sao mấy cô gái kiểu này muốn tiếp cận Mạc Tử Khiêm anh ta cũng thấy nhiều rồi.

Hứng thú của Mạc Tử Khiêm cũng chỉ là nhất thời nỗi lên, ai mà biết được nó khi nào sẽ kết thúc.

Một ngày, một tuần, một tháng hay hai tháng cơ chứ?
"Cậu Hạ, cẩn thận lời nói một chút." Thương Vũ đứng kế bên sớm đã chịu không nổi liền lên tiếng nói.
Hạ Vãn Triều không đáp.

Dù sao đây cũng là người của lão Lục, anh ta không thể không khách khí.
Băng bó xong, Hạ Vãn Triều liền dặn dò.
"Đêm nay nhất định sẽ phát sốt.

Cô Lăng đừng vì nóng nực trong người mà bám lấy Tử Khiêm nhà chúng tôi để hạ hoả nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận