Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

“Không thể tưởng tượng được, anh lại thích loại phụ nữ như vậy” Từ trong bụi
hoa, một cô gái mặc dạ phục màu trắng có thân hình mảnh khảnh, tóc dài
được búi lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh xảo động
lòng người.

Nhưng lúc này, trên gương mặt tinh xảo kia, lại ẩn hiện nỗi buồn như có như không.

“A, tôi thích phụ nữ như thế nào, có cần báo cáo với cô không?!” Mộ Dung
Trần lạnh lùng nói một câu sau đó muốn xoay người rời khỏi.

“Trần. chờ một chút” Cô gái ngăn trước mặt anh, không cho anh đi.

“Xin chú ý cách xưng hô của mình, nơi này là nhà Mộ Dung, cô phải gọi tôi là anh tư, em dâu” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói.

“Anh nhất định phải như vậy sao? Chúng ta…” Khuôn mặt cô gái tựa hồ có điểm
uất ức, còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Mộ Dung Trần cắt ngang:

“Em dâu, vì không muốn để lộ nhược điểm nào, tôi vào trước, tôi nghĩ tiểu ngũ vẫn đang ở trong chờ cô”

Dứt lời, đầu anh cũng không ngoảnh lại mà sải chân bước đi, để lại khuôn
mặt không cam tâm đang nhìn bóng dáng cao lớn đi xa. Cô chưa bao giờ
biết, Mộ Dung Trần lại đối với với một cô gái chưa trưởng thành lại nảy
sinh ham muốn mãnh liệt như vậy, còn muốn cô ta làm người phụ nữ của
anh?

“Chị dâu, chị đối với anh tư vẫn chưa hết hy vọng sao?”

Đang lúc người phụ nữ tức giận muốn rời khỏi, thì 2 cô gái nãy giờ vẫn đang nhìn lén trên lầu không biết đi ra từ lúc nào.

“Chuyện không liên quan đến em”

Nói xong, người phụ nữ nhìn lướt qua khuôn mặt giống như đang xem kịch vui

của 2 cô gái, không muốn giải thích với họ. Giày cao gót đi về phía đại
sảnh.

“Phó Cảnh Ca, chị phách lối gì chứ?” Mộ Dung Cầm thản
nhiên mở miệng: “Cô không phải rất giận anh tư sao? Không bằng hợp tác
với chúng tôi đi”

“Vì sao tôi phải tin lời cô nói, Mộ Dung Cầm.
Cô muốn làm cái gì không liên quan đến tôi” Bị người khác gọi thẳng tên, sắc mặt Phó Cảnh Ca lúc đỏ lúc trắng.

“Phó Cảnh Ca tôi không
phải muốn kéo chị xuống nước, chỉ muốn chị đưa cho tôi một thứ mà thôi”
Mộ Dung Cầm giả bộ trấn định, mở miệng.

Thật ra, thì cô cũng rất khẩn trương, dù sao người bị tính kế cũng là anh tư, cô luôn luôn sợ
người đàn ông này, nhưng bị Tiết Tinh Tinh thuyết phục lòng của cô lại
rục rịch.

“Tôi nghĩ, tôi không có gì có thể cho cô” Phó Cảnh Ca nói lời cự tuyệt, nhưng bước chân đã dừng lại.

“Chị dâu, đồ tôi muốn, tôi tin chị sẽ có” Mộ Dung Cầm chợt nói rất tự tin.

**

Đầu rất choáng váng, thân thể rất nóng.

Tình Tình đưa tay sờ sờ trán của mình, cô không phải đã sốt rồi chứ? Tại sao cảm thấy toàn thân nóng như thế. Giơ tay lôi lôi kéo lễ phục của mình,
có phải vừa rồi đi ra ngoài, thời tiết hơi lạnh nên bị cảm rồi không?
Hay là bị người đàn ông kia dọa sợ?

“Tinh Tinh, đây là nơi nào, chị muốn về nhà”

Tình Tình không hiểu gì cả, lúc nãy cô chỉ sợ hết hồn chạy về phía đại sảnh, muốn tìm Tiết Thiệu Trạch nói với ông muốn về nhà trước, nhưng ông lại
bị một đám đàn ông vây quanh, làm cho cô cũng không dám bước qua gọi
ông.

Nhưng, đợi càng lâu, lòng cô càng thấy sợ, cô sợ người đàn
ông kia sẽ đến tìm cô gây phiền phức. Đúng lúc đó, Tiết Tinh Tinh cầm
đến 2 ly rượu, bảo cô uống thử một chút.

Vì để cho tim mình không khẩn trương nữa, cô không chút suy nghĩ uống vào. Rõ ràng là rượu trái cây, tại sao lại như vậy?

Trước kia, cô cũng từng uống qua rượu trái cây rồi mà!

Thấy cô không thoải mái, Mộ Dung Cầm chủ động nói muốn đưa cô lên phòng của
cô ta nghỉ ngơi một chút. Đối với Mộ Dung Cầm, mặc dù cô không quen thân cho lắm, nhưng cũng biết, lại là con gái, cho nên Tình Tình không có
phòng bị.

Nhưng, căn phòng này nhìn như thế nào cũng không giống phòng của con gái? Cố gắng mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, nhưng lại vô
cùng lạnh lẽo. Tình Tình muốn từ trên giường bò dậy, nhưng vô dụng, cô
ngay cả một chút hơi sức cũng không có.

Mở miệng muốn nhờ Tiết
Tinh Tinh đỡ cô đứng lên về nha, thì cô ta lại đè lại thân thể của cô:
“Chị, chị cứ nghỉ ngơi một chút. Em theo Cầm nhi xuống bảo người giúp

việc lên pha nước nóng cho chị tắm rửa”

“Đúng đó, Tình Tình, cậu
an tâm nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ mau chóng trở lại” Mộ Dung Cầm lôi kéo tay của Tiết Tinh Tinh chạy ra ngoài.

“Rắc” một tiếng, cửa bị
khóa lại, Tình Tình chỉ có thể vô lực nằm trên giường xa lạ, thân thể
càng ngày càng nóng, ý thức ngày càng trở nên mơ hồ….

Chỉ là, bên kia gối có cảm giác lành lạnh, làm cho cô muốn cọ cọ.

“Tình Tình đâu rồi? Tại sao lại đi lên lầu lâu như vậy?”

Tiết Thiệu Trạch mới vừa rồi thấy Tiết Tinh Tinh và tiểu thư nhà Mộ Dung đỡ
Tình Tình lên lầu, nghĩ là Tình Tình đã xảy ra chuyện gì.

Vừa
định đi tới hỏi, xa xa, Mộ Dung Cầm đã cười nói với ông: “Chú Tiết, Tình Tình cảm thấy hơi chóng váng, nên con đã đỡ cô ấy lên phòng của con
nghỉ ngơi rồi”

Thấy con gái không có cự tuyệt, hơn nữa lúc nãy
nhìn thấy dáng vẻ vô lực của con gái. Nơi này là nhà Mộ Dung, ông tin
không ai dám động tay động chân, huống chi còn có Mộ Dung tiểu thư ở
đây.

Nhưng, lên lầu lâu như vậy cũng chưa xuống. Mọi người đến dự tiệc cũng đã dần dần ra về, bọn họ cũng nên về thôi.

“Có thể Tình Tình không thoải mái chăng? Em đã nói con bé không muốn đến
rồi mà” Lữ Bích Viện đứng ở một bên, mặc dù chỉ là thủ thì thủ thì,
nhưng lời nói mang theo châm chọc rõ ràng. Con gái muốn gì, không lẽ bà
không biết sao?

“Lữ Bích Viện” Tiết Thiệu Trạch bình tĩnh nhìn gương mặt dịu dàng kia: “Có phải tôi gần đây quá dung túng bà hay không?!”

“Thiệu Trạch, em chỉ…”

Trong mắt người đàn ông này, chỉ toàn lãnh khốc, vô tình, khiến cho trái tim
bà băng giá, những lời muốn nói chỉ đành dừng lại ở cổ họng. Đi theo bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, Lữ Bích Viện bà thế nhưng chẳng là gì
trong lòng ông.


“Ba, chị nói nhức đầu không đi được, Cầm nhi đã
gọi bác sĩ gia đình đến khám cho chị rồi” Tiết Tinh Tinh từ trên lầu đi
xuống, thẳng tắp đi đến trước mặt Tiết Thiệu Trạch.

“Không đi
được, ba lên xem một chút” Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng nhìn khuôn mặt
hình như có chút hốt hoảng của Tiết Tinh Tinh. Một tiểu nha đầu mà thôi, mà muốn nói dối trước mặt Tiết Thiệu Trạch ông ư?

“Cha, chị đang ngủ ở trong phòng của Cầm nhi, Cầm nhi bảo ngày mai sẽ sai tài xế đưa
chị về nhà” Lời nói dối một khi đã bắt đầu, cũng tựa như ly nước đã hất
đi, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt.

Cô cũng không tin, người đã
đính hôn như Tiết Tình Tình lại dám làm lớn chuyện này, dù sao đây cũng
là nhà Mộ Dung. Nếu như cô ta dám làm lớn chuyện, đến lúc đó người mất
thể diện không chỉ có một mình Tiết Tình Tình?

Ai bảo ba vẫn thiên vị như vậy?

“Thiệu Trạch, nếu là như vậy, chúng ta về trước đi” Lữ Bích Viện cũng khuyên nhủ.

“Thiệu Trạch, Tình Tình ở nhà Mộ Dung của tôi, anh cứ yên tâm đi. Tôi bảo đảm
ngày mai con gái của anh tới như thế nào sẽ về như thế, được không?” Mộ
Dung Hàng Nhậm sau khi đưa khách đi vào, nghe được đối thoại của bọn họ
cất cao giọng nói.

Nếu như con gái của mình ở đây, chắc không có chuyện gì đâu.

“Anh Mộ Dung, vậy tối nay làm phiền anh rồi” Chủ nhà đã nói như vậy rồi, đương nhiên ông cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Chỉ là, tại sao tim của ông lại cảm thấy bất an như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận