Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí


Động tác tay trở nên căng thẳng, Uy Tử Cầm dùng sức đỡ Hạ Trọng Hiểu dựa vào vách bồn co chân lên.

Dưới làn nước trong veo có thể nhìn thấy được miệng tuyến thể sưng to, hai bên đùi phụ cận chi chít những vết cắn.

Đau lòng vuốt ve lưng bạn gái dỗ dành, động tác tay càng thêm từ tốn chậm rãi.
Hạ Trọng Hiểu dựa đầu vào vai Uy Tử Cầm làm nũng, mi dài hơi rũ xuống, cánh tay vòng qua cổ thu ngắn khoảng cách.

Khôn trạch sau khi kết dịch thường có xu hướng bám càn nguyên, so với kì động tình thì không mãnh liệt bằng nhưng rất thích được ôm ấp chiều chuộng.
Một phát đem bạn gái ôm ra khỏi bồn tắm, tháo nút xả hết nước trong bồn ra ngoài.
Quá trình tắm rửa cũng chẳng có gì đáng nói, ngoại trừ những lúc Uy Tử Cầm bày trò ăn đậu hũ bị Hạ Trọng Hiểu đánh tới tấp thì mọi thứ tạm xem như hòa hợp.

Uy Tử Cầm mặc áo choàng tắm cho Hạ Trọng Hiểu, cũng khoác một cái cho mình rồi cùng nhau quay về phòng ngủ.

Vừa vặn bắt gặp người hầu có nhiệm vụ dọn phòng mỗi sáng đang đứng bần thần ở trước giường.

Kì thật nữ hầu đã sớm phát hiện đóng hỗn độn trên giường, còn đang suy nghĩ công chúa rốt cuộc ở cùng với ai đêm qua.

Mãi đến khi nhìn thấy cô gái chủ nhiệm đài truyền hình mặc áo choàng tắm đứng sau lưng công chúa liền hiểu ra toàn bộ sự tình.
Hạ Trọng Hiểu chột dạ đứng nép sau lưng Uy Tử Cầm, lẩm bẩm cầu mong nữ hầu không nhìn thấy nàng.
“Dọn dẹp đi.”
Nữ hầu vốn biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, càng không có tư cách hỏi đến chuyện của công chúa.

Ngoan ngoãn nhận mệnh làm việc, tháo toàn bộ drap giường, áo gối và chăn màn rồi lặng lẽ lui xuống.
“Nàng…” Hạ Trọng Hiểu nom nóp lo sợ kéo tay Uy Tử Cầm: “Nàng có nhìn thấy ta không? Có nhìn thấy không?”
“Ngươi không phải con kiến, làm sao nàng không thể thấy ngươi?”
“Thế nàng có nói ra bên ngoài không? Nhỡ đồng sự ta biết, ta làm sao về đài truyền hình làm việc!”
“Ngươi phải ở Thổ Áo, về đài truyền hình làm gì.”
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu nhìn, chớp chớp mắt: “Ta ở Thổ Áo làm gì?”
Uy Tử Cầm hít một ngụm lãnh khí đau nhức lồng ngực, một phát ngồi phịch xuống đất bưng mặt giả vờ khóc: “Ta không ngờ ngươi là người như vậy, có được ta chơi chán rồi bỏ, khôn trạch đúng là vô lương tâm! Ta phải tố cáo với chính phủ Cáp Á Lợi ngươi chơi đùa càn nguyên cả đêm rồi phủi tay bỏ đi, không chịu nhận trách nhiệm!”

Hạ Trọng Hiểu: “…”
Rốt cuộc nàng là người bị hại hay Uy Tử Cầm bị hại?
“Hảo, là ta sai.” Bất đắc dĩ ngồi xuống ôm lấy công chúa ấu trĩ nhà nàng: “Ngoan, ngoan, ta không vứt bỏ ngươi.”
Uy Tử Cầm không biết xấu hổ thút thít vài tiếng minh họa: “Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
“…” Hạ Trọng Hiểu vẫy cờ trắng đầu hàng: “Được rồi, ta ở Thổ Áo, không về đài truyền hình nữa.”
Công chúa điện hạ lúc này mới chịu ngừng trò ấu trĩ của mình, tì cằm vào ngực nàng, cố gắng đáng yêu chớp chớp mắt.

Hạ Trọng Hiểu phì cười, nắm lấy hai bên gò má Uy Tử Cầm nhéo nhéo, xúc cảm da thịt trơn nhẵn thích thú.
“Chúng ta hẹn hò đi.”

“Nha!!”
Hạ Trọng Hiểu vui mừng chạy đông chạy tây, không ngờ khu vui chơi ở Thổ Áo lại lớn như vậy, so với Cáp Á Lợi còn lớn hơn mấy chục lần.

Do không phải ngày nghỉ nên khu vui chơi tương đối vắng vẻ, lâu lâu lại thấy vài cặp tình nhân tay trong tay tản bộ.
Uy Tử Cầm trên mặt chễm chệ kính mát, ung dung đi theo phía sau Hạ Trọng Hiểu: “Thích không?”
“Thích! Ở đây đẹp quá đi!” Hạ Trọng Hiểu chạy ngược lại kéo tay Uy Tử Cầm cùng đi: “Sẽ có Doraemon chứ? Sẽ có chứ?”
“Chưa đến mùa lễ hội Doraemon.”
Mặt bánh bao lập tức xụ xuống, quả nhiên, sinh nhật Doraemon là vào tháng chín, bây giờ chỉ mới tháng sáu làm sao có thể nhìn thấy Doraemon Thổ Áo.
Không đành lòng nhìn thấy bạn gái buồn rầu, Uy Tử Cầm nhỏ giọng an ủi: “Đợi đến mùa lễ hội ta đưa ngươi đi xem, ngoại mẫu ta cũng rất thích Doraemon.”
“Hả? Nữ hoàng cũng thích Doraemon?”
“Không phải, ngoại mẫu là vợ chính thức của nữ hoàng, là đệ nhất phu nhân.”
Hai mắt Hạ Trọng Hiểu mở lớn như nắp chai, chuyện đời tư của nữ hoàng vốn không được công khai rộng rãi.

Nghe nhiều người đồn đãi do nữ hoàng kết hôn với tội phạm vượt biên nên hoàng tộc không dám công khai, cũng có người nói nữ hoàng thụ tinh nhân tạo sinh ra công chúa.

Mấy chuyện này nàng tin khoảng tám phần do trước giờ hoàng gia chưa bao giờ tiết lộ tin tức về nữ hoàng hay bạn đời của nữ hoàng.
“Nói như vậy, ngoại mẫu của ngươi không được kết hôn sao?”
“Ban đầu thì như thế, do ngoại mẫu ta là người Cáp Á Lợi nên hoàng gia không công khai lễ cưới của nữ hoàng và ngoại mẫu.

Mãi về sau này dù hai người đã đăng kí kết hôn hợp pháp nhưng cũng chưa từng công khai chuyện này với báo chí.”

Hạ Trọng Hiểu nghĩ đến bản thân cũng không xuất thân từ hoàng tộc, tránh không khỏi có chút lo lắng: “Tử Cầm, vậy chúng ta…”
“Không sao, ta đã nói với nữ hoàng bệ hạ rồi, nhất định công khai hợp pháp cưới ngươi vào hoàng gia.” Uy Tử Cầm xoa xoa hai má bánh bao phúng phính, thích đến không nỡ rời tay: “Nếu ngươi muốn ta cho toàn bộ người hầu hóa trang thành Doraemon đi theo ngươi vào lễ đường.”
“Nói nhăng nói cuội!”
Tuy từng trộm nghĩ khi kết hôn dẫn theo một đàn Doraemon, sau khi suy nghĩ lại cảm thấy như vậy quá ấu trĩ.

Hơn nữa bạn gái nàng là công chúa một nước, làm sao có thể dẫn một đàn Doraemon nhí nhố đi theo, mất thể diện bản thân không nói chỉ sợ mất cả thể diện hoàng gia.
“Vào trong thôi.”
Uy Tử Cầm chủ động nắm tay Hạ Trọng Hiểu dẫn nàng vào khu vui chơi, cảm xúc tuổi trẻ bất chợt ùa về, tựa như mới hôm qua thôi các nàng còn đang học cao nhất lén lút tìm cơ hội trốn đến khu vui chơi hẹn hò.
Bất kì trò chơi nào Uy Tử Cầm cũng bắt Hạ Trọng Hiểu thử, từ tàu lượn siêu tốc đến ngồi vòng quay ngựa gỗ bắn súng nước.

Mặt bị bắn đầy nước ướt nhẹp, tóc bết dính vào hai bên má, Hạ Trọng Hiểu nổi giận cầm súng nước đuổi theo Uy Tử Cầm mấy vòng quanh hồ nước.
“Ngươi đứng lại!!”
Hạ Trọng Hiểu nhìn ống nước không còn bao nhiêu, liều mạng đuổi theo phía sau: “Ngươi dám khi dễ ta không biết bắn súng!”
Uy Tử Cầm ngoái đầu nhìn, ha hả cười lớn: “Đuổi a, ta chạy chậm lắm rồi, ngươi đuổi không kịp thì từ bỏ đi!”
“A! Uy Tử Cầm! Ngươi hôm nay chết với ta!!”
Lấy hết sức bình sinh đuổi theo sát chỉ còn cách vài bước lại nghe một tiếng tách vang lên, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Thoáng trông thấy một người mặc cả bộ quần áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt trên, hơi cúi đầu xem ảnh chụp lén trong máy.
Hạ Trọng Hiểu làm trong đài truyền hình lẽ nào không phát hiện màn theo dõi lộ liễu của tên phóng viên này, lập tức đổi hướng đi về phía hắn lấy lại toàn bộ ảnh chụp.
“Hiểu Hiểu, đi đâu?”
“Hắn chụp lén chúng ta!” Hạ Trọng Hiểu chỉ tay vào tên áo đen đang cố ép sát vào tường: “Ta đến lấy lại ảnh, ngươi chờ ở đây đi.”
Lần nữa vươn tay kéo Hạ Trọng Hiểu quay về, Uy Tử Cầm liếc nhìn tên phóng viên đang giả vờ làm người qua đường: “Không cần, phá hỏng công việc làm ăn của người khác không tốt đâu.”
“Đây không phải đá chén cơm mà là hắn chụp lén chúng ta.”
“Mặc kệ hắn, ta còn đang mong sớm công khai chuyện của chúng ta, có hắn giúp một tay thì càng tốt.”
“Như vậy không sao chứ?” Hạ Trọng Hiểu không lo bản thân chỉ lo Uy Tử Cầm sẽ gặp rắc rối sau khi những tấm ảnh này được tung lên mạng: “Có ảnh hưởng đến chuyện tranh trữ không?”
“Tranh trữ kết thúc từ lâu rồi, chỉ còn chờ ta kết hôn rồi tiếp nhận vị trí vương trữ mà thôi.” Uy Tử Cầm bắt lấy hai vai nàng xoay về bên trái: “Đừng quản hắn nữa, chúng ta đi chơi tiếp đi.”
Phụt!
Gương mặt xinh đẹp nháy mắt trắng bệch, Uy Tử Cầm nhìn xuống Hạ Trọng Hiểu đang tiếp tục bắn súng nước vào mặt nàng, còn đắc ý khanh khách cười vang.

“Hắc! Bắn trúng ngươi rồi!”
Uy Tử Cầm nheo nheo mắt, nâng súng lên bắn từ trên xuống: “Ngươi cũng chỉ có thể bắn đến mặt ta.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Nhận thấy nguy hiểm, Uy Tử Cầm co chân vọt lẹ!
“Uy Tử Cầm ngươi đứng lại cho ta!!!”
Phóng viên từ trong đám đông lần nữa chui ra, cả người bám sát vào tường, nâng điện thoại lén lút chụp lại hình ảnh đắt giá của công chúa điện hạ.

Vài tháng trước thì công bố có bạn gái, chưa bao lâu lại rộ tin đồn kết hôn với tiểu thư nhà Shetty, bây giờ lại thân thiết hẹn hò với một khôn trạch lạ mặt.
Tin tức này đưa ra nhất định sẽ đứng đầu các mặt báo, khiến toàn bộ Thổ Áo chấn động!
“Gọi thêm vài người đến, có tin tức hot.”
Suốt thời gian hẹn hò Hạ Trọng Hiểu mấy lần phát hiện phóng viên lén lút theo dõi, bất quá đều bị Uy Tử Cầm tìm cách dẫn đi sự chú ý.

Liên tục như vậy Hạ Trọng Hiểu cũng không quan tâm đến đám phóng viên như ong thấy mật kia nữa, vui vẻ tận hưởng buổi hẹn hò của hai người.
Chơi mệt thì tìm chỗ ngồi xuống, xung quanh tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con.

Hạ Trọng Hiểu bám tay vào lưng ghế, quay đầu nhìn đám trẻ đang chơi đùa trong nhà banh, trong lòng hoài niệm khoảng thời gian thơ ấu đa đa thường dắt nàng vào khu vui chơi.
“Ngươi thích hài tử?”
“Không thích lắm.” Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu nhìn qua Uy Tử Cầm đang ngồi bên cạnh: “Ta là ấu nữ, trong nhà chỉ có chị gái, chưa từng tưởng tượng được trong nhà có trẻ con là như thế nào.”
“Chị dâu ngươi chưa sinh con sao?”
“Úc? Làm sao ngươi biết trong nhà ta có chị dâu?”
Uy Tử Cầm thản nhiên áp chai nước lạnh vào gò má nàng, híp cong mắt cười: “Chuyện của ngươi ta đều biết, mấy năm trước chị hai ngươi kết hôn với một khôn trạch tên Lưu Tịnh, chị ba ngươi sau đó một năm lấy cùng nghi tên Phan Thư Mịch.

Còn chị tư của ngươi thì đang hẹn hò với đồng sự khôn trạch gọi Bạch Quỳnh Vân.”
“Ngươi núp dưới giường nhà ta sao? Chuyện gì ngươi cũng biết hết vậy?”
Hạ Trọng Hiểu chẹp chẹp miệng, bị theo dõi suốt bao nhiêu năm cũng không phát hiện.

Có khi chuyện xấu của nàng Uy Tử Cầm toàn bộ đều biết chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
“Buổi tối ngươi đi ăn cùng đồng sự, trở về say khước, ta chưa bao giờ thấy ngươi uống rượu.”
Những chuyện khác có thể quên còn chuyện uống rượu thất tình nàng không bao giờ quên được.

Nhớ lần đó biết tin Uy Tử Cầm có bạn gái nàng đã thương tâm muốn chết, uống bao nhiêu cũng thấy không đủ, trong lòng vừa chua xót vừa tiếc nuối chỉ hy vọng được quay về ngày tháng vô tư vô lo trước đây.

“Cũng vì ngươi.” Hạ Trọng Hiểu vặn đóng vặn mở nắp chai, rầu rĩ cúi đầu lẩm bẩm: “Đồng sự nói với ta ngươi sắp kết hôn với Shetty, ta thật sự rất khó chịu, lần đó uống rất nhiều rượu phải nhờ Tề Ngọc đưa về nhà…”
Mặt bánh bao từ từ được nâng lên, trực tiếp đối diện với đôi hắc mâu ánh tia kim sắc mê hoặc: “Ta lại không biết ngươi vì chuyện đó mà uống rượu, còn tưởng là con nhóc diễn viên đó ép rượu ngươi.”

Trong lòng đột nhiên nổi lên dự cảm bất an: “Ngươi làm gì Mặc Thừa Lâm rồi?”
“Ngươi vẫn còn nhớ tên cô ta?”
“…” Hạ Trọng Hiểu vạn bất đắc dĩ giải thích: “Ta làm trong đài truyền hình tất nhiên phải nhớ hết tên minh tinh rồi.”
Uy Tử Cầm lại không dễ dàng xoa dịu như vậy, hai chân mày thình lình nhíu chặt: “Ngươi hỏi ta như vậy là vì sợ ta làm khó dễ cô ta?”
“Ta quan tâm cô ta làm gì, chỉ sợ ngươi làm chuyện liều lĩnh ảnh hưởng đến bản thân.”
“Thật?”
“Lừa ngươi làm gì.” Hạ Trọng Hiểu dúi trả chai nước cho Uy Tử Cầm: “Mặc kệ, ngươi không tin ta thì ta đi về đài truyền hình.”
Uy Tử Cầm nhanh nhẹn chụp cổ tay nàng kéo ngồi lại xuống ghế: “Ta biết sai là được rồi, đừng có tức giận.”
“Hừ.”
“Hảo, hảo, ta nói.

Cái kia, ta chỉ là không cho đạo diễn hợp tác với cô ta nữa thôi, cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Mặc Thừa Lâm là diễn viên, ngươi không cho nàng diễn vậy muốn nàng sống thế nào? Thảo nào thời gian này không thấy Mặc Thừa Lâm diễn xuất, ngươi đừng làm như vậy nữa.”
Uy Tử Cầm vẫn phụng phịu không chịu thỏa hiệp, đùa sao, bạn gái nàng đang cầu xin cho một nữ nhân khác bảo nàng làm sao gật đầu?
Không còn cách nào khác, Hạ Trọng Hiểu đành chủ động dâng lên một nụ hôn thu thập lửa giận của Uy Tử Cầm, lúc này bạn gái mới chịu ra mặt thu hồi ý định cấm diễn cho Mặc Thừa Lâm.
“Hiểu Hiểu, quan tâm ta đi.”
“Ta vẫn đang quan tâm ngươi nha.” Do chênh lệch chiều cao mà Hạ Trọng Hiểu phải quỳ trên ghế mới miễn cưỡng cao hơn Uy Tử Cầm đang ngồi: “Ôm ôm.”
Uy Tử Cẩm hài lòng dang tay đón lấy cái ôm của Hạ Trọng Hiểu, bốn năm xa cách ôm ấp tưởng niệm chỉ mong sớm ngày gặp lại nhau.

Một mình trong hoàng cung lạnh lẽo, xung quanh là âm mưu toan tính, nở nụ cười bảy phần giả ba phần lễ, chưa bao giờ được buông thả chính mình như khi ở cạnh bạn gái.

Uy Tử Cầm thật sự sợ rồi, nếu như cuộc sống của nàng không có Hạ Trọng Hiểu sẽ thê thảm như thế nào?
Đa mẹ xa cách, nữ hoàng nghiêm khắc, cuộc sống của một công chúa không rực rỡ như trên phim truyền hình.

Chỉ có màn đêm cô độc ngồi nép bên giường, nhìn vỏ ốc gai miệng hồng mà rơi nước mắt, khao khát vươn đến ánh sáng nhỏ nhoi đang lập lòe ở phương xa.

Uy Tử Cầm nỗ lực bao nhiêu năm qua là vì bản thân cũng vì Hạ Trọng Hiểu, chỉ khi nàng cường đại đủ uy quyền mới bảo vệ được người muốn bảo vệ.

“Tử Cầm, một mình rất cô đơn, đúng không?”
Uy Tử Cầm khe khẽ gật đầu, siết chặt vòng tay vùi đầu vào ngực Hạ Trọng Hiểu.
“Ta ở đây với ngươi, sẽ không cô đơn nữa.”
“Ân, ở đây với ta, đừng đi đâu nữa.”
Hôm nay gió thổi nhẹ, nắng ôn noãn, hương hoa thơm nồng nàn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận