Ba à.
Con chỉ đi trung tâm thương mại mua ít đồ thôi mà.
Mọi người cứ làm quá lên thôi.
- Hiện tại tình hình nguy hiểm thế nào con biết mà.
Mua nhanh rồi về ngay cho ba.
Hầy.
Trời ạ.
Mọi người đề phòng hơi quá rồi.
Mặc Kỳ Tuyết cô chỉ muốn đi mua chút đồ, đúng hơn là sắp đến sinh nhật của Cao Việt Xuân, để cảm ơn chuyện ở hôm trình diễn thời trang nên cô mới hao tâm tổn phí thế này.
Bọn họ suốt ngày cứ nhốt cô ở nhà như chim hoàng yến đến mức mốc meo hết cả người đây rồi này, đến cả công việc cũng bắt cô mang về nhà làm.
Vô lý thế mà tên Quang tinh tinh ngu ngốc kia cũng đồng ý cho được.
Ôi thật là.
Tên vệ sĩ đi phía sau sốt ruột cúi người cung kính nói với Mặc Kỳ Tuyết:
- Tiểu thư.
Đã được nửa tiếng rồi.
Người phải nhanh chóng trở về thôi ạ.
- Đến cả anh cũng làm phiền tôi.
Tôi còn chưa lựa đồ xong.
Lát nữa đi.
Quà cho tên kia phải lựa cho tỉ mỉ.
Thật ra là cô cũng chưa biết nên mua gì, chỉ đến trung tâm thương mại xem có gì thích hợp không.
Mặc Kỳ Tuyết lượn một vòng thì bất chợt dừng lại ở trước một nhãn hiệu, cô chú ý chiếc áo len đang trưng bày ở bên trong.
Ùm...!Cũng chuẩn bị lạnh rồi, tặng hắn áo len này vậy.
Mặc Kỳ Tuyết cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Cao Việt Xuân.
Ánh mắt của nhà thiết kế không thể sai được, số đo cũng vừa in luôn.
Chốt chốt, nhân viên đâu mau thanh toán.
Ngay lúc cô bước vào cửa hàng đó thì có một người đàn ông trung niên đang bê bình nước lớn trên vai đi qua cố ý đụng vào người cô.
Trong khoảnh khắc đó không hiểu sao nước trong bình lại có thể chảy ra, dòng nước đó như cố tình rơi vào mặt cô.
Cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, Mặc Kỳ Tuyết nhanh chóng né không để dính lên người mình.
Chỉ trong phút chốc mấy giây, mọi chuyện đều xảy ra bất chợt nên vệ sĩ cũng không thể kịp ngăn cản.
Tên đàn ông đó liên tục cúi đầu xin lỗi Mặc Kỳ Tuyết:
- Thành thật xin lỗi quý cô do tôi nhất thời không cẩn thận.
- Tôi không có việc gì.
Chú cứ tiếp tục làm việc đi.
Sau khi tên đó rời đi, Mặc Kỳ Tuyết vẫn cảm thấy khá kì lạ.
Vì sao bình nước được đóng kín, chỉ vì xô xát nhẹ như thế mà vẫn có thể chảy ra.
Mặc Kỳ Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào vũng nước còn xót lại trên sàn.
Bất chợt nghĩ ra cái gì đó cô nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ:
- Anh lấy mẫu nước này đi kiểm tra đi.
Tôi cần kết quả sớm nhất có thể.
Khi có kết quả.
Mặc Kỳ Tuyết giật mình.
Không ngờ trong nước có chứa axit.
Nếu lúc đó Mặc Kỳ Tuyết không kịp né thì có khi mặt của cô đã bị thứ nước này phá hủy rồi.
Kết quả kiểm tra này cũng được thông báo cho Mặc Kiến Minh.
Ngay khi biết tin, ông lo lắng chạy về nhà.
- Tuyết Tuyết.
Con không sao chứ?
- Dạ con không sao.
May là nhanh chân né được.
Mặc Kiến Minh âm trầm nổi lên sát khí:
- Đúng là đồ đàn bà rắn rết.
Nghe ba ba, bắt đầu từ bây giờ cứ ở yên trong nhà.
Chúng ta không thể biết được bà ta sẽ ra tay lúc nào đâu.
Mặc Kỳ Tuyết ngoan ngoãn gật gật cái đầu.
Từ hôm nay cô ễ quyết định ở yên trong nhà.
Dù có trời sập cũng không ló mặt ra.
Ai biết may mắn như thế được mấy lần.
Nghĩ đến cảnh nếu như cô không nhanh chân né kịp thì có khi hiện tại khuôn mặt của cô đã bị bỏng hủy đi dung mạo rồi.
Lan Nhiên đúng là độc ác.
Đầu tiên là hủy hoại sự nghiệp của cô, sau đó là đến khuôn mặt không biết tiếp theo sẽ là gì đây.
Nghĩ lại trước giờ bà ta cũng sống chung với cô ta một nhà mà cũng rùng cả mình.
Đúng là ác quỷ hại người đầu thai mà.
Những ngày tiếp theo đó, Mặc Kỳ Tuyết không còn bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn ở nhà làm cho ba người đàn ông kia cũng thoáng yên tâm một chút.
Nhưng rồi điện thoại của cô đột ngột reo lên.
Là số lạ.
Mặc Kỳ Tuyết do dự một hồi rồi cũng phải nhấc máy.
Đầu dây bên kia không ai khác chính là giọng của Lan Nhiên, dù thế nào Mặc Kỳ Tuyết cũng không thể quên được:
- Haha.
Con gái bé bỏng của ta.
Dạo này ta thấy cuộc sống của con yên bình đến nhàm chán quá.
Người mẹ như ta cũng nên tổ chức một trò chơi nhỉ?
- Đừng có dùng cái giọng ghê tởm như thế.
Tôi tưởng bà phải trốn chui trốn lủi như một con chuột cống cơ mà.
- Haha.
Ta cảm thấy nhớ con quá nên muốn dùng trò chơi để hai mẹ con ta được vui vẻ chút đây.
- Ngày bà gặp tôi thì cũng chính là ngày bà được tống vào ngục.
Lan Nhiên ngửa cổ lên cười to, bà ta nắm giật tóc một người bên cạnh khiến cho người đó phải hét lên vì đau đớn.
- Bạn của mày đang ở trong tay tao.
Khôn hồn thì vác xác mày tới đây.
Tao sẽ có một trò chơi vô cùng thú vị cho hai đứa chúng mày.
Mặc Kỳ Tuyết nghe thấy tiếng hét đó thì hoảng hốt.
Cái gì? Là Liễu Như.
Tại sao cô ấy lại ở đó.
Không phải Liễu Như vừa mới tạm biệt cô và rời đi xong cơ mà.
Cô lo sợ gào lên:
- Lan Nhiên! Liễu Như mà có chút tổn thương gì tôi sẽ không tha cho bà.
- Một tiếng nữa có mặt một mình ở căn nhà hoang địa chỉ XX ở ngoại ô thành.
Tao mà phát hiện ra mày gọi cảnh sát hay đem theo vệ sĩ thì mày cứ nhờ mà nhặt từng khúc xác của con bé này đi.
Đến đây đi, Mặc Kỳ Tuyết rồi tao sẽ cho hai chúng mày được toại nguyện.
Nói rồi bà ta cúp ngay máy.
Mặc Kỳ Tuyết thì gào thét:
- Alo… Alo… Tút tút.
Chết tiệt.
Đồ khốn kiếp.
Lan Nhiên! Bà chỉ cần đụng vào một sợi tóc của Liễu Như thì tôi sẽ cho bà phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
Mặc Kỳ Tuyết nhanh chóng khoác chiếc áo khoác vào người, cô nhanh chóng lục lọi phòng làm việc của Mặc Kiến Minh.
Cô biết rằng ông có cất giữ một khẩu súng lục.
Đây rồi.
Đã tìm thấy.
Ánh mắt của cô vô cùng âm trầm, sát khí này thừa sức giết người.
Đây chính là lần đầu tiên Mặc Kỳ Tuyết có thể tức giận như vậy.
Lan Nhiên! Bà thật chán sống khi dám đụng vào những người tôi yêu thương.
Vệ sĩ nhanh chóng báo cho Mặc Kiến Minh, sau đó đến Cao Việt Xuân và Phong Doãn.
Bọn họ đều nhanh chóng gọi điện và trở về nhưng đã không thấy Mặc Kỳ Tuyết còn ở nhà.
- Con bé ngu ngốc này.
Nó lại có thể tự mình đi gặp Lan Nhiên.
Cao Việt Xuân nhanh chóng hỏi vệ sĩ.
Anh tin rằng cô không ngốc đến mức như thế.
- Tiểu thư có để lại lời nhắn gì không?
- Dạ.
Cô ấy không hề nói gì ạ.
Nhưng mà trước lúc cô ấy ra khỏi nhà thì có rút một cành hoa ở trên đó rồi đặt xuống bàn.
Nghe xong thì Cao Việt Xuân quan sát cành hoa đó một ít phút thì sực nhớ ra.
Anh cười mỉm.
Thời điểm này mà em cũng lý trí lắm Mặc Kỳ Tuyết.
Anh vui vì điều đó.
- Tôi biết cô ấy sẽ đi đâu rồi.
Mặc Kiến Minh cùng Phong Doãn giật mình, không ngờ chỉ vì môt cành hoa đó mà Cao Việt Xuân có thể nghĩ ra được ý đồ của Mặc Kỳ Tuyết.
Để đề phòng luôn có người quan sát nên Mặc Kỳ Tuyết không thể nói thẳng ra địa điểm hay thậm chí là bố trí người đi phía sau vì để an toàn cho Liễu Như.
Hiện tại Lan Nhiên đang rất điên cuồng, bà ta có thể làm bất cứ điều gì xấu đến cô ấy.