Hào Môn Kế Nữ

Editor: Hạ Y Lan

Ầm ĩ như vậy, ai còn muốn ăn, Lục Cẩm Xuyên đi không bao lâu, Lục Chính Bình cũng đứng dậy đến công ty, Diêu An Ninh đi nhờ xe cũng tự giác theo sau.

Trên đường, Lục Chính Bình nghiêm mặt, hiển nhiên còn chưa hết giận.

"Chú Lục đừng giận Lục. . . . . . học trưởng." Diêu An Ninh vừa gọi đến “Lục” thì dừng lại, gọi thẳng tên nghe không lễ phép, kêu “anh” thì cô không kêu được, “học trưởng” là lựa chọn thích hợp nhất.

Vậy mà Lục Chính Bình lại nghĩ Diêu An Ninh tạm dừng là vì thái độ trước đó của Lục Cẩm Xuyên, nhưng ông cũng không muốn nói ra, mà hỏi lại: "Cháu thật sự nghĩ như vậy?"

"Dĩ nhiên, dù sao học trưởng và chú mới là cha con, học trưởng nói những lời đó chỉ vì quan tâm chú thôi." Thái độ của Lục Cẩm Xuyên như vậy cũng dễ hiểu, đối với người Lục gia, cô và Diêu Nhan chỉ là người ngoài, cho nên có thể hiểu tâm tình của anh.

Diêu An Ninh muốn người Lục gia tiếp nhận Diêu Nhan, chứ không phải phá hư quan hệ của bọn họ.

Lục Chính Bình thấy lời cô nói rất có lý, sắc mặt khó coi cũng bớt đi vài phần: "Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông tri kỉ."

Đối với lời này, Diêu An Ninh chỉ cười.

Đến trường học, Diêu An Ninh tạm biệt Lục Chính Bình.

Nhưng không đợi cô đi được bao xa thì lại bị Lục Cẩm Xuyên ngăn cản lần nữa.


Lục Cẩm Xuyên không nói hai lời, trực tiếp kéo tay cô đi về phía trước, cũng không quan tâm dọc đường có bao nhiêu người, mặt mình trông như thế nào.

Đến một nơi vắng vẻ, Lục Cẩm Xuyên mới ngừng lại.

"Tôi đã cảnh cáo cô đừng có giở trò gì." Anh vẫn mãi canh cánh chuyện lúc sáng, anh suy đi nghĩ lại, chắc chắn mẹ con bọn họ muốn tu hú chiếm tổ chim khách.

"Anh nghĩ nhiều rồi." Cổ tay cô đang bị Lục Cẩm Xuyên siết chặt, cô cau mày muốn tránh thoát, nhưng sức lực giữa nam và nữ có sự chênh lệch nên phút chốc cô không thể thoát ra được.

"Tôi nghĩ nhiều? Ngày hôm qua cô đi tìm ba tôi, hôm nay mẹ con các người lại cùng ba tôi ăn sáng, bây giờ còn ngồi xe ba tôi đến trường, những việc này, cô nói tôi nghĩ nhiều là xong sao?" Anh chẳng thể tin lời Diêu An Ninh nói.

Có thể hiểu cho tâm trạng của anh là một chuyện, nhưng bị anh lôi kéo chất vấn là chuyện khác, cô không có ý định giành ba với anh.

"Buông tay." Giọng điệu cô lạnh đi mấy phần.

Lục Cẩm Xuyên bị ánh mắt cô dọa một chút, lực đạo trên tay cũng giảm bớt, vì vậy cô có thể tránh thoát khỏi ta của anh.

"Điều nên nói tôi đã nói rồi, tôi họ Diêu, không phải họ Lục, sẽ không tranh giành anh cái gì, anh yên tâm đi." Diêu An Ninh nói rõ ràng với anh, mặc dù cô biết chưa chắc anh nghe lọt tai.

Quả nhiên bị Lục Cẩm Xuyên cười nhạo: "Cô cho là tôi tin sao?"

So với nói, anh tin những gì mình nhìn thấy hơn.

"Đã như vậy, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa." Nói nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa.

Diêu An Ninh muốn rời khỏi, nhưng Lục Cẩm Xuyên lại không cho.

"Cô muốn tôi tin lời cô thì rất đơn giản, không được quấn lấy ba tôi nữa, sau này cô phải cùng tôi đến trường." Dù nói như vậy, Lục Cẩm Xuyên vẫn chưa thể tin tưởng cô được.

Sao Diêu An Ninh không biết chút tâm tư đó của anh, cô cũng đâu muốn tiếp cận Lục Chính Bình nhiều, cô còn có chuyện mình phải làm.

Diêu An Ninh dứt khoát đồng ý, dù sao mục đích hôm nay cô đi nhờ xe cũng đã đạt được.

Ở góc độ Lục Cẩm Xuyên không nhìn thấy, cô nhếch môi cười.

Hai người coi như tạm thời thỏa thuận xong, Lục Cẩm Xuyên không ngăn cản cô nữa.


Hai người tự đi về phía lớp học của mình, không phát hiện trong một góc tối có người cầm điện thoại ghi lại quá trình.

Diêu An Ninh đến lớp, ở một góc không dễ bị người ta chú ý nhất, nhưng chỉ cần liếc mắt cô đã có thể thấy một người vẫn đang hăng say chiến đấu với máy tính của mình.

Lớp F là trại tập trung học sinh có vấn đề, nhiều người như thế tụ lại đủ để người ta nhức đầu.

Không quá bao lâu, Kiều Trăn cũng tới, cô chào Diêu An Ninh một tiếng liền tụ tập cùng mấy người bạn của mình chơi.

Mặc dù đều là học sinh quậy, nhưng đối với Diêu An Ninh cũng không mấy ảnh hưởng, không xảy ra chuyện phiền phức gì.

Vừa mới nghĩ vậy, phiền phức lại tìm tới cửa.

"Cô đi ra ngoài một chút."

Diêu An Ninh ngẩng đầu nhìn lên, là Trần Trì hôm qua không đến lớp, hôm nay xuất hiện, hơn nữa tâm trạng hình như không tốt chút nào, trên cổ hắn hình như có vài vết thương, trông qua còn mới.

Trần Trì xuất hiện với bộ dạng thế này, liên tưởng tới tin tức cô thả ra, không khó tưởng tượng Trần Trì đã làm gì, dù sao, dì nhỏ kia của hắn còn có một đứa con trai, cũng không biết đứa con trai này là em họ hay là em ruột.

Diêu An Ninh biết rất rõ tình huống của Trần Trì, hắn là em trai của Trần Trí Thanh, mà Trần Trí Thanh lại có quan hệ không ít với Giang Huân, đã như vậy, Trần Trí Thanh có thể biết đầu mối về cái chết của cô không?

Diêu An Ninh đứng dậy, vừa muốn đi cùng Trần Trì liền bị Kiều Trăn kéo lại.

"Này, cậu là con trai, cần gì gây khó khăn cho con gái." Về chuyện của Diêu An Ninh và Trần Trì, cả trường mấy ai không biết, Kiều Trăn thấy Trần Trì tới tìm Diêu An Ninh liền cho là Trần Trì muốn làm chuyện xấu.

"Cô là ai! Mắc gì đến cô!" Hai ngày nay trong lòng Trần Trì rất không thoải mái, giống như pháo lửa, ghét ai là cho nổ người đó huống chi còn tự tìm tới cửa.


Trần Trì và Kiều Trăn không tiếp xúc nhiều, nhưng đều là con cháu nhà giàu, thấy nổi lên xung đột, hội bạn bè của Kiều Trăn lập tức chạy tới, rối rít đứng bên cạnh Kiều Trăn, ý lập uy rất rõ ràng.

Trần Trì thấy thật đau đầu, trận thế trước mắt này chỉ có một mình hắn ứng phó, nhưng cũng chẳng gì phải sợ.

"Không ngờ, Diêu An Ninh cô cũng rất có bản lĩnh." Mặc dù hắn và Kiều Trăn không giao thiệp nhiều, nhưng hắn biết, Kiều Trăn không giống những cô gái khác, cử chỉ, ăn mặc, tính tình của cô đều giống con trai, hơn nữa đối với con gái hình như có chút bài xích, cho nên Kiều Trăn xuất hiện nói giúp cho Diêu An Ninh, hắn có chút kinh ngạc.

Lời Trần Trì nói không phải trào phúng, quả thật hắn không cảm thấy Diêu An Ninh ngây thơ như bề ngoài của mình.

"Đây là việc của tôi và cô ta, tốt nhất các người đừng nên xen vào." Trong lòng Trần Trì có rất nhiều nghi vấn cần Diêu An Ninh giải đáp, bởi vì đề cập đến chuyện riêng này mà khiến hắn rất tức giận.

Kiều Trăn còn muốn nói nữa, nhưng bị Diêu An Ninh cản lại.

"Cám ơn, chuyện này tôi có thể ứng phó được." Diêu An Ninh nhận lòng tốt này, nhưng cô còn có kế hoạch khác.

Nhưng Kiều Trăn không tin, theo cô thấy, Trần Trì và Diêu An Ninh là sài lang và thỏ trắng, sao có thể yên tâm được.

"Tin tôi." Thấy vẻ mặt Kiều Trăn đầy lo lắng, Diêu An Ninh An an ủi một câu.

Lời này lại làm Kiều Trăn an lòng hơn vài phần, không ngăn cản nữa, để Diêu An Ninh đi cùng Trần Trì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận