Trở về hoàng cùng cũng quá 11h khuya, vừa thấy xe của công chúa xuất hiện cận vệ lập tức chạy ra mở cổng.
Xe tiến thẳng vào trong sân thì dừng lại, cận vệ đứng bên ngoài mở cửa xe.
Uy Tử Cầm bước ra khỏi xe rồi vòng qua bên kia mở cửa ôm Hạ Trọng Hiểu đang ngủ say ra ngoài, vận động mấy lần trên xe đủ khiến bạn gái nàng mệt chết rồi.
“Gọi người rửa xe đi.”
“Tuân mệnh.”
Uy Tử Cầm bế Hạ Trọng Hiểu quay trở về phòng, trong mắt giấu không nổi tình ý ngọt ngào.
Đáng tiếc bầu không khí tốt đẹp chẳng kéo dài bao nhiêu, chớp mắt xuất hiện Shetty đứng ở ngay cổng do không được phép tiến vào hoàng cung.
Vừa trông thấy công chúa, Shetty lập tức phát điên lao đến: “Ngươi có quyền gì mà làm như vậy? Mặt mũi gia tộc Shetty đều mất hết rồi! Mất hết rồi!! Freya Navarro, ngươi có quyền gì mà đối xử với ta như vậy!?”
“Cút.”
Trước đây Shetty là tiểu thư vô danh thuộc một nhánh hoàng gia vì vô tình được đi cùng công chúa dự một buổi tiệc mà trở nên nổi tiếng, một bước biến thành vị hôn thê tin đồn của trữ quân tương lai.
Toàn bộ gia tộc Shetty nhờ nàng mà nở mày nở mặt, thậm chí không ít kẻ trước đây xem thường nàng đều quay lại xum xoe nịnh nọt.
Nhưng hôm nay mất hết rồi, công chúa không kết hôn với nàng, cũng không yêu thương nàng như báo chí đưa tin.
Khắp trang báo xuất hiện hình ảnh công chúa hẹn hò với một khôn trạch, còn cầu hôn cô ta ở nhà hàng sang trọng bậc nhất Thổ Áo.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến gia tộc Shetty trở thành trò cười trong giới quý tộc, tất cả mặt mũi đều bị phủi sạch không sót lại gì!!
“Ngươi là cái gì mà đối xử với ta như vậy hả?”
Nhìn thấy cô gái trong lòng Freya Navarro, Shetty vung tay muốn đánh người lập tức bị đối phương gạt ra: “Ta nói cút!”
Cận vệ tức thì lao đến túm lấy Shetty đang phát điên lôi ra ngoài, xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng la hét của ả vọng lại.
Uy Tử Cầm chẳng buồn liếc nhìn, chậm rãi bồng Hạ Trọng Hiểu quay về phòng ngủ.
Kì thật hoàng gia không phải không có thang máy, nhưng thang máy chỉ dành cho thành viên hoàng gia sử dụng, Hạ Trọng Hiểu hoàn toàn không biết điều này.
Dùng thang máy chỉ mất vài chục giây là đến được lầu năm, Uy Tử Cầm chậm rãi di chuyển về phòng ngủ chính, xui xẻo thế nào trước cửa phòng lại xuất hiện rất nhiều nhân viên đài truyền hình.
Bọn họ cũng là vì hình ảnh trên mạng mà tìm đến chất vấn Hạ Trọng Hiểu thật hư sự việc, nào ngờ lại chạm mặt công chúa điện hạ.
“Các ngươi đến đây làm gì?”
Na Na đảo mắt nhìn vừa vặn phát hiện công chúa đang bồng chính là Hạ Trọng Hiểu, lập tức chen lên trước nói: “Ha hả, ta là khuê mật của Hiểu Hiểu, đến để tìm nàng nói chuyện.
Hay là công chúa để ta đưa nàng vào phòng, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
“Ngươi xứng sao?”
Hai mắt Na Na trừng lớn, quẫn bách mở miệng: “Công chúa, ta nói gì sai sao?”
“Không có khuê mật nào công việc giao không làm, toàn bộ đẩy hết lên người Hiểu Hiểu.
Mỗi ngày nàng đều tăng ca làm công việc giúp ngươi, còn ngươi thì đi chơi với đám đồng sự chẳng ra gì.” Uy Tử Cầm nheo nheo mắt, xung quanh tản ra khí tức vương quyền áp bách: “Hiểu Hiểu không nói không phải nàng sợ ngươi, mà là nàng cần người nói chuyện, hôm nay nàng không phải về đài truyền hình nữa nên ngươi đừng ra ngoài rêu rao là khuê mật của nàng.”
Mặt Na Na trắng bệch như tờ giấy, hoảng loạn lùi về sau mấy bước.
Nhân cơ hội này Lisa chạy đến kéo Na Na ra sau: “Ngươi lúc nào cũng nói là bạn tốt của Hiểu Hiểu mà lại làm như vậy, ta thật xấu hổ khi quen biết ngươi.”
“Ngươi là Lisa?”
Lisa hoan hỉ quay đầu lại, gật đầu như giã tỏi: “Phải, ta là Lisa, ở đài truyền hình ta khá thân thiết với Hiểu Hiểu.”
“Vậy ngươi tại sao lại trộm bảng kế hoạch mà Hiểu Hiểu làm?”
Xung quanh chìm vào yên tĩnh, đồng sự liếc mắt nhìn nhau, dần dần hiểu ra vấn đề.
Nửa năm trước Hạ chủ nhiệm có chuẩn bị một bảng kế hoạch chi tiết đưa lên phó tổng, dùng nó thay cho bài thi thăng chức phó phòng.
Đáng tiếc bảng kế hoạch kia đột nhiên không cánh mà bay, Hạ chủ nhiệm cũng vì vậy mà mất đi cơ hội thăng chức còn bị phía trên khiển trách nặng nề.
Nghe tiếng bàn tán nho nhỏ sau lưng, Lisa giận dữ quay lại quát: “Ta không có trộm!”
Uy Tử Cầm vân đạm phong khinh mở miệng: “Số tiền ngươi mượn Hiểu Hiểu cũng nên trả rồi, trả nợ ngân hàng hai vạn tệ thật ra là dùng số tiền đó mua túi xách đắt tiền.
Lisa, nếu ngươi còn biết hai chữ ‘xấu hổ’ viết thế nào thì nhanh chóng trả tiền lại cho Hiểu Hiểu và phải xin lỗi nàng chuyện bảng kế hoạch, bằng không ngươi tự biết kết cục của mình.”
Lisa kinh hãi tột độ ngồi phịch xuống sàn, ngơ ngác nhìn công chúa bước qua nàng để tiến vào phòng.
Rốt cuộc công chúa điện hạ biết được bao nhiêu chuyện vậy?!
Bồng Hạ Trọng Hiểu vẫn đang ngủ say đặt xuống giường, với tay ấn nút trên bảng điện tử lập tức toàn bộ đèn trong phòng đều sáng lên.
Hạ Trọng Hiểu vẫn ngủ say sưa, bộ váy đang mặc có chút nhăn nheo xốc xếch, mép váy còn dính lại một ít dịch trắng đục.
Đem bộ váy cởi ra vứt xuống sàn, chỉnh lại tư thế để Hạ Trọng Hiểu nằm ngay ngắn trên giường.
Uy Tử Cầm xoay người vào nhà tắm hứng đầy chậu nước nhỏ, tiện tay cho khăn mặt ngâm vào chậu nước.
Quay trở ra liếc nhìn đồng hồ đã gần 12h giờ đêm, Uy Tử Cầm nhanh chóng bước lại giường đặt chậu nước lên đầu tủ.
Vắt khô khăn mặt chà lau mồ hôi, lúc lau đến tuyến thể động tác cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể tránh làm đau bạn gái.
Mớ hỗn độn giữa hai đùi nhanh chóng được lau rửa sạch sẽ, dấu bàn tay đỏ sẫm hiện rõ dưới làn da trắng trẻo như sương như tuyết.
Uy Tử Cầm đau lòng không thôi, khẽ hôn lên đùi nàng dỗ dành rồi mới nằm xuống kéo chăn cùng nhau đi ngủ.
Buổi sáng mùa hạ ở Thổ Áo tương đối nóng bức, nhiệt độ đo được đã chạm mức ba mươi bốn độ, vào giữa trưa sẽ còn nắng nóng hơn nữa.
Hạ Trọng Hiểu tỉnh dậy không sớm không muộn, bên cạnh Uy Tử Cầm vẫn đang say giấc, cánh tay vắt qua thắt lưng nàng thu ngắn khoảng cách.
Hạ Trọng Hiểu tâm tình nhũn thành bãi xuân thủy, thích thú giơ ngón tay chạm vào gương mặt nhẵn mịn của Uy Tử Cầm, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày tỉnh dậy nhìn thấy bạn gái nằm ở đối diện.
Viên kim cương trên tay lóe sáng rực rỡ, nhịn không được kéo khóe môi, rốt cuộc cũng đợi được ngày danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nhau.
Hơi ngả đầu dựa vào lồng ngực Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu hưởng thụ hơi ấm từ đối phương mang đến, nàng chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi.
Chút động tĩnh nhỏ như vậy không ngờ lại đánh thức Uy Tử Cầm, mơ mơ màng màng nhìn mớ tóc dài quấn quít trước ngực mình: “Hiểu Hiểu?”
“Tử Cầm.” Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên nhìn, hai má phúng phính ửng hồng: “Buổi sáng tốt lành.”
“Ngươi cũng vậy, mấy giờ rồi?”
Liếc nhìn đồng hồ trên bàn, Hạ Trọng Hiểu thấp giọng thì thào: “Mới hơn 8h thôi.”
Uy Tử Cầm gật gật đầu, che miệng ngáp dài một tiếng, chống tay xuống giường ngồi dậy: “Phải dậy thôi, hôm nay đi gặp nữ hoàng.”
“Sao? Gặp nữ hoàng làm gì?”
“Ta ra mắt nhà ngươi rồi, giờ đến ngươi ra mắt nhà ta chứ.”
Hạ Trọng Hiểu ý cười đông cứng, lo lắng ngồi bật dậy: “Có thể sao? Ta vẫn cảm thấy lo lắng.”
Uy Tử Cầm bắt lấy gò má nàng xoa trái xoa phải: “Không vấn đề, ngoại mẫu của ta cũng ở đó nhất định không làm ngươi khó xử.”
Nghe xong mấy lời an ủi này Hạ Trọng Hiểu mới yên tâm đôi chút, ngoan ngoãn theo Uy Tử Cầm xuống giường làm vệ sinh cá nhân.
Cùng nhau thức dậy, cùng nhau đánh răng rửa mặt, sau đó lại cùng nhau thay đồ chuẩn bị đi làm.
Đây là những gì mà Hạ Trọng Hiểu mơ ước suốt tuổi trẻ, cuối cùng đã có thể thực hiện được.
Cả hai không vội dùng bữa sáng mà đến chỗ của nữ hoàng trước, lúc này đã gần 9h sáng.
Uy Tử Cầm ở ngoài gõ cửa hai tiếng, cao giọng nói với vào trong: “Nữ hoàng buổi sáng tốt lành.”
“Vào đi.”
Đặt tay lên nắm vặn ấn nhẹ một cái, từ từ đẩy cửa ra.
Bên trong tràn ra mùi hương thanh đạm nhàn nhạt như có như không, một góc tủ sách và kệ giày hiện ra trước mắt.
Uy Tử Cầm đi vào trước, nắm tay Hạ Trọng Hiểu đi cùng, trong lòng tránh không khỏi có chút khẩn trương.
Bên trong phòng có hai người, một người là nữ hoàng bệ hạ, ngươi còn lại không ai khác chính là đệ nhất phu nhân.
So với nữ hoàng, đệ nhất phu nhân nhỏ hơn gần mười tuổi, do thường xuyên chăm sóc da nên trên gương mặt không nhìn thấy nhiều vết tích của thời gian.
Đệ nhất phu nhân cười đặc biệt ôn hòa, hướng các nàng dang tay ra: “Cháu dâu, đến đây cho ta xem một chút.”
Hạ Trọng Hiểu nom nóp lo sợ nhìn qua Uy Tử Cầm, nhận được cái gật đầu từ đối phương mới dè dặt bước đến gần.
Lão phu nhân thấy bộ dáng rụt rè lo lắng của nàng không khỏi bật cười, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, ở trên đỉnh đầu xoa vuốt mấy cái: “Đừng sợ, ngươi là vợ của Freya thì cũng là cháu của ta, ở trước mặt ta không cần khép nép rụt rè.”
“V-Vâng, phu nhân.”
“Đến đây ngồi đi, Freya cũng vậy, mau chóng ngồi xuống.”
Uy Tử Cầm lúc này mới dám ngồi xuống ghế, đối diện với ngoại mẫu tất nhiên dễ chịu hơn với nữ hoàng bệ hạ.
“Này.” Lão phu nhân vỗ mấy cái vào cánh tay người bên cạnh, không vui quở trách: “Đừng có làm vẻ mặt đó nữa, dọa cháu dâu bây giờ.”
Nữ hoàng nhăn mặt không vui, bất quá cũng không mở miệng phản bác.
Lão phu nhân liếc trắng mắt, quay sang Hạ Trọng Hiểu cười nói: “Mặc kệ nàng, nàng chính là như vậy, càng già càng khó tính.
Đúng rồi, cháu dâu, ngươi là người Cáp Á Lợi sao?”
Hạ Trọng Hiểu máy móc gật đầu: “Vâng, ta là người Cáp Á Lợi.”
“Vậy là cùng quê với ta rồi, quả nhiên khôn trạch Cáp Á Lợi rất xinh đẹp.” Nói xong liền quay sang lão nữ hoàng hỏi: “Ta nói đúng không?”
Nữ hoàng cũng không thể lắc đầu, miễn cưỡng gật gật hai cái.
“Nói chuyện!”
“Ngươi không còn trẻ nữa nói chuyện giữ lễ nghi chút đi.”
Lão phu nhân nhướn nhướn mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nữ hoàng lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm bức tượng bên cạnh.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Xem ra nữ hoàng quyền uy tối thượng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ lão phu nhân nhà mình!
Uy Tử Cầm nghiêng người thì thầm vào tai nàng: “Ngươi xem cảnh này vài năm sẽ quen, có khi ngoại mẫu còn đánh nữ hoàng ngay trước mặt ta.”
Hạ Trọng Hiểu nhẫn cười đến đổ mồ hôi lạnh, học theo bạn gái thì thầm: “Vậy ngươi lúc đó làm gì?”
“Xem một chút thì bị nữ hoàng đuổi ra, nàng rất coi trọng thể diện.”
Lúc hai người đang nho nhỏ bàn luận thì phía bên này lão phu nhân cũng dạy dỗ nữ hoàng xong, quay sang Hạ Trọng Hiểu cười nói: “Cháu dâu, ngươi mới đến Thổ Áo chắc chưa quen khí hậu ở đây.
Nhớ đến ngày đầu đến Thổ Áo ta suýt chút bị cóng chết, vậy mà nữ hoàng đầu gỗ của các ngươi nói chỉ mới vào thu nóng cái gì, còn bắt ta cởi bớt áo lạnh ra cho đỡ ngộp.”
Hạ Trọng Hiểu không dám cười ra tiếng, hít mấy hơi kiềm nén: “Bây giờ Thổ Áo đang vào hạ nên rất nóng, lúc đi trên đường có hơi say sẩm.”
“Ôi trời, ngươi nói đúng, mùa hè nào ta cũng phải về Cáp Á Lợi tránh nóng.” Lão phu nhân liếc mắt nhìn nữ hoàng ngồi bên cạnh: “Ngươi lắc đầu cái gì? Ta nói không đúng sao? Mỗi lần nhắc đến ngươi lại bực bội!”
Nữ hoàng ngồi yên cũng trúng đạn, bất đắc dĩ liếc trắng mắt: “Ta mỏi cổ.”
“Ngồi yên, ta đang nói chuyện!”
Căn bản nữ hoàng còn chưa động đến ngón tay a!
Hạ Trọng Hiểu hướng ánh mắt thông cảm đến nữ hoàng, thật ra khôn trạch Cáp Á Lợi cũng chẳng dịu hiền ngoan ngoãn gì cho lắm.
“Ngoại mẫu, ta với Hiểu Hiểu muốn kết hôn, ngươi thấy ngày nào thích hợp?”
“Úc? Chuyện này ta đã nghĩ qua rồi, cũng chọn được ngày, ta thấy bốn tháng sau tổ chức là thích hợp.
Do ngươi muốn công khai tổ chức hôn lễ nên phải chuẩn bị tương đối lâu, còn cả lễ nhận trữ nữa, mặc dù bốn tháng có hơi gấp nhưng ta nghĩ đến đó vẫn kịp.”
“Ai lại để lễ nhận trữ chung với lễ cưới bao giờ.”
Lão phu nhân quắc mắt: “Yên lặng, ta đang nói chuyện!”
Nữ hoàng: “…”
Uy Tử Cầm hắng giọng ho hai tiếng cho bớt xấu hổ rồi nói tiếp: “Bốn tháng vừa vặn vào đông, đến lúc đó trời đổ tuyết lớn khó mà ngồi xe ngựa di chuyển đến lễ đường.”
“Cũng đúng, vậy phải làm gấp vào mùa thu mới được.” Lão phu nhân sờ sờ cằm: “Thôi thì đợi người nhà của Hiểu Hiểu đến rồi bàn luôn một lần, dù sao cũng cần bên nhà khôn trạch đồng ý gả mới được.”
“Vậy ta sẽ cho người đưa người nhà Hiểu Hiểu đến Thổ Áo.”
Hạ Trọng Hiểu đặc biệt lo lắng, nghĩ đến tỷ tỷ ở nhà không dễ dàng gật đầu như vậy, nàng còn nhớ lúc công khai yêu đương với Uy Tử Cầm không ít lần bị tỷ tỷ ngăn trở.
Uy Tử Cầm không nhìn cũng biết Hạ Trọng Hiểu đang khẩn trương, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, bản thân vẫn bình tĩnh trò chuyện với ngoại mẫu.
Hạ Trọng Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đối diện với sườn mặt bóng loáng tinh mỹ, trong lòng đột nhiên an tâm đến lạ thường.
Phải rồi, có Uy Tử Cầm ở đây nàng còn lo lắng cái gì?
“Ngươi tính toán như thế cũng được, tranh thủ càng sớm càng tốt, hôn lễ phải cử hành thật long trọng không thể giống như ngoại mẫu ngày xưa được.”
Nói xong còn liếc xéo nữ hoàng ngồi bên cạnh.
Lão nữ hoàng chán nản lắc đầu, được rồi, lỗi của bà không thể nói được ai.
Hạ Trọng Hiểu đưa mắt nhìn Uy Tử Cầm, đáy mắt phảng phất ý cười, vui vẻ hiện rõ trên nét mặt.
Uy Tử Cầm siết chặt bàn tay đang nắm, không cần phải nói quá nhiều, phần tình ý trong mắt sớm đã biểu đạt rõ.
Tám năm xa cách chỉ hơn một năm yêu đương, kỉ niệm không nhiều nhưng những gì cùng nhau trải qua không phải ít.
Từng hiểu lầm, từng oán trách cũng từng chia ly nhưng hôm nay vẫn có thể đường hoàng tái hợp, tương lai phía trước không còn một mình nữa.
Tương lai có ngươi thật sự rất đẹp.
==========HOÀN==========