Dùng xong bữa trưa hai người tính quay lại trường học, còn phải chuẩn bị một số giấy tờ để chuyển trường đến Thổ Áo.
Uy Tử Cầm đã lựa chọn được một trường đại học tốt ở Thổ Áo, cũng đã nhờ giáo sư viết thư giới thiệu gửi đến tay hiệu trưởng chỉ chờ câu trả lời từ phía đại học.
“Ngươi dự tính khi nào nói với đa ngươi.”
“Ta nghĩ hôm nay là thích hợp.” Hạ Trọng Hiểu lục tìm điện thoại trong túi xách của mình: “Ta không muốn đa đa là người cuối cùng biết chuyện ta đến Thổ Áo.”
“Đa ngươi hẳn là người biết đầu tiên, hôm ra mắt ta đã nói qua chuyện này rồi.”
“Đó là ngươi tự mình quyết định còn bây giờ là ý tứ của ta.”
Mãi không nghe thấy câu trả lời mới tò mò ngẩng đầu nhìn thử, vừa vặn thấy Uy Tử Cầm bên cạnh yên tĩnh về phía đối diện.
Vươn tay quơ trước mặt đối phương, không biết đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.
“Tử Cầm.”
Hai chân mày Uy Tử Cầm nhíu chặt, kéo tay Hạ Trọng Hiểu tiếp tục bước đi.
Được vài bước đột nhiên khựng lại đem nàng đẩy lùi mấy bước, chỉ kịp nghe thấy tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
Uy Tử Cầm ôm vai đầy máu nhìn lên tầng lầu của căn chung cư cách đó vài mét, quả nhiên là có người chờ đợi bên trong tập kích.
Nhưng có vẻ không phải muốn tấn công nàng, thấp thoáng sau tấm màn thấy tên bắn tỉa vẫn kiên trì hướng mục tiêu về phía Hạ Trọng Hiểu.
Bản thân Hạ Trọng Hiểu không rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy Uy Tử Cầm bị thương liền tá hỏa chạy đến.
“Hiểu Hiểu nằm xuống!”
Hạ Trọng Hiểu theo bản năng nằm xuống ôm đầu, lại nghe đoàng một tiếng, biển hiệu phía sau lập tức bị bắn rơi xuống đất.
Bóng đèn vỡ vụng bắn tung tóe trên sàn nhà, người đi lại hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, tiếng còi hú cũng theo đó vang lên.
Uy Tử Cầm hôm nay không mang súng theo bên người chỉ đành trơ mắt nhìn tên sát thủ trốn thoát.
Quay lại chạy đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu kiểm tra một lượt, thấy nàng không bị thương mới trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Tử Cầm ngươi…” Hạ Trọng Hiểu sợ đến hoa dung thất sắc, hai mắt đỏ hoen nhìn vết thương vẫn đang chảy máu của Uy Tử Cầm: “Ngươi trúng đạn rồi, Tử Cầm, chảy máu nhiều quá!!”
“Không sao, viên đạn chỉ sượt qua thôi.”
“Ta đưa ngươi đến bệnh viện.”
Hạ Trọng Hiểu lóng ngóng tìm điện thoại nhưng cận vệ hoàng gia đã kịp có mặt, nhanh chóng đỡ công chúa điện hạ quay về xe.
Bọn họ nhận được tin tức khu vực này xuất hiện tiếng súng liền đoán được công chúa gặp nguy hiểm mà chạy đến cứu giá.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, nếu để nữ hoàng bệ hạ biết công chúa bị thương nhất định sẽ không tha cho cận vệ theo hầu.
Theo Uy Tử Cầm quay về biệt thự hoàng gia, bác sĩ cũng đã được mời đến ở bên trong phòng chuẩn bị đầy đủ thiết bị cứu chữa cho công chúa Thổ Áo.
Vốn dĩ muốn đi theo nhưng tiên sinh và y tá cứng rắn yêu cầu mọi người phải ở bên ngoài để giữ yên tĩnh nên Hạ Trọng Hiểu chỉ có thể lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách.
“Quản gia ngươi nói Tử Cầm có sao không?”
Uông quản gia châm cho nàng một chén trà, bình tĩnh mở miệng: “Công chúa không vấn đề, bác sĩ cũng đã nói viên đạn chỉ sượt qua vai mà thôi.”
“Ta phát hiện tên sát thủ đó là nhắm vào ta, có phải ta hại Tử Cầm hay không?”
Động tác tay của Uông quả gia dừng lại vài giây rồi lại trở về bình thường: “Trùng hợp mà thôi, tiểu thư ngồi xuống uống chén trà cho bớt lo lắng.”
Hạ Trọng Hiểu siết chặt bàn tay, hàng mi thật dài rũ xuống: “Nữ hoàng nói mấy lời đó có phải ám chỉ ta sẽ liên lụy Tử Cầm không?”
“Tiểu thư đã gặp nữ hoàng?”
“Phải, nữ hoàng nói nếu ta còn ở bên cạnh Tử Cầm sẽ hại nàng gặp nguy hiểm.
Nhưng ta không cố ý, ta thật sự không biết sát thủ tập kích ở đó bằng không ta sẽ cùng nàng về biệt thự trước.”
Uông quản gia chậm rãi dìu nàng ngồi xuống ghế: “Tiểu thư bình tĩnh nghe ta nói mấy lời có được không?”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của quản gia, Hạ Trọng Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm khó coi.
Nàng không muốn thừa nhận rằng bản thân là nguồn cơn nguy hiểm ảnh hưởng đến Uy Tử Cầm, càng không muốn nghe việc phải rời xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
“Ngài đã gặp nữ hoàng thì ta cũng nói thẳng, phe đối địch đã biết ngài và công chúa quan hệ khó nói nên cố tình nhắm vào ngài để gây sức ép lên công chúa.
Lần đầu tiên là ngài bị một đám người lạ mặt theo dõi nhằm bắt cóc, lần này thủ đoạn càng cực đoan muốn tổn hại ngài để khiến công chúa sụp đổ.
Hạ tiểu thư, ngài cũng biết rõ công chúa nhất định sẽ không từ bỏ ngài nhưng ngài cũng phải nghĩ cho công chúa.
Hôm nay trúng một phát đạn, ngày sau sẽ thế nào nữa đây? Bọn họ không khiến công chúa buông tha tranh trữ cũng sẽ bắt công chúa tự làm hại bản thân, ngài nhẫn tâm nhìn thấy cảnh đó sao?”
Hạ Trọng Hiểu nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp cúi đầu nén tiếng nức nở: “T-Ta… không thể… làm sao có thể?”
“Tiểu thư tin tưởng ta, những lời ta nói đều là thật lòng.
Muốn tốt cho công chúa thì ngài phải cách thật xa, tốt nhất không còn một chút quan hệ nào nữa.
Ta biết ngài và công chúa tình cảm sâu đậm nhưng nên lựa chọn thế nào ta nghĩ tiểu thư hẳn sẽ biết tính toán.”
“Tại sao ai cũng muốn chia cắt bọn ta?” Hạ Trọng Hiểu chua xót bật khóc, lung tung lau vuốt nước mắt chảy trên mặt: “Ta chỉ muốn cùng nàng yêu đương rồi kết hôn lại khó như vậy sao? Rõ ràng bọn ta yêu nhau không có phạm pháp, cũng chẳng làm hại đến ai, tại sao ai cũng ngăn cản bọn ta?”
“Tiểu thư ngài bình tĩnh, chuyện đã đến bước đường này xin ngài nghĩ cho cẩn thận.
Ta khuyên ngài từ bỏ mới là bảo vệ công chúa, tranh trữ thành công không quan trọng, quan trọng là vẫn có thể tiếp tục sống.”
Hạ Trọng Hiểu suy sụp ôm đầu phát ra tiếng nức nở không ngừng, nàng căn bản không có lựa chọn, bọn họ đều chẳng ai cho nàng cơ hội để lựa chọn.
An nguy của Uy Tử Cầm và tình yêu giữa hai người, rõ ràng bọn họ đều biết nàng không thể lựa chọn con đường nào khác nữa.
“Tiểu thư có cần ta an bài?”
“Không cần, ta sẽ đi…”
Uông quản gia chung thủy đứng yên quan sát Hạ Trọng Hiểu, cô gái này sai ở chỗ chính là yêu hậu duệ hoàng thất.
Sẽ chẳng có câu chuyện cô bé lọ lem xảy ra ở cuộc sống hiện thực, chỉ có nỗi đau phân ly mới là câu trả lời đúng đắn nhất cho câu chuyện cổ tích.
Lấy hết dũng khí đứng dậy, Hạ Trọng Hiểu run rẩy mở miệng: “Phiền ngươi chiếu cố Tử Cầm, nàng có hỏi cứ nói ta đi rồi, sau này không gặp nàng nữa.”
“Tiểu thư đi đường cẩn thận.”
Hạ Trọng Hiểu không có tâm tình trả lời, chậm rì rì bước ra khỏi phòng khách.
Ánh nắng đột ngột xông đến khiến mắt đau đớn không mở nổi nhưng nước mắt vẫn cứ không kiềm được mà rơi xuống.
Nàng không muốn trở thành gánh nặng của bất kì ai, nhất là với Uy Tử Cầm.
Hy sinh tình cảm của cả hai đổi lấy một đời an ổn khoái hoạt, Hạ Trọng Hiểu chấp nhận từ bỏ mặc dù có bao nhiêu không nỡ.
Dù nàng không muốn chuyện vẫn đã xảy ra, ngoài ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi Uy Tử Cầm, nàng hoàn toàn không còn lựa chọn khác.
Yêu chính là lặng lẽ hy sinh mà không cần một lời cảm ơn trong tương lai.
Mang tâm trạng kém cỏi quay về nhà, Hạ Trọng Hiểu không có tinh thần tiếp tục đi học, chán nản chui lên phòng của mình.
Trùng hợp Hạ Tề Ngọc đang ở nhà, thấy nàng về thì cũng hiếu kì đi theo, ở ngoài cửa phòng gõ mấy tiếng.
“Hiểu béo ngươi hôm nay không đi học à?”
Đem hai mắt sưng húp vùi vào trong gối, khàn khàn trả lời: “Ta cảm thấy không khỏe muốn ngủ một chút.”
Phát hiện giọng nói của ấu muội có chút kì quặc, Hạ Tề Ngọc đẩy mạnh cửa một cái cũng may bên trong không khóa.
Vừa vặn nhìn thấy Hạ Trọng Hiểu cuộn tròn như con nhộng ở trên giường, gương mặt bánh bao giấu kín trong gối, phân nửa là gặp chuyện gì không vui rồi.
“Hiểu béo, con nhóc kia chọc giận ngươi à?”
“Không có, ta thật sự mệt muốn ngủ một chút.”
Hạ Tề Ngọc có đánh chết cũng không tin mấy lời này, vươn tay đỡ mặt bánh bao lên quan sát, quả nhiên hai mắt đều đỏ hoe cả.
Hạ Trọng Hiểu gạt tay xấu xa tỷ tỷ ra rồi lại nằm gục vào gối tiếp tục giả chết.
“Ngươi sao lại khóc rồi?”
“Ta không có khóc, bụi bay vào mắt nên dụi mấy cái mới đỏ lên.”
“Này! Nói chuyện thì nhìn thẳng vào mắt ta, ngươi quay tới quay lui làm gì.” Hạ Tề Ngọc lần nữa kéo Hạ Trọng Hiểu ngồi dậy nhưng bị móng mèo cào để lại mấy lằn đỏ chói mắt: “Ây! Hiểu béo! Ngươi vung tay vung chân như chó con thế hả?”
Hạ Trọng Hiểu nâng chân đạp vào người Hạ Tề Ngọc, tức giận quát to: “Ta đã nói ta đang mệt muốn ngủ, ngươi đừng có làm phiền ta nữa, mau lăn đi!”
“Ngươi nói chuyện với ta như vậy đó hả?”
Mặc kệ Hạ Tề Ngọc càm ràm, Hạ Trọng Hiểu vươn tay kéo chăn trùm kín đầu, giả vờ đi ngủ.
Vốn định nói thêm mấy câu nữa nhưng điện thoại dưới nhà reo lên buộc Hạ Tề Ngọc phải xuống lầu nghe điện thoại.
Quay lên thì Hạ Trọng Hiểu cũng ngủ mất rồi, đành phải ôm nghi hoặc chuẩn bị cơm trưa, cảm giác đần muội muội hôm nay có chút kì quái.
Cùng mọi người ăn xong cơm trưa Hạ Trọng Hiểu liền quay về trường, dùng tiền tiết kiệm thuê một phòng trọ gần trường tránh Uy Tử Cầm tìm thấy nàng.
Số điện thoại cũng thay đổi, đăng xuất wechat và weibo, cắt đứt toàn bộ thông tin liên lạc với Uy Tử Cầm.
Mặc dù trong lòng có bao nhiêu không nỡ vẫn phải làm, Hạ Trọng Hiểu không hối hận lựa chọn ngày hôm nay, chỉ luyến tiếc thời gian vui vẻ chẳng được bao lâu.
Lặng lẽ làm tất cả mọi chuyện, đơn giản không muốn đa tỷ phải lo lắng cho nàng.
Một mình ở phòng trọ được vài ngày, chạy trời không khỏi nắng mà gặp Uy Tử Cầm ở ngay khuôn viên Bắc Sơn.
Uy Tử Cầm chờ đợi từ lâu, tóc dài bám đầy tuyết, đặc biệt không vui nhìn chằm chằm Hạ Trọng Hiểu từ trên xuống dưới.
Có thể là bất mãn nàng không từ mà biệt, nhiều ngày nhắn tin gọi điện chẳng nhận được hồi âm.
Uy Tử Cầm lo lắng Hạ Trọng Hiểu xảy ra chuyện mà cho cận vệ khắp nơi đi tìm kiếm, kết quả phát hiện Uông quản gia ở sau lưng nàng bày trò ngăn cản.
Cảm thấy có chuyện không ổn Uy Tử Cầm mặc kệ vết thương vẫn chưa đóng vẩy mà tìm đến tận trường đại học, phục kích hai ba ngày mới gặp bạn gái ở đây.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Đảo mắt nhìn xung quanh, mọi người ý thức đi con đường khác để công chúa có không gian riêng để nói chuyện.
Hạ Trọng Hiểu không có ý kiến gì, đứng yên chờ Uy Tử Cầm mở lời.
“Mấy hôm nay ngươi đã đi đâu? Có biết ta tìm ngươi khó khăn thế nào không?”
Hạ Trọng Hiểu uể oải nói một câu không liên quan: “Chúng ta chia tay đi.”
Trên gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ kinh hãi, từng bước đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu nhưng nàng lại lùi ra sau né tránh Uy Tử Cầm không dám tiến lên nữa.
“Hiểu Hiểu, chúng ta đang tốt lành ngươi muốn chia tay là ý gì? Là ta chọc giận ngươi hay là ngươi nghĩ ra trò đùa để chỉnh ta?”
“Ta không nói đùa, Tử Cầm, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi.”
Uy Tử Cầm hít một hơi đau buốt lồng ngực, dán chặt mắt vào gương mặt bánh bao quen thuộc: “Hiểu Hiểu, ta đã nói lời chia tay không thể tùy tiện thốt ra.”
“Chia tay đi!!” Hạ Trọng Hiểu nói như hét lên kiềm chế không rơi nước mắt: “Ở bên cạnh ngươi quá nguy hiểm, không bị tấn công kiểu này cũng bị người khác dàn cảnh bắt cóc.
Ta gặp chuyện không đáng nói nhưng đa tỷ không thể vì ta mà gặp nguy hiểm, Tử Cầm, ta thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.”
Cáp Á Lợi vẫn đang còn mùa đông, gió thổi mang theo hơi lạnh.
Tóc dài bị thổi tán loạn ở sau lưng, hàng mi thật dài buông rũ nhìn không thấu biểu tình.
Hạ Trọng Hiểu siết rồi thả bàn tay căng thẳng đổ một đầu mồ hôi, nàng biết bản thân đã nói những lời làm tổn thương Uy Tử Cầm nhưng nàng căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Con đường này đi vốn chẳng dễ dàng, đến bước đường này còn day dưa không dứt kẻ tổn thương là cả hai người.
Chi bằng nàng buông tay trước để Uy Tử Cầm có thể tìm một người thích hợp còn hơn là vì nàng mà chịu nguy hiểm.
Những tưởng Uy Tử Cầm sẽ giống như bốn năm trước quát tháo đe dọa, nhưng không, đối phương chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi. Mọi thứ nằm ngoài dự tính khiến Hạ Trọng Hiểu không khỏi bàng hoàng, một mực ngây người nhìn theo bóng lưng Uy Tử Cầm càng đi càng xa.
Kết quả này đã tự lường trước được nhưng không nghĩ xảy ra nhanh như vậy, chớp mắt một cái các nàng liền trở thành người xa lạ.
Bất quá vậy cũng tốt, nàng sẽ không cần phải day dứt quá nhiều, cố gắng tự an ủi mình trải qua thất vọng của tình yêu.
Nhưng thật ra thất tình đáng sợ hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
Hạ Trọng Hiểu giống như xác chết nằm ở nhà trọ hết một tuần liền, tỉnh dậy liền khóc, khóc mệt thì đi ngủ.
Buổi sáng rửa mặt bằng nước mắt, ăn gì cũng không thấy vị, mở điện thoại xem lại những tin nhắn cũ.
Hạ Trọng Hiểu khóc đến mắt to như quả hạnh đào, khăn giấy xài mấy chục hộp vứt đầy ra sàn nhà, thê thê thiết thiết dở sống dở chết.
Đến cuối tuần chị hai phát hiện lôi nàng về nhà, tra hỏi đủ điều mới biết nàng chia tay Uy Tử Cầm lần nữa.
“Ta đã nói là con nhóc đó không đáng tin vậy mà ngươi không bao giờ chịu nghe lời ta nói!” Hạ Phượng Vũ hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két: “Bây giờ lại chia tay rồi, con nhóc đó vui vẻ quay về Thổ Áo còn ngươi ở đây thút tha thút thít có đáng không?”
Hạ Ly Cơ từ đâu lôi ra cây chổi quét nhà, lớn tiếng quát: “Nói! Con nhóc hỗn đản đó ở đâu, ta lập tức tìm đó tính sổ!”
Hạ Trọng Hiểu trùm chăn qua đầu, nức nở phát ra tiếng kêu: “Không phải Tử Cầm, là ta, là ta chủ động chia tay.”
Đưa tay cản nhi nữ đang xung động muốn đánh người qua một bên, Hạ Vũ Thần dịu giọng an ủi: “Hiểu Hiểu ngoan nói đa nghe xảy ra chuyện gì.”
“Là vì ta nên Tử Cầm mới gặp nguy hiểm, mấy hôm trước nàng vì bảo vệ ta mà trúng đạn.
Sau đó, hức, ta mới chia tay nàng, để nàng quay về Thổ Áo…”
Hạ Vũ Thần đại khái hiểu được toàn bộ câu chuyện, đưa tay xoa đầu nàng dỗ dành: “Ngoan, nếu ngươi đã lựa chọn từ bỏ vậy thì phải cứng rắn đối đầu với việc chia tay, khóc mãi như vậy cũng chẳng giúp ích được gì.”
“Ta đau lòng, đa đa.” Hạ Trọng Hiểu khóc đến hai mắt đều đau nhưng vẫn không ngừng được rơi nước mắt: “Bọn ta tính tháng sau sẽ về Thổ Áo ra mắt gia đình Tử Cầm, nhẫn cưới cũng đã đặt làm, nhưng mà…”
“Hảo, hảo, đa đa biết ngươi đau lòng.
Nhưng chính ngươi đã nói chia tay thì không thể quay lại được nữa, coi như vì tốt cho nha đầu đó cũng là tốt cho cả ngươi.
Gả đi Thổ Áo xa xôi mấy khi được về thăm nhà? Đa đa cũng luyến tiếc ngươi, hay là ở lại Cáp Á Lợi mà kết hôn có được không?”
Hạ Trọng Hiểu làm gì còn tinh thần bàn tính chuyện sau này, chui vào lòng đa đa khóc hô một trận.
Ít nhất có thể trút bỏ đau buồn đeo đẳng suốt mấy ngày qua, tiếp tục trở lại là Hạ tứ nha đầu vui buồn thất thường, tính cách công chúa.
Ban đầu mọi người trong nhà cho rằng Hạ Trọng Hiểu sẽ thảm thiết khóc lóc như bốn năm trước.
Nào ngờ lần này đần nha đầu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bên ngoài có vẻ rất hoạt bát nói cười không dứt.
Mọi người còn lo ngại nàng gắng gượng quá mức nhưng dường như lần này thật sự không phải giả vờ.
Có thể cười nói, kết vài người bạn mới, nói chuyện vui vẻ như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Kì thật Hạ Trọng Hiểu dù có đau lòng cũng không muốn thể hiện ra bên ngoài nữa, đôi khi trưởng thành chính là đem giấu tất cả cảm xúc vào sâu bên trong tâm phế.
Từng đón một chuyến xe buýt vào chiều muộn đến trước biệt thự hoàng gia nhưng chẳng còn ai ở đó nữa, thử dùng dấu vân tay mở cửa vẫn có thể tiến vào.
Bài trí như cũ, cảnh tượng không thay đổi, chỉ có đống lá khô trên đất không còn người hầu quét dọn chỉnh chu.
Uy Tử Cầm rời khỏi Cáp Á Lợi lúc nào nàng cũng không rõ, đôi lúc lại ngồi ở trong sân biệt thự nhìn ngắm quang cảnh quen thuộc, hồi tưởng lại ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi.
Xa cách bốn năm, gặp nhau chỉ vỏn vẹn vài tháng rồi lại phải chia xa.
================
Sau chương 90 thì Bán chỉ đăng 1 tuần 1 chương nhaaaa ????