Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Ngày hôm sau, tám giờ sáng.

Hạ Noãn Tâm cẩn thận rửa mặt chải đầu trang điểm, dưới ánh mắt của ông nội Hạ, chỉ ăn một cái bánh bao rồi nhanh chóng lái xe đến cao ốc R&C. Từ tối hôm qua cô cũng đã hứa với Hàn Diệc Thần, đối với cô, Tiêu Quyết chính là một mục tiêu có hai ý nghĩa quan trọng.

Nhưng, khi kế hoạch tràn đầy sự tự tin của cô còn chưa được thực hiện thì đã bị bóp nát.

"Cô Hạ, tổng giám đốc không có ở văn phòng!"

"Anh ta đi đâu rồi?"

Nghe vậy, Hạ Noãn Tâm không thể giấu được biểu tình thất vọng của mình, chỉ là một câu hỏi bình thường lại bị hiểu lầm thành nuối tiếc. Vì thếngài trợ lý đã gọi cho Tiêu tổng một cuộc điện thoại, truyền đạt lại chuyện mình đã thấy.

Một phút đồng hồ sau, Hạ Noãn Tâm lại nhận được điện thoại của Tiêu Quyết.

"Vật nhỏ, cô tìm tôi sao?"

"Tổng giám đốc đại nhân, rõ ràng anh bảo tôi đi làm, sao ngay cả một cọng lông của anh cũng không có ở đây vậy?"

Hạ Noãn Tâm dậm chân, dường như đã tức giận đến mức nghiến răng.

Tiêu Quyết không hề biết được vẻ mặt lúc này của cô, chỉ cười khẽ một tiếng, giải thích: "Hiện tại tôi có việc đến A thị, tôi không ở đó, cô cũng cần phải chăm chỉ làm việc, chờ tôi..." Lời còn chưa dứt, phía bên kia đã truyền tới một giọng nói đàn ông xa lạ.

Vài giây sau anh lại nói: "Vật nhỏ, tôi có việc gấp rồi!"

"Được!"

Hạ Noãn Tâm nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ một giây sau, mặt đã trở nên âm u.

Cả ngày này oán khí đều ngút trời.

Mãi đến trước khi tan việc, trong lúc vô tình cô lại nghe được đoạn đối thoại của tổng giám đốc đại nhân và ngài trợ lý, dường như Tiêu Quyết đã về tới X thị, hơn nữa còn yêu cầu phải đưa một phần giấy tờ đến nơi anh ở. Cơ hội xâm nhập hang sói tốt đến thế này, sao cô có thể bỏ qua được.

Hạ Noãn Tâm xông lên phía trước, cướp đoạt lấy xấp giấy tờ trong tay trợ lý, ôm chặt trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bi tráng!

"Tôi đi, tôi đi, tôi đi!! Nói cho tôi biết địa chỉ đi!!"

... ...

Trung tâm thành phố X, biệt thự nhà họ Tiêu.

Trên phòng đọc sách ở tầng hai, Tiêu Quyết mặc áo ngủ lười biếng ngồi phía sau bàn làm việc, trên bàn là một đống giấy tờ lộn xộn, trong máy tính vẫn còn số liệu chưa xử lý xong. Nhắm mắt lại, anh xoa bóp mi tâm một chút, đứng dậy đi về phía tủ rượu, rót một ly rượu đỏ.

Lại đúng lúc này tiếng gõ cửa của người giúp việc lại truyền đến từ bên ngoài.

"Thưa ngài, người đưa giấy tờ đã đến rồi!"

"Ừ, để anh ta vào đi!'

Tiêu Quyết lười biếng dựa vào mép bàn, nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người theo bản năng.

Một giây sau, suýt chút nữa đã phun luôn một ngụm rượu đỏ ra ngoài.

"Ha ha! Tổng giám đốc đại nhân, là tôi đây!"

Giờ phút này, Hạ Noãn Tâm hơi có phần cẩn thận đứng ở kia, cố gắng hết sức để nụ cười của mình có thể ban cả phúc cho chúng sinh.

Tiêu Quyết không nói gì liếc nhìn cô, trong đôi mắt quỷ quyệt kia lại có một phần dục vọng.

"Vật nhỏ, sao cô lại tới đây?"

Ai có thể nói cho anh biết, ban đêm gió lớn, người phụ nữ này lại chủ động đưa lên cửa, không biết có phải là đang dụ dỗ anh hay không đây?

Hạ Noãn Tâm chớp mắt một cách vô tội, đặt giấy tờ lên, mang vẻ mặt chính trực giải thích cho anh: "Tổng giám đốc đại nhân, tôi đến là để làm việc!" Vô nghĩa, tất nhiên là cô tới để làm việc, khó có được một cơ hội để có thể vào nhà họ Tiêu, nhất định cô phải lật ngược nơi này lên cho cẩn thận.

"Ồ...? Cô cố gắng làm việc như vậy, tôi sẽ khen thưởng cô!"

Tiêu Quyết nói một câu hai nghĩa, trong đôi mắt kia là ý cười nhẹ, cũng không vạch trần sự gian xảo trong đôi mắt kia của cô. Tiếp lấy đống giấy tờ, sau khi anh ngồi vào bàn làm việc, nhìn lướt qua tầm mắt đang quét quanh bốn phía của cô, có ý tốt cho cô một cơ hội: "Tôi cần xử lý công việc, cô có thể tuỳ ý đi dạo một chút!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui