Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

“Mèo con của anh... em mẫn cảm quá!” Tề Thiên Ngạo khàn giọng nói khẽ, dưới bụng đã căng cứng, nếu không phải thấy phía trước là đèn đuốc sáng trưng thì hắn đã thật sự muốn cô ở trên xe rồi!

“Đừng có mở cái miệng nhỏ thở dốc dụ dỗ anh như thế!” Tề Thiên Ngạo thả cô ra, trên ngón tay dài vẫn còn đọng nước, hắn ưu nhã cầm khăn tay lau sạch sẽ, cười lạnh nhìn cô dang chật vật vật chỉnh lại quần áo...

“Chúng ta xuống xe! Món đồ nhỏ... Nhớ cho kỹ phải cười phóng đãng và vũ mị một chút, biết không?”

Tề Thiên Ngạo lại kéo cánh tay cô, dính chặt lấy cô đi thẳng về phía trước...

Lạc Tư Man ngẩng đầu nhìn trang viên đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều ngập mùi thơm của hoa hồng và rượu, cô bỗng nhiên hoảng hốt...

Bước chân lập tức khựng lại, cả khuôn mặt trắng bệch đến mức dọa người, dưới ánh đèn sáng tỏ cô bỗng nhiên cảm thấy mình không biết trốn ở đâu...

Tiêu Quang Triệt và Lạc Vi Mạn đang cười cười nói nói ở đó, trai tài gái sắc một đôi, họ đang tổ chức vũ hội mật nguyệt chúc mừng tân hôn!


Triệt của cô, vẫn đứng đó u buồn mê người như vậy, có điều trong lòng anh đang ôm một người phụ nữ khác!

Lạc Tư Man lập tức mất hết sức lực, cô kéo tay Tề Thiên Ngạo cầu khẩn, trên lông mi đã bắt đầu dính nước mắt: “Tôi cầu xin anh, để tôi rời khỏi đây có được không?”

Muốn dựa vào lòng anh.

Muốn dựa vào lòng anh.

Lạc Tư Man lập tức mất hết sức lực, cô kéo tay Tề Thiên Ngạo cầu khẩn, trên lông mi đã bắt đầu dính nước mắt: “Tôi cầu xin anh, để tôi rời khỏi đây có được không?”

Tề Thiên Ngạo cúi người, ôm chặt lấy vòng eo tinh tế của cô, ánh mắt thâm thúy mang theo bóng đen như màu mực: “Giờ muốn chạy trốn sao, em muốn biến thành trò cười à?”

Hắn như khẽ cười nhưng lại mang theo sự âm trầm và bá khí quỷ dị...

Lạc Tư Man dường như không còn chút sức lực, giữ lấy vạt áo hắn giống như đang bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, hai mắt óng ánh lệ nhìn hắn: “Tôi nên làm cái gì? Bây giờ nên làm gì?”

“Trước khi đến đây không phải tôi đã nói với em rồi sao?”

Tề Thiên Ngạo thân mật dán sát vào tai cô, nở một nụ cười câu hồn...

Sự thân mật của họ đã rơi vào đáy mắt Tiêu Quang Triệt và Lạc Vi Man. Người đàn ông u buồn kia ánh mắt như nước bao trùm lấy bóng dáng màu xanh lục, có điều trong đáy nước kia dần dâng lên ngọn lửa tức giận...


Vẻ mặt Lạc Vi Mạn lại đầy mâu thuẫn, đắc ý, phách lối, khinh thường, nhưng lại mang theo một chút xíu ghen ghét...

Hình như chưa từng thấy Tề thiếu dẫn theo người phụ nữ nào xuất hiện trong trường hợp đông người, hình như càng chưa từng thấy Tề thiếu thân mật với một người phụ nữ như vậy. Chẳng những gã, đám danh lưu thượng tầng bên cạnh cũng choáng váng!

Tề Thiên Ngạo kéo cánh tay cô lười biếng đi thẳng về phía trước, mặc kệ có bao nhiêu người, mặc kệ ánh đèn sáng cỡ nào cũng không thể che giấu được phong tháo của Tề Thiên Ngạo, hắn bẩm sinh còn tỏa sáng hơn cả sao!

“Mỉm cười, cười phóng đãng một chút, món đồ nhỏ...”

Tề Thiên Ngạo nhẹ nhàng mở miệng, lại càng dán sát vào người cô...

Lúc đi ngang qua người Lạc Vi Man, Lạc Tư Man như giẫm trên đám mây, bước chân lộn xộn, trong đầu trống không, ý cười giằng co nơi khóe môi. Cô giống như một đồ ngốc nhìn chằm chằm Triệt...

Triệt của cô, sự ấm áp bên cạnh cô bao nhiêu năm! Giờ phút này chỉ cần cô đưa tay là có thể chạm được, nhưng cô lại không thể đưa tay ra...

Con ngươi Tiêu Quang Triệt chợt rút lại! Trên cổ cô có dấu hôn, một dấu hôn lớn chói mắt! Lạc Tư Mạn, cô mang theo dấu hôn mập mờ này để đến đây thị uy sao?


Đột nhiên quay người lại, không muốn lại nhìn thấy sắc mặt làm như vô cùng đáng thương của cô nữa, không muốn lại tiếp tục bị cô xoay vòng lừa gạt nữa!

Lạc Tư Mạn tâm thần bất định, ánh mắt tan rã ngồi ở đó, Tề Thiên Ngạo ngồi bên quầy bar trước mặt cô, nhấm nháp từng chút rượu trong ly... Có điều ánh mắt sắc bén như báo thỉnh thoảng lại rơi lên người hai người nào đó...

Nhân vật nam chính của bữa tiệc đột nhiên đứng dậy đi vào toilet...

Tề Thiên Ngạo quay đầu, quả nhiên!

Lạc Tư Man vặn ngón tay, ánh mắt bất an như con thú nhỏ linh hoạt nhìn xung quanh... Đột nhiên cô hậu đậu làm đổ ly rượu trước mặt!

Rượu màu hổ phách vấy vào vạt váy màu xanh lục của cô rồi tí tách rơi lên bắp chân cô.

Cô đứng dậy, bất an nhìn Tề Thiên Ngạo: “Xin lỗi, tôi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận