Hào Môn Diệm (Tục)

Chiều ngày 23, Nana nhận được mật lệnh: “Cấp trên sẽ đến buổi diễn của câu lạc bộ, tiếp xúc riêng với Sartori, sau khi tiếp ứng Hỏa đường sẽ rút lui trước. Khi chuông báo động vang lên, khu vực phong tỏa có dấu hiệu bất thường, đội viên đội Săn cánh cải trang sẵn sàng xông vào hỗ trợ cấp trên rời khỏi hiện trường.”

Lúc trước thực sự đã sợ rằng một mình mình không thể cứu được Trần Cận, cô lo lắng đến mất ăn mất ngủ, giờ rốt cuộc đã nghe được kế hoạch hữu hiệu, Nana bất giác bưng mặt, hít sâu một hơi. Cấp trên lại để tâm đến cả việc này, còn thần thông quảng đại phái người của tổ đột kích đến, tình hình quả thực tốt hơn dự tính của cô rất nhiều, dù rằng hai ngày này Trần Cận đành phải chịu khổ một chút vậy.

Chín giờ mười lăm tối hôm đó, sau khi bị soát người và qua một lần cửa dò điện tử, Fiennes bình thản ngồi xuống cái ghế mềm kiểu bậc thang trong gian phòng ngăn, hai gã vệ sĩ đi theo đứng đợi ở cửa vào.

Khách trong mỗi phòng ngăn đều có lối đi riêng, để không ai chạm mặt ai, mỗi vị chỉ việc ấn nút để ra giá, màn hình điện tử sẽ hiển thị ngay lập tức giá của vị nào đang thắng.

Trong nửa tiếng đồng hồ kế tiếp, năm phòng bí mật đầu tiên lần lượt được kéo màn, tất cả đều là phụ nữ, không hề thấy Trần Cận, quả nhiên hắn bị xếp ở vị trí thứ hai từ cuối đếm lên.

Đến khi Trần Cận xuất hiện trước mắt, nắm tay Fiennes vô thức siết chặt, cơn giận dữ đột ngột bùng lên xông thẳng lên đỉnh đầu hắn, hắn muốn san bằng chỗ này, đã lâu lắm rồi Andre Fiennes hắn không bị kích động đến thế.

Phòng của Trần Cận được bố trí giống như một phòng tra khảo, có một cái bàn và một số dụng cụ tra tấn. Trần Cận bị bịt miệng, trên người mặc một chiếc sơ-mi trắng phanh hở nút, hai tay bị trói quặt sau lưng, ngực cũng bị quấn dây thừng, cột vào cạnh tường, người hắn có vết thương nhưng trông không nghiêm trọng, hình như toàn là vết tích bị ngược đãi bởi roi da và sáp nến. Hơn nữa gương mặt hắn ửng hồng, viền mắt ướt nước, hơi thở lại gấp gáp hổn hển, gần như có thể kết luận hắn đã bị chuốc thuốc rồi.

Bộ dạng nhìn qua có vẻ chán chường rệu rã vậy, nhưng hóa ra lại gợi cảm bất ngờ, dáng người hoàn hảo, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên một tia kiêu ngạo kiên cường, tự nhiên sẽ khơi dậy hứng thú của không ít tay chơi chuyên nghiệp. Phòng ngăn bên cạnh đã ra giá đến hai trăm nghìn.

Fiennes quay đầu lại, nháy mắt, gã vệ sĩ liền ra ngoài chuyển lời. Nửa phút sau, có người vào phòng ngăn của Fiennes, là một gã trẻ tuổi mắt cười, má hóp, cạo đầu lởm chởm.

“Thưa quý khách, ngài đã hào phóng tham gia câu lạc bộ của chúng tôi, rõ ràng là có duyên với Thiên Đường rồi. Chúng tôi đã nhận được yêu cầu của ngài đêm nay: số 9, bất kể người khác ra giá bao nhiêu, ngài sẽ trả hơn một trăm ngàn. Vậy nên…” Sartori cười đen tối, “Anh ta là của ngài.”

Fiennes quan sát hắn, đoạn trịnh trọng nói: “Tôi yêu cầu gặp trực tiếp ngài Sartori vì tôi không muốn lộ mặt với người ngoài, lần đầu đến làm ăn tại Rio, tôi cũng phải có nguyên tắc.”

“Khách quý đến đây đều là những vị có nguyên tắc cả, chúng tôi luôn hết sức thận trọng mà.”

Fiennes đưa mắt qua cây can trong góc phòng, Sartori liền với tay cầm lên đưa cho hắn: “Ngài Feffer, sẽ có người đưa ngài đi xem hàng. Ngài thật tinh tường lắm, đó là món hàng mới của chúng tôi đấy, rất hoang dã khó bảo, hẳn ngài sẽ được mãn ý.”

Sartori vừa rời khỏi, Fiennes đứng dậy chuẩn bị bước ra hành lang, hắn tháo kính áp tròng rồi nhét vào nút tay áo đặc chế của mình, đoạn nhanh chóng giật cái nút ra, đưa cho gã vệ sĩ cùng với cây can.

“Ra ngoài chờ tôi.” nói xong, hắn thản nhiên đi theo một gã trung niên có vẻ là quản lý, tiến vào hành lang dẫn đến phòng bí mật.

Ba phút sau, Nana bố trí xong một nữ DJ khác thay mình, mang theo đồ đạc lén rời khỏi câu lạc bộ, rồi đi thẳng tới địa điểm đã được mật báo, cũng chính là căn cứ chỉ huy tạm thời tại Rio của Herman.

Đến nơi mới biết, đó là một kho hàng được cải tạo kín kẽ không một sơ hở, mà không hề có vẻ được bảo vệ nghiêm ngặt gì cả.

“Sớm hơn tôi tưởng mười phút.” Herman ngồi trước giàn máy phía Bắc, giơ tay chào cô.

“Anh chính là người sau tai nghe đấy à?” Nana mở lời bằng một câu vui vẻ, “Hân hạnh, tôi để người của mình đợi bên ngoài. Trong này không có ai khác sao?”

“Nhiều người không có nghĩa là an toàn, trong vòng bán kính một km đều có thiết bị cảm ứng, một con ruồi bay vào ta cũng biết được.”

“Bao giờ hành động?”

Ngón tay Herman vẫn không ngừng gõ phím: “Còn một mã nữa, phá được thì sẽ thấy toàn cảnh trong phòng bí mật.”

“Nếu họ không kịp rút thì sao?”

“Không có chuyện đó đâu, cứu người của anh ta thì…” Herman không nói thêm nữa, hắn tiếp tục tập trung vào màn hình, cố gắng phá tường lửa cuối cùng.

Ở bên kia, Fiennes đã vào được phòng bí mật, kính trong suốt đã được hạ mành che kín, trong phòng chỉ còn hai người đẹp mặc đồ bó sát đứng chờ trợ giúp, Fiennes nhìn thấy trên mắc áo ở góc phòng còn có đồ hóa trang, và súng mô phỏng có thể thay thế đạo cụ tra tấn, một cô ả đưa súng cho hắn, nói đã nạp đạn rồi, bắn sẽ rất đau, nhưng yên tâm không thành vết thương. Bọn họ cốt là muốn đưa khách hàng vào không gian lạ kỳ, cho họ nếm trải cảm giác được nắm trong tay quyền lực tột cùng.

Trần Cận từ đầu vẫn cảnh giác đề phòng cánh cửa, cho đến khi thấy rõ ai xuất hiện, toàn thân hắn cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm người đó, ánh mắt phút chốc đã cuồng loạn.

Fiennes nhìn ra được Trần Cận đã sắp chạm ngưỡng cực hạn rồi, nếu không phải mình xuất hiện, chắc chắn hắn còn chống đỡ được nữa, nhưng giờ, hắn đã muốn buông lỏng, để hai mắt lộ ra vẻ quật cường lẫn mệt mỏi khiến Fiennes xót xa cùng cực.

“Để tôi ở một mình với cậu ta được chứ?” Fiennes quay lại hỏi hai cô ả kia.

“Đương nhiên là được, ngài sĩ quan.”

Fiennes tiến về phía Trần Cận, cho đến khi chỉ còn cách đúng một cm, hắn giơ tay, nhẹ nhàng quét ngón trỏ trên mặt Trần Cận, mê hoặc và quyến rũ: “Tôi muốn từ từ chơi với cậu ấy.”

“Bọn em ở ngay ngoài cửa, có gì ngài cứ gọi.” Các cô gái cười, lui ra ngoài.

Đuổi hết đám râu ria đi rồi, Fiennes lập tức luồn tay xuống cái thắt lưng đã bị cởi quá nửa của Trần Cận, chưa kịp đụng đến nơi nhạy cảm, cả người Trần Cận đã muốn run rẩy.

“Ưm…” hắn lừ mắt nhìn Fiennes, có chút oán giận, nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười, ánh mắt mê ly đầy khiêu khích.

“Họ chuốc cái gì cho cậu rồi, liều cao lắm phải không.” Fiennes hít hít trên cổ Trần Cận, yết hầu hắn không khỏi khát khao trượt trượt vài cái. Fiennes nhẹ nhàng gỡ khăn bịt miệng cho hắn, Trần Cận lập tức ngửa đầu hớp hớp không khí, như một con cá bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

“Anh tính… làm gì tôi đây?” Trần Cận cố nén cảm giác khó ở, hỏi hắn bằng giọng khàn khàn.

“Tôi cũng đang tính hỏi cậu, làm sao cậu lại để mình thành thế này, hửm?” phối hợp với khung cảnh trong phòng, Fiennes độc địa chất vấn hắn, giờ hắn thực sự muốn nhốt Trần Cận lại, vừa thấy vẻ yếu đuối chật vật của hắn, mình đã lại dễ dàng tha thứ cho mọi sự bốc đồng của hắn trước kia. Tại sao phải khiến tôi lo lắng đến thế? Trần Cận!

“Cởi trói cho tôi.” hắn bắt đầu thở hết nổi, “Tôi không thể chịu…”

Fiennes nới lỏng dây trói cho hắn, Trần Cận lập tức vùng dậy ôm cổ hắn, nếu năm phút đồng hồ trước Trần Cận còn đang nghĩ ngộ nhỡ quân cứu viện tới không kịp, hắn phải làm sao để thí mạng luôn với gã “yêu râu xanh” sắp vào sờ mó mình, nhưng đổi là hiện tại, hắn chỉ còn muốn sao cho thân thể thực sự được giải tỏa khỏi cơn khó chịu này.

Fiennes đã nhận ra sự bất thường của Trần Cận, bởi vậy hắn trượt tay xuống theo mông hắn, khẽ nhấn ngón giữa một chút, quả nhiên là nghe được tiếng rên rỉ khó nhịn của hắn, Fiennes lập tức sầm mặt: “Chúng động vào cậu hả?” phía sau của Trần Cận rõ ràng đã bị người ta bôi thứ gì đó.

“Hư… hai ngày hai đêm đấy, anh còn không cam lòng a?” Trần Cận chủ động dán mình lên, khiêu khích hắn.

Fiennes thô bạo xô hắn lên tường, vẻ điềm đạm thường thấy đã hoàn toàn biến mất, hắn gầm lên: “Ai dám xúc phạm cậu, tôi sẽ giết nó!”

“Anh điên rồi…” Trần Cận đột ngột chồm tới hôn hắn, đó là một nụ hôn chân chính của đàn ông, cuồng nhiệt và hoang dại, cơ thể ướt sũng mồ hôi ra sức cọ xát trên vải áo đối phương, đầu lưỡi đói khát khuấy đảo, Trần Cận chủ động đòi hỏi Fiennes, hầu như muốn cắn xé, muốn nuốt chửng hắn.

Fiennes cũng đã bị lửa giận và dục vọng làm sục sôi đầu óc, một nụ hôn sâu cùng Trần Cận, giờ thứ cảm giác nôn nóng hấp tấp đang dâng lên trong mình khiến hắn cũng khó mà tin tưởng, mà Trần Cận kể từ lúc nhìn thấy Fiennes, hắn đã hoàn toàn dỡ bỏ mọi sự phòng vệ, trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ: làm tình.

Hắn vội vã tuột thắt lưng Fiennes, mân mê mông hắn, rồi kích động nói như mê sảng bên tai Fiennes: “Tôi muốn anh… làm… tôi chỉ muốn anh…”

Thực tình Trần Cận đã không còn biết mình đang nói gì, giọng hắn cũng phát run rẩy, tự tay hắn lôi thứ đó của Fiennes ra, rồi ngồi thụp xuống, há miệng ngậm lấy không suy nghĩ. Trong giây lát hơi thở Fiennes chợt nặng nề, hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình hiếm có của Trần Cận.

Tình thế lúc này mới thật khẩn trương, Fiennes biết chỉ vài phút nữa thôi, Herman sẽ xâm nhập được vào hệ thống, đến lúc ấy thì quả là rúng động, bí mật sâu kín nhất của hắn và Trần Cận sẽ bị phơi bày, bằng một cách không thể trần trụi hơn nữa.

Nhưng giờ Trần Cận đã hoàn toàn mê loạn, cùng với nhịp đập thình thình trong ***g ngực, Fiennes cũng dần nhẫn nhịn hết nổi, hắn đẩy Trần Cận ra, lôi hắn dậy, xô hắn lên cái bàn hỏi cung, Trần Cận thở hổn hển, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt chưa bao giờ bỏng lửa đến thế.

Có lẽ mấy ngày nay phải nhịn quá chật vật, giờ chỉ mới ôm hôn đã khiến hắn muốn bùng nổ đến nơi, cả người rừng rực khô nóng.

Đến khi bên dưới được giải phóng, những ngón tay của đối phương cùng lúc âu yếm hắn, tiết tấu xoa nắn như thổi bùng lên cuồng phong, Trần Cận sung sướng bật nảy người, bàn tay ram ráp những đốt chai của Fiennes vẫn dốc sức chà xát, khiến hắn phải điên cuồng ôm ghì lấy vai Fiennes, rồi rướn đầu dậy tìm kiếm đầu lưỡi hắn, bạo liệt quấn quýt lấy nhau.

“…A! Làm, làm đi…” Trần Cận lảm nhảm không thành câu, hắn nghĩ mình sắp tan chảy rồi, máu chảy rần rật trong những đường mạch đang không ngừng bành trướng, tham lam bào mòn lý trí lẫn tự tôn của hắn.

Fiennes nhìn gương mặt Trần Cận tràn đầy dục vọng, cũng chống đỡ hết nổi sự khiêu khích của hắn, hắn thô bạo banh hai chân Trần Cận ra, gồng mình lao đến, khoảnh khắc ấy, Trần Cận thấy như một cơn đau đớn lẫn lộn cùng khoái cảm đột ngột cuộn lên trong cơ thể hắn. Lần này Fiennes quả thật không định nương tay một chút nào, phía sau đã bị bôi trơn qua bằng thuốc càng giúp hắn xâm nhập đến tận cùng, không hề gặp trở ngại.

“Ưm…” Fiennes rướn thẳng người, tư thế này, hắn có thể nhìn rõ mồn một nơi kết hợp giữa hắn và Trần Cận, nhìn Trần Cận điên cuồng oằn cong thắt lưng, nhìn ánh mắt hắn chất chứa cả nhẫn nại lẫn sung sướng khi mình tiến đến, tất cả đều khiến Fiennes mất kiểm soát.

Cứ thế xông đến, chà xát, Fiennes thúc tới thật sâu, như thể muốn thâu tóm tất thảy ở hắn.

“A! Mẹ kiếp…” Rốt cuộc Trần Cận buột ra một tiếng chửi thề, hắn đã muốn bay hết hồn vía, Fiennes không ngừng công kích trúng cái điểm khiến hắn run rẩy toàn thân, cả ngón chân cũng rung lên bần bật, hắn cảm giác như bị kích điện, rồi từng đợt từng đợt sóng khoái cảm như giày vò lăng nhục theo đó mà ập đến tới tấp.

“Trần Cận… cậu là của tôi! Không bao giờ tôi để kẻ nào động đến cậu nữa!!” trong nháy mắt, Fiennes đột nhiên nhận ra cuộc đời này chưa một ai có thể khiến hắn điên đảo lý trí như Trần Cận. Hắn khẽ gầm lên cái tên ấy, một lần nữa, một lần nữa.

Lưng trượt trên mặt bàn nghe tê dại, mọi sự tập trung của hắn đều bị những động tác đầy xâm lược của Fiennes cướp đi.

“… Ha… A! Đừng…” Trần Cận đã không thể nói được trọn một câu nữa, tay trái hắn tuột xuống tìm đến nơi đó của mình, tay phải lại vung lên ghì lấy cánh tay cường tráng của Fiennes, những móng tay hầu như cắm sâu vào da thịt hắn, sự phản kháng ngọt ngào mà hoang dại ấy cũng không đủ khiến đương sự biết điều hơn chút nào, thậm chí chỉ càng châm ngòi cho một trận xâm chiếm còn vô độ hơn nữa.

Fiennes lại vùi mình vào sâu thẳm trong cơ thể hắn, để nơi ấy được nhuốm đẫm hương vị của mình, để những dấu tích lưu lại càng thêm sâu sắc.

Fiennes hổn hển thở gấp, rốt cuộc hắn thúc bừa tới vài cái nữa, tiếng gầm gừ chỉ thuộc về một gã đàn ông bật ra từ cuống họng, khoảnh khắc cao trào, Trần Cận cảm giác được nơi đang siết lấy thứ cương cứng kia đột ngột co rút kịch liệt, chính hắn cũng đột ngột phun trào, chất lỏng đặc dính vấy đầy trên bụng, loang thành một mảnh tình sắc.

Hai cơ thể quấn lấy nhau trong dư vị vô phương tan biến.

Nếu chỉ đơn thuần là ham muốn thể xác, mà đã không sao dằn được lòng để buông tha hắn… thì giờ hắn thậm chí đã khống chế được cả tinh thần mình… Fiennes có chút động tình, vùi đầu vào mớ tóc đen của Trần Cận.

Trần Cận vẫn còn thất thần, hắn há miệng thở dốc, lúc này mới nghĩ đến thiết bị ghi hình trong góc phòng, hắn giật mình, nói không ra hơi: “Này… có thiết bị giám sát…” thân thể đầu hàng trước cả lý trí, giờ sực tỉnh lại, Trần Cận tự dưng thấy bối rối, hắn tuyệt nhiên không dám nhớ lại mình vừa làm cái gì, cơ mà nan giải hơn là… dục vọng trong hắn mới phát tiết được phân nửa mà thôi.

“Không sao, tôi sẽ xử lý.” Fiennes ngẩng đầu lên, thấy đèn báo động đã vụt sáng, liền sau đó là tiếng chuông báo cháy rúc lên, hắn kéo Trần Cận dậy khỏi bàn, cài lại quần cho hắn, “Đến giờ rồi, ta đi thôi.”

“Còn Sartori…”

“Mặc kệ hắn, đi với tôi.”

Fiennes đẩy cửa ra, thấy đám con gái ngoài cửa và bọn tay chân đã bị người của mình dẫn đi cả rồi, hắn theo lối đi sắp đặt sẵn để ra khỏi đó, người của đội Săn Cánh đổ vào khu vực cấm, giả làm khách khứa để trà trộn vào đám đông, làm rối tầm nhìn, đội bảo vệ của câu lạc bộ đã bị điều động hết, chúng đang ra sức phong tỏa những phòng bí mật dưới tầng ngầm. Một số khách có địa vị đều theo vệ sĩ của mình thoát ra bằng đường bí mật, người của câu lạc bộ thật ra cũng chẳng dám ngăn cản đám tai to mặt lớn ấy.

Chỉ phút chốc, cả tầng ngầm rối tung lên.

Trần Cận thực tình vì bị tiêm thuốc lúc trước, lại bị trói quá lâu, cơ bắp hai chân cũng muốn rút lại, thành ra đi đứng không thuận tiện lắm, Fiennes nhận ra tình trạng của hắn, liền đỡ sau lưng dìu hắn đi tiếp.

Đến ngõ sau, Fiennes đẩy hắn vào một chiếu Mustang đen, rồi cho tài xế lái thẳng ra đại lộ, bỏ lại sau lưng địa ngục thiên đường kia.

Trần Cận đã mồ hôi đầm đìa, mệt đến không buồn mở miệng nữa.

Fiennes đưa một bình nước, rồi xem thử mạch cho hắn: “Tôi đưa cậu tới phòng khám nhé.”

“Chết cùng không cần. Tôi không sao.” Trần Cận cương quyết đáp, không đời nào hắn muốn để bác sĩ thấy bộ dạng phóng đãng chết tiệt này của mình.

“Chính xác là ai ra tay với cậu?”

“Sao? Định trả thù hộ tôi à?” Trần Cận tựa lưng trên ghế sau, lười biếng ngửa đầu, mệt mỏi cười gian, “Họ chưa biết mình chọc vào ai hả?”

“Không ai được phép động vào cậu.” thái độ của Fiennes hoàn toàn không giống đang nói đùa.

“Tôi chẳng bị ai động vào cả, coi vậy mà tôi là hàng quý để đấu giá đó. Chúng cho một mụ đồng bóng vào chỉnh tôi, quẹt ít thuốc rồi hành một đêm mà thôi, mà lần đầu tiên tôi bị phụ nữ phết roi nhé. Người đẹp trai quá đúng là tội nợ hơn thiên hạ.” Trần Cận nói trớt quớt, cũng chẳng định kể lể nhiều, rồi tự dưng hắn huých người bên cạnh, “Nè, anh mua tôi bao nhiêu đó?”

“Năm trăm nghìn.”

“Xài tiền như rác.”

“Tôi sẽ đòi bọn chúng trả gấp bội.”

“Thế nghe còn được.”

“Mệt hả? Ngủ đi.”

“Anh lấy được vân tay Sartori chưa?”

“Lấy rồi.”

“Vậy thì tốt…” ngay lúc Fiennes cho rằng hắn đã ngủ rồi, có người mới làm như lơ đãng hỏi, “Trước là anh giận tôi hả? Tôi và Nana… không có gì đâu.”

“Tôi biết. Tôi không nhỏ mọn vậy, cứ như cậu thật tôi cũng chẳng biết phải giận thế nào nữa.”

“Màu mè vừa thôi, chẳng hiểu nói gì luôn.” khóe môi Trần Cận thoáng lộ ra mộ nụ cười phức tạp, rốt cuộc hắn nặng nề nhắm mắt ngủ.

Fiennes quay sang nhìn hắn, chỉ là nhìn, mà trông đôi môi đang khẽ nhếch nhợt nhạt vì mất nước, Fiennes lại thấy kích động muốn hôn hắn.

Một lần nữa đánh mất rồi giành được về, lòng hắn lại có những thay đổi tinh tế lạ lùng. Chỉ cần nghĩ rằng rời mắt sơ sảy một phút đã có thể vuột mất hắn, lại thấy ảo giác rằng có một thứ lòng tin thật dễ dàng sụp đổ. Vốn tưởng rằng mình có thể khống chế được xúc cảm, rằng bất kể tình thế ra sao mình đều sẵn sàng bình thản chống đỡ, nhưng giờ hắn đã không cách nào lờ đi những cơn chấn động phức tạp Trần Cận đem tới cho mình. Cảm giác ấy, thật ngọt ngào, sâu kín, buốt nhói, và khó mà chịu đựng.

Fiennes hiểu rằng phải tìm ra một cách, để hắn và Trần Cận có thể yên ổn lâu dài bên nhau, để Trần Cận mỗi khi chực lao đầu vào nguy hiểm có thể tự giác nhớ một chút chút rằng hắn sẽ thấy lo lắng, sợ hãi nhường nào.

Đêm đó tài xế đưa Trần Cận về một khách sạn, Fiennes lại đi tiếp giải quyết nốt công việc.

Trước tiên hắn liên lạc với Herman, hỏi thẳng vào đề: “Quay được rồi chứ?”

Đối phương im lặng một lát mới đáp: “Ừm, tám giây.”

“Biên tập băng gốc đi, trước ngày kia, tôi muốn câu lạc bộ Thiên Đường lên báo.”

Herman đột nhiên hỏi vặn lại, có vẻ bất mãn: “Thế còn đoạn của anh và anh ta? Muốn xử lý thế nào đây?”

“Xóa đi.”

“Có người thấy rồi.”

Fiennes nhíu mày, trầm ngâm: “Cái gì?”

“Lúc đó Nana Hồ đứng cạnh tôi, cô ta cũng thấy.”

“Cậu nói cho cô ta tôi là ai rồi hả?”

“Không nói, chỉ sợ cô ta sẽ đến liều mạng với anh.”

Herman cười khan: “Thảo nào anh không coi chị tôi ra gì, ra anh hứng thú với đàn ông.”

“Ăn nói cẩn thận! Không đến lượt cậu đánh giá chuyện của chúng tôi. Trần Cận là người của tôi, ai dám gây khó dễ cho cậu ấy, tôi sẽ không nương tay với kẻ đó. Lần này coi như cậu có công, tôi thực hiện đúng giao ước, cậu có thể trở lại FBI, nhưng nhớ lấy, đừng tính gây sự với tôi nữa, vĩnh viễn đừng.”

Herman thầm rợn người, định nói gì để phản bác, nhưng hắn nhận ra lời lẽ của mình như đã bị đối phương đổ chì đông cứng. Chuyện này cứ như một ván bạc, hôm nay hắn vạch trần bí mật của người đó, sau này nếu lại dám xúc phạm, chắc chắn sẽ phải lãnh hậu quả. Đối phương đang nghiêm túc cảnh cáo hắn, chớ vội đắc ý ngông nghênh.

Trước khi hợp tác với Fiennes, họ là đối thủ, và hắn thua. Sau một phen hợp tác, hắn trở thành trợ thủ, hắn đã có cơ hội lật ngược tình thế, nhưng phải đánh đổi bằng lập trường của bản thân, vì thế Herman quyết định buông tha gã đối thủ này. Bởi, căn bản hắn không đấu lại hắn ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui