Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí


Theo chân mọi người đến nhà hàng mà Mặc Thừa Lâm đã đặt trước, mấy lần viện lý do trốn về đều bất thành đành ngoan ngoãn nhận mệnh.

Hạ Trọng Hiểu vốn không quen biết Mặc Thừa Lâm lại bị nàng dọa sợ một trận nên có chút kiên dè, lo lắng không biết đối phương còn làm ra chuyện gì nữa.
Dừng lại trước một nhà hàng sang trọng mà giới nghệ sĩ thường lui đến, Hạ Trọng Hiểu có chút lóa mắt, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bước vào những nơi tráng lệ như vậy.

Bất quá cũng chẳng ai có thể bước vào nổi biệt thự hoàng gia ngoại trừ nàng.
Mặc Thừa Lâm đưa điện thoại ra cho nhân viên kiểm tra lần nữa, xác định các nàng đã đặt bàn liền hướng dẫn đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Một đoàn gần hai người con người chia thành hai bàn, phía bên trái là một đám nam nhân chủ yếu đi để uống rượu, còn bàn bên này là đội ngũ fan girl hùng hậu.

Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống tiện thể kéo Bao Ngọc ngồi bên cạnh, không ngờ Mặc Thừa Lâm đã kịp tranh thủ chỗ ngồi bên cạnh nàng khiến bầu không khí càng trở nên gượng gạo.
"Hạ chủ nhiệm ta muốn đổi chỗ nha." Một nữ nhân viên ngượng ngùng lên tiếng: "Ngươi ta cũng muốn ngồi bên cạnh Thừa Lâm."
Cầu còn không được, Hạ Trọng Hiểu vội đứng dậy muốn nhường chỗ nhưng lại bị Mặc Thừa Lâm dùng sức kéo xuống.
"Đổi chỗ sẽ làm phiền mọi người xung quanh, cứ ngồi như vậy là được rồi."
"Không phiền, đi một chút là được."
Mặc Thừa Lâm giả vờ không nghe thấy, hướng mọi người híp cong mắt cười: "Món ăn ở đây đều do đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới làm ra, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng."
"Đúng nha, ta nghe nói đầu bếp ở đây vốn là người Thổ Áo, sau khi làm việc ở hoàng gia một thời gian tích lũy đủ kinh nghiệm thì ra mở nhà hàng này."
"Nhắc đến Thổ Áo các ngươi có nghe tin tức gì hay không?"
Hạ Trọng Hiểu giống như bị điện giật, lóng ngóng tay chân đi tìm tai nghe chủ yếu để không phải nghe tin tức liên quan đến Uy Tử Cầm.

Đáng tiếc hôm nay đi vội nàng quên không mang theo, trong lòng tuột dốc không phanh, hai bàn tay siết chặt quai túi xách đến nhăn nhúm.
Bao Ngọc ở bên cạnh hào hứng không phát hiện tâm tình bất ổn của người bên cạnh: "Nghe nói công chúa Freya có bạn gái rồi đó, vừa mới công khai vào sáng nay, hình như là tiểu thư của dòng dõi Shetty.

Sáng nay còn có ảnh chụp hai người tay trong tay đi vào trung tâm thương mại, có người nói cả hai quen nhau hơn hai năm rồi mới dám công khai."
"N-Ngươi nói..." Hạ Trọng Hiểu nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, run rẩy nhìn sang Bao Ngọc vẫn đang huyên thuyên: "Công chúa có bạn gái rồi sao?"
"Chủ nhiệm không biết chuyện này à? Chúng ta làm trong truyền thông, ta tưởng tin tức này cả đài truyền hình ai cũng biết chứ." Bao Ngọc vạn bất đắc dĩ mở miệng giải thích: "Kênh thông tin nổi tiếng của Thổ Áo vừa mới đưa tin tức này vào sáng nay, công chúa trả lời câu hỏi của phóng viên về việc chọn công nương sau khi trở thành ứng cử viên duy nhất còn lại của vị trí trữ quân.

Lúc đó công chúa công khai đã có bạn gái rồi, đến trưa thì mọi người thấy công chúa đi cùng với tiểu thư Shetty dạo trung tâm mua sắm, có vẻ như hai người đang hẹn hò với nhau."
Cảm giác trái tim trong ngực như bị ai dùng sức bóp chặt, Hạ Trọng Hiểu vô pháp hấp khí, mặt bánh bao nhanh chóng nghẹn trắng bệch.

Nàng có tư cách gì không cho Uy Tử Cầm có bạn gái mới, các nàng đã chia tay rồi kia mà.

Cũng có lẽ chỉ một mình nàng còn vương vấn quá khứ giữa hai người nên không nỡ chấp nhận hiện thực tàn khốc đến thế.
Hai mắt xót cay nhưng kiên quyết không khóc, nàng vốn chẳng còn tư cách vì Uy Tử Cầm mà rơi nước mắt nữa rồi.
Ở bên cạnh Mặc Thừa Lâm cũng vui vẻ trò chuyện với mọi người: "Công chúa trở về Thổ Áo vài năm đã có thể thu dọn những ứng cử viên cùng tranh trữ với mình đúng là rất lợi hại.

Ta còn nhớ nửa năm trước vương tử Frick vướng vào lùm xùm khiến một nữ minh tinh có thai rồi vứt bỏ, quốc vương và hoàng hậu cố gắng thu dọn nhưng vẫn bị phanh phui trước báo giới.

Nếu mà không có scandal này thì công chúa Freya chưa chắc ngồi vào được vị trí trữ quân Thổ Áo."
"Vương tử Frick đã là gì, công chúa Freya vốn là con gái của công chúa Thổ Áo và nữ công tước xứ Ba Lạc Tân, ngồi chắc tám phần vào vị trí trữ quân rồi." Bao Ngọc nhịn không được xuýt xoa: "Công chúa Freya lớn lên xinh đẹp như vậy biết bao tiểu thư công chúa đều mê muội, lần này tiện nghi cho tiểu thư Shetty rồi."
"Công chúa là ngôi sao ở trên cao, chúng ta có với cũng với không tới, mơ mộng hão huyền chi bằng cố sức vào công việc đang làm." Mặc Thừa Lâm quay sang Hạ Trọng Hiểu vẫn đang ngẩn người ở bên cạnh: "Học tỷ ta nói có đúng không?"
"Ách, ân."
Những gì mọi người nói Hạ Trọng Hiểu đều nghe không lọt tai, mờ mịt trong sương mù, cảm giác hơi thở đều đang tan biến.

Chuyện Uy Tử Cầm yêu người khác không phải nàng chưa từng nghĩ đến, nhưng mỗi lần trong đầu trộm nghĩ đều sẽ đau đớn đến không thở nổi.

Lẽ ra nàng hiểu chuyện này hơn bất kì ai, đây cũng là chuyện sớm hay muộn, nàng còn muốn Uy Tử Cầm quay về như trước đây sao?
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Hạ Trọng Hiểu đột nhiên quay sang phục vụ mở miệng: "Mang thêm rượu."
"Vâng."
"Học tỷ." Mặc Thừa Lâm khó hiểu nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi sao lại muốn uống rượu vậy?"
"Đang cao hứng."
Miệng nói cao hứng nhưng đến cả cười cũng cười không nổi, tất cả sức lực trong chớp mắt đều bị rút sạch.

Rất nhanh nhân viên đã mang rượu lên, Hạ Trọng Hiểu đổ đầy ra ly từng ngụm từng ngụm nuốt xuống thứ chất lỏng cay nồng.
Mặc Thừa Lâm tá hỏa đưa tay ngăn cản: "Học tỷ ngươi làm gì vậy? Thứ này không thể uống như vậy được."
Hạ Trọng Hiểu dùng sức tháo tay Mặc Thừa Lâm ra, trừng trừng mắt: "Chuyện của ta, ngươi quản làm cái gì?"
"Chủ nhiệm, ngươi trước nay không uống rượu mà." Bao Ngọc đỡ ly rượu trong tay nàng muốn tháo xuống: "Có chuyện gì không vui sao?"
"Ta cao hứng, muốn uống rượu cũng không được?"
Nói xong liền dùng sức đưa ly rượu đến miệng một ngụm uống sạch.
Mọi người đầu to như cái đấu, không hiểu rốt cuộc chủ nhiệm phát sinh chuyện gì, nhưng dáng vẻ không giống đang cao hứng lắm.

Hạ Trọng Hiểu chẳng nói chẳng rằng liên tục rót rượu, một ngụm lại một ngụm quán sạch cả ly, mặt bánh bao chẳng mấy chốc đỏ bừng lên.

Nàng không có buồn! Nàng không có gì phải buồn hết!!
Uống hơn hai ly đầu bắt đầu choáng váng, mắt cay xè tuôn chảy nước mắt: "Ta không có, ta không có nhớ ngươi...!ta, hức..."
"Chủ nhiệm ngươi làm sao rồi?" Bao Ngọc luống cuống tay chân kéo ly rượu ra khỏi tay nàng: "Ngươi mệt rồi, hay là ta gọi bạn gái đưa ngươi về."
Lần này đến lượt Mặc Thừa Lâm khiếp sợ lên tiếng: "Học tỷ có bạn gái rồi?"
"Nàng có tận ba người bạn gái đấy, chắc là ngươi không biết."
Vừa nói Bao Ngọc vừa luồn tay vào túi xách của Hạ Trọng Hiểu lấy ra điện thoại, tìm số của bạn gái gần nhất mà gọi.

Đổ chuông khoảng vài giây thì bên kia đầu dây cũng bắt máy.
"Tiểu thư, làm phiền, Hạ chủ nhiệm ở chỗ bọn ta uống say quá phiền ngươi đưa nàng về."
Bên kia yên tĩnh một lúc rồi nói: [Gửi địa chỉ, ta lập tức đến.]
Bao Ngọc vội vàng phát định vị qua wechat rồi cất lại điện thoại vào túi xách cho chủ nhiệm.

Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm thất thố trước mặt mọi người, chẳng biết là chuyện gì xảy ra nhưng có vẻ chủ nhiệm đang rất suy sụp mới dùng rượu để giải tỏa.
Hạ Trọng Hiểu kiên trì châm rượu vào đầy ly, một ngụm một ngụm quán sạch.

Lúc lại bật cười, lúc lại chán nản khóc hô một tiếng, tựa hồ đối với mọi chuyện chẳng còn thiết tha nữa.

Chủ nhiệm gì đó, chuyên mục gì đó, nàng đều không cần nữa, toàn bộ đều không cần.

Mãi đến khi Hạ Trọng Hiểu uống gần hết chai rượu thì Hạ Tề Ngọc mới xuất hiện, dùng sức dìu nàng ngồi dậy: "Làm phiền, ta đưa Hiểu Hiểu về trước đây."
"Đi đường cẩn thận."
Hạ Tề Ngọc lễ độ gật đầu rồi vác theo ấu muội rời khỏi nhà hàng sang trọng.

Nghe thấy tiếng khóc thút thít nho nhỏ truyền vào tai, tự khắc Hạ Tề Ngọc minh bạch, có vẻ như nha đầu này đã biết chuyện của con nhóc kia.

Từ đầu đã cảm giác con nhóc tóc trắng đó không đáng tin nhưng đần muội muội vẫn cứ kiên trì ở bên cạnh nó, bây giờ thì hay rồi, vừa trở về Thổ Áo vài năm đã sắp kết hôn.
Đáng thương chỉ có Hiểu Hiểu nhà các nàng, bao nhiêu năm qua vẫn không thể yêu thêm một người nào khác.
"Ai bảo ngươi nghe tin tức, làm truyền thông vẫn có thể giả điếc mà."
Vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, Hạ Tề Ngọc lúc này chỉ muốn chạy đi tìm con nhóc tóc trắng kia đánh mấy trăm cái cho hả giận.

Vừa vặn điện thoại trong túi rung lên, nhìn trái nhìn phải bắt gặp dãy ghế công viên liền cõng ấu muội đặt xuống ghế.
Một bên đỡ ấu muội không ngã xuống đất, tay còn lại vuốt màn hình mà chẳng kịp nhìn tên: "Hạ Tề Ngọc nghe."
[Tề Ngọc, ngươi ở đâu rồi? Ta chờ ngươi ở rạp chiếu phim hơn mười phút đấy.]
"Ngươi đợi ta ở đó đừng đi đâu hết, ta đưa em gái về nhà đã, nàng đang say rượu không thể tự mình về được."
[Úc? Vậy thì ta qua đó với ngươi nhé?]
"Ngươi đi làm gì, ở đó đợi ta là được rồi." Hạ Tề Ngọc gian nan đỡ đầu Hạ Trọng Hiểu đang lệch qua một bên: "Ta một mình cũng có thể đưa...!ách! Hiểu Hiểu ngươi đừng có nôn!!"
Trong lúc Hạ Tề Ngọc đang nói chuyện điện thoại Hạ Trọng Hiểu đã kịp nôn một bãi ướt sũng chân tỷ tỷ xấu xa, tay vịn ngực vỗ vỗ mấy cái vẫn còn muốn nôn.
[Đợi ta ở đó đi, ta qua nhanh với ngươi.]
Hạ Trọng Hiểu mềm oặt như sợi mì, hai tay bám víu trên ngực áo Hạ Tề Ngọc, há miệng muốn nôn thêm một đợt.
"Nha đầu này! Ngươi bẩn quá đi mất!!" Hạ Tề Ngọc khiếp sợ đẩy đầu Hạ Trọng Hiểu qua một bên, giống như gặp phải ôn dịch mà gào thét: "Hạ Trọng Hiểu ngươi tỉnh lại cho ta, còn nôn nữa ta cột miệng ngươi ném vào bao rác!"
"Ta mới không...!hức, không có nhớ..."
Nói xong liền nôn thêm một bãi lên người Hạ Tề Ngọc.
"Kya!!!!"
Bạch Quỳnh Vân đứng ở bên kia đường nhìn thấy hai tỷ muội các nàng hỗn loạn gào thét mà đổ một đầu mồ hôi lạnh, đợi tín hiệu đèn chuyển xanh liền vội vã chạy qua.
"Tề Ngọc!"
"A Vân, mau cứu ta!!"
Nhìn bạn gái khổ sở ngăn cản ấu muội tiếp tục nôn lên người, Bạch Quỳnh Vân dở khóc dở cười, bước ra phía sau giữ chặt hai vai của Hạ Trọng Hiểu.
"Ta có quần áo ở đây, ngươi đi tìm chỗ nào đó để thay quần áo đi, cả người bẩn muốn chết."
Hạ Tề Ngọc kinh khủng nhìn quần áo dính đầy thứ nhớt nháp từ ấu muội ban cho, vội vàng tìm trong túi xách của Bạch Quỳnh Vân khăn giấy lau chùi giày và hai tay.
"Quần áo của ngươi ở bên trong đó."
"Ở đâu?"
Lật giở túi xách trái phải, vừa vặn tìm thấy quần áo được bạn gái gấp cẩn thận đặt trong túi.

Bình thường Hạ Tề Ngọc hay ngủ lại trong công ty để kịp hoàn thành công việc, vì vậy Bạch Quỳnh Vân sẽ là người mang quần áo và vật dụng cá nhân đến công ty cho nàng.
"Ta đi thay quần áo, ngươi trông chừng Hiểu Hiểu giúp ta."
"Được thôi."
Bạch Quỳnh Vân với một tay tìm trong túi giấy khăn giấy giúp Hạ Trọng Hiểu lau chùi mồ hôi.

Từ khi ở cùng với Hạ Tề Ngọc thì nàng phải chăm sóc cho cả bạn gái lẫn em gái của bạn gái.

Hai người là song bào tỷ muội, mặt giống tính cách cũng giống, cho nên Bạch Quỳnh Vân không ít lần bị hai tỷ muội các nàng làm cho đau đầu.
"Hiểu Hiểu ngươi làm sao rồi?"
"Chị dâu..." Hạ Trọng Hiểu đầu choáng mắt hoa, khàn khàn lẩm bẩm: "Ta muốn nôn."
"Ngươi đừng nôn nữa, đã ăn gì đâu còn nôn sẽ đau bụng đấy." Bạch Quỳnh Vân không dám vòng ra trước sợ bị nôn vào người, nhỏ giọng dỗ dành em chồng: "Một lát về nhà uống chút thuốc giải rượu sẽ khỏe lại thôi, nhé?"
"Nôn...!khụ..."
Cả người đổ dồn về phía trước kịch liệt nôn khan một trận, cổ họng đều chua đến phát đau chỉ toàn nôn ra nước.

Dạ dày bắt đầu biểu tình gào thét dữ dội, Hạ Trọng Hiểu đau đến đổ một đầu mồ hôi lạnh, ôm chặt bụng mà rêи ɾỉ.
"Ây u, Hiểu Hiểu! Ngươi làm gì lại uống nhiều rượu như vậy chứ?"
"Khó chịu, muốn nôn."
Loay hoay một lúc Hạ Tề Ngọc cũng quay trở ra, cùng Bạch Quỳnh Vân dìu ấu muội đi về nhà.

Đây là lần đầu Bạch Quỳnh Vân thấy em chồng say đến như vậy, bình thường làm gì nói gì đều rất chỉnh chu nghiêm túc, hoàn toàn không nghĩ nàng còn có dáng vẻ này.
"Tề Ngọc, em gái ngươi làm sao thế? Bộ dạng này có chút giống vừa mới thất tình."
"Nha đầu này có ngày nào không thất tình." Hạ Tề Ngọc đỡ đầu ấu muội dựa vào vai mình: "Mặc kệ nó, uống đủ khóc đủ thì không sao nữa rồi."
"Vậy có nên đưa đến bệnh viện không, ban nãy Hiểu Hiểu nôn đến mặt mày tái xanh hết rồi."
"Đưa về nhà trước đã, ở bệnh viện không có Doraemon."
Bạch Quỳnh Vân từng nghe bạn gái kể về mao bệnh của em chồng lập tức hiểu ra vấn đề, nhanh chóng cùng nhau đưa Hạ Trọng Hiểu quay về nhà nghỉ ngơi.

Về đến nhà cũng đã hơn 10h tối, Hạ Tề Ngọc với tay bật đèn, đỡ Hạ Trọng Hiểu mềm oặt như cọng mì ném lên trên sofa.

Bạch Quỳnh Vân chạy vội vào trong bếp nấu một chén canh nóng rồi quay ra tìm trong hộp thuốc gia đình một ít thuốc giải rượu.
"Đỡ Hiểu Hiểu ngồi dậy đi."
Hạ Tề Ngọc bất đắc dĩ vươn tay kéo ấu muội ngồi lên, vỗ vào mặt nàng mấy cái: "Tỉnh tỉnh, uống thuốc đi rồi ngủ."
"Ưm, rượu...!ta không có nhớ đâu!"
"Hảo, hảo, ngươi không nhớ, ngươi chỉ uống rượu thôi."
Bạch Quỳnh Vân đổ thuốc ra một cái thìa nhỏ rồi đút cho Hạ Trọng Hiểu uống, đợi nha đầu nuốt xuống mới ra hiệu cho Hạ Tề Ngọc đỡ nàng nằm xuống.
"Tình hình này xem ra phải gọi chị hai chị ba về rồi."
Lẩm bẩm một câu trong miệng, tiện tay rút điện thoại ra gọi cho tỷ tỷ, mong là giờ này các nàng chưa đi ngủ.
Bên đầu dây rất nhanh truyền đến tiếng nói của đại tỷ: [Sao lại gọi điện vào lúc này?]
"Hiểu Hiểu nghe thấy tin tức kia rồi, vừa uống rượu đang dở sống dở chết ở trong nhà đây, các ngươi có thời gian về nhà thăm nha đầu đi."
[Thật là, Hiểu Hiểu sao có thể biết tin nhanh như vậy chứ? Được rồi, ta sẽ gọi cả Ly Cơ lập tức về nhà, ngươi hảo hảo chiếu cố cho nàng đi.]
"Các ngươi về nhanh đi, ta sắp không chiếu cố nổi nha đầu này rồi."
Hạ Phượng Vũ không nói gì đã tắt máy, Hạ Tề Ngọc thuận tay nhét điện thoại vào túi áo, xoay người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
"Làm sao rồi? Chị ngươi đều về nhà hết sao?"
"Nhà ta toàn bộ đều là càn nguyên, duy nhất Hiểu Hiểu là khôn trạch, tất nhiên sẽ lo lắng cho nha đầu này."
Bạch Quỳnh Vân vén váy ngồi xuống bên cạnh: "Xem ra lần này Hiểu Hiểu thật sự chịu ủy khuất rồi."
"Ngươi mệt không? Lên phòng ta nghỉ ngơi một chút đi."
"Không sao, ta còn phải canh chừng nồi canh nữa, ngươi cần thì nghỉ ngơi trước."
"Sao có thể được?" Hạ Tề Ngọc đột nhiên choàng tay qua ôm lấy thắt lưng nàng, nhỏ giọng thì thầm thật khẽ: "Hay là chúng ta cùng nhau lên phòng nghỉ ngơi?"
Phừng một tiếng mặt nhỏ đỏ bừng bừng lên, Bạch Quỳnh Vân xấu hổ đẩy cánh tay của Hạ Tề Ngọc ra, người này làm gì có tâm tư nghỉ ngơi chứ!?
"Đừng có nháo, Hiểu Hiểu đang không khỏe."
"Ai, ta và Hiểu Hiểu đúng là giống nhau nhưng ta mới là bạn gái của ngươi nha."
"Được rồi, làm nũng cái gì, ngươi cũng đâu phải trẻ con." Bạch Quỳnh Vân lách người né tránh ôm ấp của bạn gái, nghiêm giọng nhắc nhở: "Ta xuống xem nồi canh, ngươi ở đây không được chọc phá Hiểu Hiểu."
"Hảo, hảo, ta biết rồi."
Lúc này đột nhiên Hạ Tề Ngọc cảm thấy dù là bạn gái nàng hay là hai chị dâu đều không đặt các nàng vào mắt, tâm tư đều nằm hết trên người đần muội muội.
Quả nhiên sức hút khôn trạch không thể đùa được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui