Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

"Em cũng biết nhìn việc. Chuyện này, quả thực em phải cảm ơn anh." Lạc Tư Mạn nói ra tiếng lòng thật sự.

"Ồ, không ngờ rằng em còn biết phân biệt phải trái rõ ràng!"

Tề Thiên Ngạo kéo cô vào trong lòng, thân mật hôn lên mặt cô. Lạc Tư Mạn tức giận muốn đẩy anh ra thì anh lại dùng giọng nói không để người ngoài nghe thấy nói nhỏ bên tai cô: "Cẩn thận, lát nữa tránh sau lưng anh, ngàn vạn lần không nên đi ra!"

"Cái gì..." Lạc Tư Mạn kinh ngạc trợn to hai mắt nhưng còn chưa nói dứt lời thì anh đã hôn lên môi cô, trong con ngươi thâm thúy đương nhiên phản chiếu rõ ràng hình dạng của cô, Lạc Tư Mạn bỗng nhiên ngẩn ngơ nhưng anh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt nắm chặt tay cô đi về phía trước...

"Tề tiên sinh, Lạc tiểu thư, mời..." Tiểu Ngũ kinh cẩn mở ra một cánh cửa rồi lui ra phía sau một bước nói.

"Triệt..." Lạc Tư Mạn liếc nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường kia thì nhanh chóng rút tay khỏi tay Tề Thiên Ngạo, vọt tới bên cạnh Tiêu Quang Triệt!

Ánh mắt Tề Thiên Ngạo chợt lóe đứng ngoài cửa, không tiến thêm một bước nào về phía trước...

"Mạn nhi, sao em lại tới nơi này?" Tiêu Quang Triệt nóng nảy nắm chặt tay cổ, lập tức nghĩ tới hình ảnh nhục nhã lúc trước thì nhẹ nhàng đẩy cô ra, quay đầu đi nói: "Mạn nhi, em đi đi..."

"Anh Triệt, anh làm sao vậy? Bọn họ có hành hạ anh không? Anh có bị thương không?"

Lạc Tư Mạn đau lòng nhìn khuôn mặt không còn tí máu của anh ta, nóng nảy muốn kiểm tra thân thể anh ta. Nhưng Tiêu Quang Triệt lại nhạy cảm đẩy tay cô ra: "Anh không sao, không bị thương... Được rồi, em đi nhanh đi. Mạn nhi! Nơi này không thích hợp để em tới! Rất nguy hiểm!"

Tiêu Quang Triệt nghĩ tới hoàn cảnh bẩn thỉu hỗn loạn ở đây thì cũng cảm thấy buồn nôn. Anh ta đã ô uế rồi nên anh ta không muốn Mạn nhi bị vấy bẩn theo!

"Triệt, anh làm sao vậy..."

Lạc Tư Mạn không hiểu đứng trước giường, trong đầu lập tức nhớ lại câu nói của Tề Thiên Ngạo! Đàn ông làm với đàn ông, lẽ nào anh Triệt đã bị...

Tề Thiên Ngạo nhạy bén cảm giác được sự nguy hiểm trong không khí chung quanh. Tiểu Ngũ đã sớm không thấy bóng dáng, mà anh thì đã cảm giác rõ ràng chung quanh đã có người đang chậm rãi tới gần...

"Lạc Tư Mạn, đi mau!"

Anh nhanh chóng nhảy vào phòng, vươn tay kéo lấy Lạc Tư Mạn trực tiếp mở cửa sổ chạm đất thông với một phòng khác, chạy ra ngoài!

Chết tiệt, người của anh đều ở bên ngoài "Mị", giờ khắc này có muốn kêu cứu cũng không kêu được.

"Tề Thiên Ngạo, làm sao vậy?" Lạc Tư Mạn sợ hãi, cô bị anh nắm chặt cổ tay tới đau đớn!

"Không muốn chết thì câm miệng!" Lời anh còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng súng vang lên. Tề Thiên Ngạo phản ứng nhanh ôm lấy cô lăn một vòng tiếng súng gần trong gang tấc...

"Shit!" Tên Dạ U Lạc này thật đúng là không có chút nhân phẩm nào! Tề Thiên Ngạo nhíu chặt lông mày, xem ra đêm nay sẽ là một hồi ác chiến rồi! Chỉ là có Lạc Tư Mạn ở đây thì anh thực sự là nằm ở thế hạ phong!

"Cô bé." Trong bóng tối Tề Thiên Ngạo nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Đôi mắt kinh hoàng của cô khiến anh không nỡ, ép bản thân trở nên bình tĩnh ung dung rồi nở một nụ cười tươi, vô cùng thân thiết vỗ gò má cô: "Trốn đi, không được đi ra, xảy ra chuyện gì cũng không thể ra ngoài, nhớ kỹ chưa?"

"Tề Thiên Ngạo..."

Lạc Tư Mạn chần chờ một giây đồng hồ tới lúc tỉnh lại đã bị anh đẩy mạnh nghiêng vào trong một góc tối, mà cô thì chỉ kịp hoảng sợ hô lên tên của anh!

Nhìn anh từng bước đi ra ngoài, cô chưa bao giờ phát hiện, bóng lưng anh cao lớn khiến cô động lòng tới như vậy...

"Tề Thiên Ngạo..." Lạc Tư Mạn ngọ nguật muốn đứng lên chạy ra ngoài...

"Lạc Tư Mạn, em muốn anh chết thì cứ chui ra!" Tề Thiên Ngạo nhỏ giọng quát cô, không hề quay đầu lại mà tiếp tục tiến về phía trước.

"Tề Thiên Ngạo...." Lạc Tư Mạn lẩm bẩm gọi, nước mắt rốt cuộc rơi như mưa. Cô lui về góc phòng dơ bẩn hỗn loạn, vơ vét đống hộp giấy tứ tung xung quanh che giấu bản thân mình... Đúng, cô không muốn anh chết, không muốn anh chết vì cô, không muốn bản thân thiếu anh một cái mạng. Giữa bọn họ không phải quan hệ đó, bọn họ là cừu địch, cô hận anh, cô chắc chắn hận anh...

Hiện tại, cô còn chưa muốn hận thù của bản thân biến chất, cô không muốn.

Xuyên qua khe hở nho nhỏ, cô nhìn thấy bóng lưng anh dần dần nhỏ lại, xiết chặt nắm tay trên người bị mồ hôi lạnh thấm ướt lại vẫn không hề cảm giác thấy...

"Dạ tiên sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Tề Thiên Ngạo lạnh lùng lên tiếng, cũng nhanh chóng thấy rõ tình huống xung quanh. Thủ hạ của Dạ U Lạc có khoảng hai mươi người, hơn nữa đều là vệ sĩ cấp cao càng không cần kể tới vũ khí hạng nặng trong tay mỗi người. Cho nên, tình huống này anh hoàn toàn không có phần thắng!

"Giao cô gái kia ra đây!" Dạ U Lạc nhẹ nhàng lên tiếng. Nụ cười thân sĩ trên khuôn mặt nho nhã đã sớm mất đi mà thay bằng nụ cười khát máu mà quỷ dị, một đôi mắt xám nhạt càng thêm âm u khủng bố!

"Lẽ nào Dạ tiên sinh coi trọng người đàn ba của Tề Thiên Ngạo tôi?" Tề Thiên Ngạo lạnh lùng cười, chậm rãi đi về phía trước...

"Xem ra, Tề tiên sinh đây không muốn hợp tác rồi." Dạ U Lạc cong khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm: "Tề tiên sinh cớ sao phải vì một người đàn bà vui đùa xong thì vứt đi mà không cần cả mạng vậy? Tôi biết Tề tiên sinh có một vị hôn thê môn đăng hộ đối, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn không bằng bán một cái nhân tình của Dạ mỗ tôi?"

"Sao Dạ tiên sinh biết đó là đồ chơi? Tề Thiên Ngạo tôi muốn cười ai thì cười người đó, thiên kim Mạch gia thì là cái gì? Từ trước tới nay Tề Thiên Ngạo tôi chưa biết sợ ai đâu? Lạc Tư Mạn là người tôi muốn kết hôn, vậy thì Dạ tiên sinh có thể bán một cái nhân tình cho Tề mỗ tôi hay không?"

Tề Thiên Ngạo không đổi sắc cẩn thận mở ời, cũng không cho đối phương một tia cơ hội nào!

Lạc Tư Mạn cắn chặt mu bàn tay, giọt nước mắt rơi tí tách. Cô không ngờ rằng, Tề Thiên Ngạo lại dùng phương pháp như vậy bảo hộ cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui