Mùa đông tràn về từ lúc nào, phố xá nhuộm trắng bởi sắc tuyết tinh khôi.
Rời khỏi thư viện cũng đã hơn tám giờ tối, Hạ Trọng Hiểu hai mắt thâm quầng do ngủ không đủ giấc thức đêm để hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Loay hoay tìm trong túi xách điện thoại di động gọi cho chị hai Hạ Phượng Vũ, đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.
[Hiểu Hiểu, ta có việc bận đã dặn Ly Cơ đến đón ngươi rồi.]
“Lại việc bận? Ngươi đừng nói ta lại đi hẹn hò nhé?” Hạ Trọng Hiểu oán hận rống vào trong điện thoại: “Chị hai ta cho ngươi biết ngoài trời đang -8 độ, mà bóng dáng của chị ba cũng không có, ngươi không cắn rứt lương tâm hay sao?”
Hạ Phượng Vũ há miệng định nói nhưng khi thấy tiểu cô nương mặc váy trắng đi vào liền vội vàng trả lời: [Hiểu Hiểu ta không có thời gian, ngươi chờ thêm một lúc nữa đi.]
“Chị hai!!!”
Bên đầu dây truyền đến tiếng tút tút lạnh lẽo, Hạ Trọng Hiểu giận đến mặt bánh bao biến thành trắng bệch, cố sức nhảy tại chỗ vài cái cho bớt lạnh.
Càn nguyên toàn bộ đều xấu xa, lúc trước còn nói nàng là tiểu bảo bối hứa che chở cả đời, ngoảnh đi ngoảnh lại có bạn gái liền vứt nàng đứng ngoài trời lạnh chịu trận.
Đồ lừa đảo!!
Lại bấm điện thoại gọi cho chị ba Hạ Ly Cơ, rất lâu sau bên kia mới tiếp máy: [Hiểu Hiểu, ta đang ở trong bệnh viện, ngươi có việc gì sao?]
“Việc cái P! Chị ba ngươi không tính đón ta về nhà à?”
[Úc, ta quên mất, ngươi chờ nửa tiếng ta qua đón ngươi.]
“Không cần! Ta tự mình đi xe buýt về!”
[Vậy làm sao được, hay là ta bảo Tề Ngọc qua đón ngươi?]
Hạ Trọng Hiểu đặt điện thoại ra trước mặt quát một tiếng chấn động cả mặt đất: “Ta không cần!”
Nhét lại điện thoại vào túi áo, Hạ Trọng Hiểu xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, quét mắt nhìn trái nhìn phải xem thử trạm xe buýt gần nhất nằm ở đâu.
Bất quá bây giờ cũng đã trễ không còn chuyến xe buýt nào chạy ngang qua đây, nàng chỉ đành đi bộ đến bệnh viện chờ nhị tỷ tan ca rồi cùng nhau về.
Trong nhà chỉ có nhị tỷ Hạ Ly Cơ mới đủ bản lĩnh học vượt, bạn bè còn đang hùng hục học đại học thì nàng đã tìm được một công việc tốt ở bệnh viện lớn trong thành phố.
Đại tỷ cũng từng ghen tị nói rằng đầu óc nhị tỷ không giống người bình thường, người khác nghe mười hiểu mười đã là kì tích, còn nàng nghe mười có thể hiểu đến một trăm cách khác nhau.
Khó trách nàng vừa ra trường liền có bệnh viện nhận vào làm, thành tích tốt kĩ năng chuyên môn được đào tạo bài bản, tất nhiên sẽ không thua kém bậc tiền bối.
Đường từ thư viện đến bệnh viện tương đối xa, đi khoảng mười phút ra đại lộ thì đón một chiếc taxi, với tốc độ này thì khoảng 9h sẽ tới bệnh viện.
Bất quá hôm nay đường tắc xe không thể di chuyển được, xe nhích từng chút nối đuôi nhau lại không có đường khác để đi.
“Sư phụ, chỗ này còn kẹt bao lâu nữa?”
Tài xe nhìn qua kính chiếu hậu mà đáp: “Ít nhất cũng hai mươi phút nữa, hôm nay là giáng sinh mà.”
Hạ Trọng Hiểu kinh ngạc mở điện thoại ra xem, hôm nay đúng là giáng sinh.
Thời gian qua bận bù đầu vào luận văn tốt nghiệp nên không phát hiện ngày lễ quan trọng này, mà dù nàng có nhớ đi chăng nữa cũng ru rú trong thư viện làm cho xong luận văn.
“Tiểu cô nương ngươi giáng sinh không đi hẹn hò sao?”
“Ta làm gì có thời gian yêu đương mà hẹn hò.” Hạ Trọng Hiểu vuốt ve mép sách trên tay, giọng điệu thản nhiên như thể đã quá quen với câu hỏi thế này: “Với lại nhà ta quản rất nghiêm, muốn yêu đương cũng không dễ dàng như người khác.”
Tài xế vốn là cùng nghi không thể cảm nhận khí tức khôn trạch từ chỗ nàng, nghe vậy cũng gật gù đáp: “Bây giờ bên ngoài rất nhiều kẻ lừa đảo, người nhà quản nghiêm là chuyện tốt nhưng ngươi vẫn nên tự tạo cơ hội gặp gỡ nhiều người.
Con gái của ta hẳn bằng tuổi ngươi, nàng nói cái gì muốn sống độc thân suốt đời nhưng liệu có nghĩ tuổi già cô độc sẽ thê thảm như thế nào không? Người trẻ tuổi nhìn không xa không rộng bằng người lớn bọn ta, làm gì cũng đều vì tốt cho các ngươi mà thôi.”
Hạ Trọng Hiểu gượng gạo cười hai tiếng, cũng không cho ý kiến gì.
Ở vị trí của trưởng bối thường hay lo lắng khi con cái mình đã lớn vẫn chưa chịu thành gia lập thất chỉ vì sợ sau này già đi sẽ không có người chiếu cố.
Gần một tiếng đồng hồ sau Hạ Trọng Hiểu mới đến được bệnh viện nơi nhị tỷ làm việc, trả dư ra một khoản nhỏ coi như trả phí xăng tiêu tốn trong lúc tắc đường.
Hạ Trọng Hiểu đi thẳng vào trong sảnh, nhìn một lượt tìm quầy tư vấn, cố nhớ lại nhị tỷ của nàng làm ở khoa nào.
“Cái kia, làm phiền, cho hỏi Hạ tiên sinh Hạ Ly Cơ có đang ở trong bệnh viện không?”
“Úc? Hạ tiên sinh vẫn đang ở trên phòng làm việc, ngươi đi thẳng đến thang máy, lầu ba phía tay trái cuối đường là chỗ của Hạ tiên sinh.”
“Cảm ơn.”
Hạ Trọng Hiểu hận nghiến răng nghiến lợi, vậy mà dám nói với nàng sẽ đến đón, giờ này vẫn còn ngồi lì ở trên phòng làm việc không biết để làm gì.
Quả nhiên tỷ tỷ lớn rồi không nghe lời nữa!
Đi nhanh vào thang máy bấm lên tầng ba, tiện thể mở điện thoại thay đổi tài khoản wechat khác rồi nhập một dòng tin nhắn gửi đi: [Ly Cơ, ta đến khách sạn trước đây, địa chỉ gửi cho ngươi sau nhé.]
Che miệng ngăn tiếng cười thoát ra ngoài, tiện tay nhét lại điện thoại vào túi xách.
Hành lang bệnh viện vào buổi tối tương đối vắng, lâu lâu thấy vài ba tiên sinh hoặc bệnh nhân đi qua đi lại tản bộ.
Hạ Trọng Hiểu theo chỉ dẫn của nhân viên tư vấn đến phòng làm việc của chị ba Hạ Ly Cơ, trước khi đi vào thì kề tai vào cửa phòng nghe thử.
Cửa phòng hơi khép chứ không đóng hoàn toàn, ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng tranh luận nho nhỏ.
“Ngươi giải thích cho ta nghe, cái này là gì hả? Cô gái này rủ ngươi đến khách sạn để khám bệnh sao? Hạ Ly Cơ ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi giải thích không xong chúng ta liền chia tay đi!”
“Bình tĩnh nghe ta nói đã, đây là em gái của ta, nàng cố tình nhắn tin trêu đùa mà thôi.”
“Em gái? Là em gái gì? Hả? Là em gái lên giường với ngươi ở khách sạn sao?”
“Ta thật sự không có, ngươi tin tưởng ta, đây thật sự là em gái của ta phá phách mà!”
Hạ Trọng Hiểu che miệng khúc khích cười, đằng hắng hai tiếng rồi giả vờ bình thản đẩy cửa đi vào.
Thấy nhị tỷ đang cuống quít giải thích với ‘chị dâu’ trong lòng càng thêm đắc ý, duỗi chân ngắn chạy đến bên cạnh ôm chầm cánh tay nàng.
“Ly Cơ, ngươi đi đâu vậy hả, ta nhắn tin ngươi không thấy sao?”
Phan Thư Mịch hai mắt mở lớn như nắp chai, nhìn muốn đục một lỗ trên người Hạ Ly Cơ: “Hạ Ly Cơ, ta thật sự không ngờ ngươi là con người như vậy!!”
“Ta không, ách, Hiểu Hiểu ngươi đừng nghịch nữa!”
Hạ Trọng Hiểu còn sợ không đủ loạn, bấu víu đu bám lên người nhị tỷ làm loạn: “Ây da, gọi người ta thân mật như vậy còn muốn giải thích cái gì chứ?”
Không cần hòn than này lửa nóng trong người Phan Thư Mịch cũng đủ bùng lên, vung tay tát Hạ Ly Cơ một cái, hốc mắt đỏ bừng bừng sắp khóc.
“Hỗn đản!”
Phan Thư Mịch chạy đến sofa lấy túi xách chạy ra khỏi phòng làm việc, xa xa chỉ còn nghe tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.
Hạ Ly Cơ muốn đuổi theo lại bị đần muội muội kéo trở về, dùng ánh mắt bất hảo quét từ trên xuống dưới.
“Úc, là ai nói sẽ đón ta? Bây giờ là 9h15 rồi, không biết khi nào chị ba mới lên xe khởi động máy chạy đến thư viện?”
Hạ Ly Cơ thê thảm đỡ trán: “Hiểu Hiểu đừng đùa nữa, ta theo đuổi Mịch Mịch bao nhiêu lâu nàng mới đồng ý hẹn hò nhưng đều bị ngươi phá hỏng hết rồi!”
Nghe xong Hạ Trọng Hiểu nhảy dựng lên, kinh hồn táng đảm hỏi ngược lại: “Cái gì đến bây giờ mới đồng ý? Ta tưởng các ngươi hẹn hò nửa năm trước rồi chứ? Đừng nói với ta là ngươi chậm chạp không chịu tỏ tình nên mới dây dưa hết nửa năm đi.”
Hạ Ly Cơ đảo mắt nhìn sang chỗ khác, ngụ ý Hạ Trọng Hiểu đoán đúng rồi.
Nhịn không được lắc đầu chán nản, vị tỷ tỷ này của nàng đúng là rất thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại có phần trì độn.
‘Chị dâu’ tương lai của nàng lớn hơn nhị tỷ hai tuổi, là nhân viên tư vấn trong bệnh viện, hai người cùng đợt thử việc nên gặp nhau nửa năm trước.
Nhị tỷ cũng không ít lần ám chỉ việc rất thích ‘chị dâu’ tương lai, nàng còn tưởng hai người đã thành cơm thành cháo từ nửa năm trước.
Hóa ra kéo dài đến tận năm nay mới tỏ tình, đúng là bất khả tư nghị.
“Ta mặc kệ, ai bảo ngươi vứt bỏ ta ở ngoài đường lạnh lẽo.”
Hạ Ly Cơ lần đầu hung dữ quát khẽ một câu: “Nhưng ta chuẩn bị cho ngày hôm nay rất lâu rồi sao có thể bỏ đi được?”
“Ngươi còn dám trách ta? Là do ngươi chậm trễ không chịu tỏ tình, hừ hừ, lần này ta để chị dâu bỏ ngươi đi theo người khác luôn!”
“Hiểu Hiểu!”
“Ta thế nào?” Hạ Trọng Hiểu dúi balo vào tay nàng, lớn tiếng ra lệnh: “Lấy xe đưa ta về.”
Hạ Ly Cơ không còn cách nào khác đành phải thu dọn đồ đạc đưa ấu muội quay về nhà trước, trên đường suy nghĩ làm sao giải thích với Phan Thư Mịch.
Đường đi giáng sinh tương đối đông đúc, hai người đi được vài mét lại bị tắc đường.
Bên ngoài tuyết bay vần vũ không nhìn thấy rõ những xe xung quanh, nương theo ánh đèn mà phán đoán quan cảnh sau tấm kính.
Tiết trời lạnh lẽo không thích hợp để hẹn hò nhưng những cặp đôi yêu nhau vẫn không ngại ngần nắm tay dắt nhau đi chơi giữa trời tuyết lớn như vậy.
Hạ Trọng Hiểu ghen tỵ nhìn hàng quán sáng đèn đông đúc những đôi tình lữ hẹn hò, nếu nàng cũng có thể như bọn họ thì tốt biết mấy nhỉ?
“Hiểu Hiểu, cửa kính lạnh đừng áp sát vào.”
“Lương tâm chị gái trỗi dậy sao?” Hạ Trọng Hiểu nhịn không được châm chọc mấy câu: “Không biết ai vì muốn tỏ tình bạn gái mà bắt ta chờ ở ngoài trời gần âm mười độ như vậy.”
“Chính ngươi nói không cần rồi mà.”
“Vậy ta không có chị gái nữa.”
Hạ Ly Cơ đỡ trán, quắc mắt mắng tiểu muội ấu trĩ: “Ngươi bao nhiêu tuổi còn nghịch ngợm như vậy, trước đây phá phách chị hai và người yêu nàng, sau lại phá đến chuyện tốt của ta.”
“Các ngươi có lương tâm sẽ không vứt bỏ ta ngoài đường, trước đây đi đâu cũng dẫn ta theo, bây giờ có bạn gái rồi liền xem ta là người vô hình.” Hạ Trọng Hiểu hung hăng chỉ vào chóp mũi của nàng: “Chị dâu muốn vào cửa Hạ gia thì phải thông qua ta trước, các ngươi phải tranh thủ lấy lòng ta, bằng không ta sẽ nháo trước mặt đa đa.”
Hạ Ly Cơ liếc trắng mắt: “Chị dâu có hôm nào không dẫn ngươi đi mua sắm? Một ngày ngươi uống bao nhiêu tiền trà sữa của chị dâu ngươi? Ta nhớ lần trước chị dâu còn tặng cho ngươi một con Doraemon trong túi thần kì có bảo bối nữa đấy.”
“Hừ, chị dâu lớn rất tốt ta đều nhìn thấy, còn chị dâu nhỏ thì ta không khẳng định nha.” Hạ Trọng Hiểu sờ sờ cái cằm trơn nhẵn của mình, giả vờ đăm chiêu nói: “Nếu ta lại nhắn tin nói thêm mấy câu không biết chừng Hạ tiên sinh của chúng ta cả đời không biết mùi vị của bạn gái.”
“Hiểu Hiểu!”
“Nếu đổi lại chị ba có thể cho ta vài thứ tốt đẹp thì ta sẵn sàng gặp mặt chị dâu nhỏ giải thích nha.”
Khóe môi kịch liệt co rút, từ khi nào ấu muội của nàng lại biến thành đứa nhỏ xấu tính như vậy a?
“Ngươi chắc chắn sẽ giúp ta nói chuyện?”
“Tất nhiên.” Hạ Trọng Hiểu duỗi hai ngón tay ra yêu cầu: “Hai con Doraemon phiên bản giới hạn, không thương lượng thêm.”
“…” Hạ Ly Cơ bất đắc dĩ vẫy cờ trắng đầu hàng: “Thành giao.”
Kì thật trong nhà chẳng ai có thể thắng nổi Hạ Trọng Hiểu, nói vài ba câu sẽ rơi vào tròng mà ngoan ngoãn dâng lên Doraemon lấy lòng.
Bất quá nếu nha đầu này chịu lên tiếng thì khả năng Phan Thư Mịch tin tưởng là rất cao.
Quay trở về nhà cũng hơn 10h tối, đa đa ngồi trong phòng khách chờ ấu nữ.
Thấy đa đa, Hạ Trọng Hiểu liền nhào đến kể hết chuyện xấu của đại tỷ và nhị tỷ, tất nhiên sẽ bỏ qua chi tiết nàng bày trò phá phách.
“Úc, Ly Cơ, ngươi sao có thể bỏ em gái ngươi ở ngoài đường? Bây giờ người xấu nhiều lắm, nhỡ Hiểu Hiểu xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
“Có thể xảy ra chuyện gì?” Hạ Ly Cơ đi lòng vòng trong phòng khách tìm remote tăng nhiệt độ: “Có thì cũng là ta gặp chuyện.”
Hạ Vũ Thần vỗ vỗ lưng ấu nữ dỗ dành, quắc mắt nhìn nhi nữ ngỗ nghịch đang đi qua đi lại: “Ngươi với nha đầu Thư Mịch kia quen nhau bao nhiêu lâu mà đến bây giờ mới tiến triển, đổi lại chị hai ngươi quen biết bạn gái được mười ngày đã tỏ tình rồi.
Chậm chạp như vậy không biết là giống ai nữa.”
“Ta có thể giống ai nữa?”
Hạ Ly Cơ tăng nhiệt độ phòng xong thì xoay người đi về phòng: “Đa cũng đợi mẹ có thai mới cưới về nhà, ta không chậm chạp được như ngươi.”
“Cái nha đầu này!”
Quả nhiên con gái lớn không thể giữ được trong nhà nữa!!
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, che miệng khúc khích cười: “Đa, ta thấy chị ba nói cũng đúng đó.”
“Ngươi không được học theo chị ba ngươi.” Vỗ vào trán ấu nữ mấy cái, Hạ Vũ Thần giọng điệu vẫn mềm nhẹ: “Đi lên phòng tắm rửa đi, lúc ngủ nhớ tăng nhiệt độ phòng lên.”
“Ta biết rồi, đa đa cũng ngủ đi.”
Đeo túi xách lên vai rồi xoay người lên lầu, nhìn lướt qua phòng tỷ tỷ ở đối diện.
Đẩy cửa vào quan sát một lượt, chỉ thấy Hạ Tề Ngọc đang nằm chơi game, trong phòng tắm là chị ba Hạ Ly Cơ, vậy đại tỷ vẫn chưa về tới nhà.
“Chị hai đi đâu rồi?”
“Đêm nay giáng sinh tất nhiên là đi hẹn hò.” Hạ Tề Ngọc xoay điện thoại lần nữa, ngón tay linh hoạt di chuyển trên màn hình: “Ngươi về trễ thế, luận văn chưa xong à?”
“Gần xong rồi, chắc còn hai ba hôm nữa.”
Hạ Trọng Hiểu định về phòng thì nghe thấy tiếng nói từ dưới lầu truyền đến: “Hiểu Hiểu!”
Hai lỗ tai khẽ động, ngửi được mùi bánh rán thơm phức, Hạ Trọng Hiểu hai mắt lóe sáng từ trên lầu bay thẳng xuống phòng khách.
“Chị dâu!!!”
Từ khi đại tỷ có bạn gái, nàng bắt đầu có phúc ăn, dù đi đâu chị dâu cũng nhớ mua đồ ăn vặt về cho nàng nha~