Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tình Tình lẳng lặng
ngồi ở ghế lái phụ trên xe, cô không muốn đi cùng bọn họ. Nhưng vừa rồi, người cha trên danh nghĩa của cô đã nói, sau này khi cô về làm dâu
Dương gia cũng sẽ phải tham gia những tiệc xã giao như thế này.

Cô không từ chối được. Cô với Dương Bách Lâm ở bên nhau, không hề có tình
yêu cuồng nhiệt như những người khác, thế nhưng vài năm gần đây, cô đã
tập thành thói quen được anh dịu dàng che chở, cô nghĩ, nếu đây không
phải là yêu, vậy là gì? Ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa nhỏ. Tình Tình
nhìn mưa lác đác rơi, cảnh sắc xa lạ, mẹ của cô luôn dịu dàng như vậy,
nụ cưởi thản nhiên của bà như hiện lên trước mặt cô, mẹ của cô thích mưa phùn triền miên, mưa phùn mỏng manh không đến nỗi làm ướt thân thể,
nhưng sẽ mang đến cảm giác mát lạnh trên khuôn mặt. Làm người ta cực kì
thoải mái.

Mẹ của cô thích ánh mặt trời trong ngày mưa phùn,
không cần che dù, cứ như vậy đi trong mưa…. Mẹ của cô…. Có rất nhiều
chuyện khiến cô lưu luyến mãi không dứt.

Cô thực sự nhớ đến cuộc sống ở Mỹ với mẹ và em trai, nhưng mẹ không cho cô đến.

Khi đó cô còn nhỏ, mẹ nói cho cô biết, đợi tới khi cô trưởng thành, lớn lên rời khỏi Tiết gia mới có thể đi tìm mẹ. Cho nên, những năm nay, ngoại
trừ mỗi năm cậu đến thăm cô, nói cho cô biết về tình hình của mẹ và em
trai, ngoài ra, cô không được gặp lại những người thân nhất của mình.


Cho nên, đó là lý do khi Dương Bách Lâm nhiệt tình theo đuổi cô, nói yêu
thương cô, cô cũng đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Bởi vì cô nghĩ
đến mẹ và em trai.

Những năm nay, vì không cho ba biết sự tồn tại của em trai, bọn họ ngay cả gọi điện thoại cũng không dám.

Cậu nói trên mặt của mẹ đã có nhiều nếp nhăn nhỏ, em trai năm nào sắc mặt
luôn tái nhợt sau khi trưởng thành đã trở thành người con trai anh tuấn.

Nhớ nhung của cô ngày càng trỗi dậy mãnh liệt hơn.

“Tình Tình….”

Lữ Bích Viện ngồi ở ghế sau, mặt không chút biểu cảm nói: “Một lát nữa đến nhà Mộ Dung, con nên vui vẻ một chút, hôm nay là tiệc mừng thọ của Mộ
Dung lão thái gia, chúng ta đến nhà người ta chúc mừng. Đừng để ba con
mất mặt”

Nói xong lời này, Lữ Bích Viện hơi nghiêng đầu nhìn
người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, Tiết Tinh Tinh ngồi ở
giữa mẹ và ba, cả người xinh đẹp, lại cảm thấy gò bó, không được tự
nhiên. Không biết vì sao. Tinh Tinh rõ ràng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh
Tiết Thiệu Trạch, nhưng ở trước mặt ông 1 chút tính khí tiểu thư cũng
không dám, cũng không giống như cha con khác được ôm hôn, làm nũng.

“Tình Tình, lời của dì nói, con có nghe rõ không?” Thanh âm dịu dàng chậm rãi vàng lên. Trong lòng Lữ Bích Viện đã nổi giận nhưng chỉ có thể nhẫn
nhịn.

Tiết Tình cùng với mẹ của nó luôn làm cho người ta chán ghét. Luôn luôn tự cho mình là đúng.

Tình Tình vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, suy nghĩ của cô đã đi rất xa, rất
xa…. Đã trôi dạt đến thưở ấu thơ cô cùng với em trai ở trong phòng nhỏ,
cuộc sống mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng rất vui vẻ…. không giống như
bây giờ…..

"Tình Tình?"

"Tiết Tình, mẹ tôi đang nói chuyện với chị, chị không nghe thấy sao?” Vốn là không được tự nhiên, Tiết
Tinh Tinh không nhịn được bất bình thay mẹ mình. Cô không hiểu, tại sao
từ nhỏ đến giờ mẹ cô luôn dặn rằng không không nên chọc ba tức giận?

Ba của cô cũng không giống như những người cha trong gia đình bình thường

khác ôm cô, hôn cô. Cho đến năm cô 10 tuổi, Tiết Tình lớn hơn so với cô
mấy tháng trở lại Tiết gia, cướp đi tất cả thương yêu của cha đối với
cô.

Cô ghen tị với Tiết Tình, tại sao chị ta luôn được ba quan
tâm? Đồng thời đều là con gái của ông. Tại sao ông không liếc mắt nhìn
cô thật lâu?

Người đàn ông luôn nhắm mắt đột nhiên mở to mắt: “Tinh Tinh đây là thái độ con đối xử với chị gái mình sao?”

Giọng trầm thấp khiến miệng của Tiết Tinh Tinh cứng lại, "Ba, con, con . . . . ." Một khắc trước tiếng nói còn kiêu ngạo, sau khi nghe thấy lời của
Tiết Thiệu Trạch, lập tức thấp xuống.

Lữ Bích Viện cười cười:
“Thiệu Trạch, Tinh Tinh cùng Tình Tình nói giỡn một chút thôi. Tình Tình luôn luôn an tĩnh, ít nói như vậy, Tinh Tinh cũng không biết nên làm
sao nói chuyện thân thiết với nó, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Trò chuyện giữa bọn trẻ, không cần so đo nhiều như vậy”

Tiết Thiệu Trạch
liếc nhìn Tinh Tinh đang dựa vào lòng mẹ mình: “Tình Tình so ra còn lớn
tháng hơn con, nhưng con liên tục mang cả họ tên nó ra gọi như vậy đúng
hay sai? Mau xin lỗi chị con đi”

Đừng tưởng rằng ông không có ở
nhà, nên không biết mẹ con của bà ấy đối xử với con gái của ông như thế
nào. Chỉ là Tình Tình luôn luôn ít nói, mà họ cũng không làm tổn thương
gì con bé cho nên ông cũng không muốn nhắc đến.

Chỉ là, ông không nhắc nhưng cũng không phải là ông để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.


Nhìn tầm mắt của ba, Tiết Tinh Tinh càng thêm nép vào lòng mẹ mình: “Ba, mẹ, con con…”

Tiết Thiệu Trạch lẳng lặng nhìn Lữ Bích Viện, không nói gì thêm, nhưng thái
độ của ông đã nói rõ ràng là muốn con gái của bà xin lỗi Tiết Tình.

“Tinh Tinh, nghe lời ba đi con…” Lữ Bích Viện dịu dàng nở nụ cười, có chút
lúng túng, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô, ý bảo cô xin lỗi. Tiết Tình,
tao nhất định sẽ đòi lại tất cả.

“Chị, thật xin lỗi” Vẻ mặt không tình nguyện, Tiết Tinh Tinh xụ mặt xuống nói.

“Hả!?” Từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, Tình Tình không hiểu tại sao Tiết
Tinh Tinh ngồi ở phía sau hôm nay lại lễ độ xin lỗi với cô. Mới vừa rồi, bọn họ nói gì?

"Không sao!" Lữ Bích Viện lần nữa lúng túng cười một tiếng.

Lão Trần ngồi ở chỗ tài xế liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, đứa nhỏ này không chỉ dung mạo, ngay cả tính tình cũng giống phu nhân năm đó như đúc.
Đáng tiếc phu nhân. . . . . .

Tình Tình vẫn nhìn cảnh sắc thay
đổi cực nhanh ngoài cửa sổ, phía sau nói chuyện gì cho tới bây giờ cũng
không liên quan đến cô, bọn họ cùng cô không có quan hệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận