Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Từ khi nghe được tin từ Hứa Luật Khôi, Cung Ân Thần tâm trạng đã tốt hơn. Mặt mày không còn ủ rũ. Khi cô trở về, Kika đang đứng trước nhà đợi cô. Cô mỉm cười xoa đầu cô bé, cô bé đưa cho cô một cốc nước.

" Nước gì vậy?" Cô ngửi thử, có mùi thơm nhẹ bốc lên, rất dễ chịu.

" Trà hoa lài." Cô bé nói.

Cô gật đầu, uống thử một ngụm, trà vừa vào miệng thì hương đã toả ra. Cái dịu dàng cùng với thanh khiết hoà quyện nơi đầu lưỡi. Trong cái thơm dịu ấy lại lẫn vào một loại hương khác, rất lạ.

Khi thấy cô đã uống, ánh mắt của Kika dường như có chút khó hiểu. Cô nhìn cô bé, " Em bỏ độc vào trà sao?"

Kika như giật mình, lúng túng lắc đầu, Cung Ân Thần tuy trong lòng suy tính nhưng cũng không nói gì thêm. Nhưng lời của Hứa Luật Khôi cô vẫn nhớ, cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh mình, cô đưa chén trà vẫn đầy trả lại cho Kika. Còn mình thì bước vào phòng. Cầm con chip trên tay, cô suy nghĩ việc sẽ bỏ nó vào đâu, một ý nghĩ le lói lên, cô gắn nó vào dưới tóc của mình. Con chip này vừa chạm vào da đã xuất hiện những chiếc kim đâm thẳng vào da đầu, mặc định gắn vào đầu cô. Đúng lúc này, cửa lại lần nữa mở ra, Kika bước vào, đưa cho cô một bộ quần áo mới.

" Chủ nhân bảo đây là quần áo ngày hôm nay."

Cô gật đầu.

" Ngài ấy còn nói cô nên đi tắm sớm kẻo tí nữa lạnh."

Cô hiểu ý, cầm quần áo lên, đi ra khỏi phòng. Nhà tắm là một nhà riêng biệt nằm ở xa chỗ cô bị nhốt. Muốn tới nhà tắm thì phải đi qua vườn hoa thuốc phiện. Cô đi trên lối con đường, đột nhiên có âm thanh kích thích cô. Cô dừng chân lại, khi nghe thấy âm thanh đó là gì thì cả mặt nóng lên. Có ai lại làm chuyện ấy giữa thanh thiên bạch nhật thế này không?

Cô cố gắng không để ý nhưng có giọng nói lại khiến cô cứng lại.

" Lạc Y, không ngờ nhìn cô trong sáng vậy mà những lúc thế này lại lẳng lơ không ngờ." Giọng nam trầm khàn này Cung Ân Thần rất quen, vì đó là Justin. " Đúng là bản tính hồ ly câu người."

" Ha, thế mà anh cậu ngủ với tôi vẫn vô tình ra đi đấy thôi." Lạc Y vừa nói vừa rên rỉ.


Sau đó là một loạt âm thanh nhuốm đầy nhục dục.

Cung Ân Thần chết lặng, nhanh chóng rời đi. Cô lúc này đã hiểu ra chuyện gì rồi. Khi cô đi tới nhà tắm thì đã thấy Dung Dĩ đứng sẵn đợi ở đó. Anh ta đang hút thuốc, nhìn thấy cô thì mỉm cười, " Cảm thấy món quà vừa rồi thế nào?"

Cô biết ngay mà, hắn làm gì có ý tốt nhắc nhở cô đi tắm sớm.

" Tôi tự hỏi là anh thấy vợ mình ngủ với người khác mà không ghen sao?" Cô trương mắt nhìn anh ta, ngữ khí lạnh nhạt.

Dung Dĩ rút điếu thuốc trong miệng xuống, mắt lạnh nhìn cô, " Một tờ hôn nhân thôi mà. Hơn nữa tôi không thích loại con gái như cô ta, làm tình với người này nhưng lại thích gọi tên kẻ khác."

" Lạc Y có giọng rất hay, lúc rên rỉ càng quyến rũ hơn, trên giường cũng rất biết cách làm đàn ông thoả mãn. Chỉ có điều lúc lên đỉnh, cái miệng nhỏ khi nào cũng mị hoặc gọi tên: A Thiên."

Cung Ân Thần đốt ngón tay nắm chặt lại. Dung Dĩ đi tới trước mặt cô, " Người đàn bà của tôi lúc lên giường thích gọi tên người khác, không biết người đàn bà của Thẩm Hạ Thiên lúc lên giường hay gọi tên ai." Nói đến đây đột nhiên Dung Dĩ tóm lấy tay của Cung Ân Thần, ép cô vào tường. Quần áo trong tay cô rơi xuống. Mùi đàn ônh xa lạ ám lấy người cô. Môi cô đột nhiên bị người khác cuồng bạo hôn. Hai tay cô cố đẩy hắn ra thì lại bị tay hắn như gọng kìm giữ chặt lại, hai chân muốn phản kháng thì bị ép cho không cử động được. Tránh thế nào cũng không thoát được nụ hôn của hắn. Nhân lúc cô khó thở mở miệng, lưỡi của hắn đã len vào. Hương đàn ông nam tính cuốn lấy đầu lưỡi, mùi thuốc lá vấn trong khoang miệng. Cô cắn lấy môi hắn, vị mặn chát tanh nồng của máu dần chảy trong miệng cô. Dung Dĩ dừng lại, liếm vết máu nơi khoé môi, đôi mắt bùng lửa. Hắn không dừng lại, hôn trên cổ cô. Từng vết cắn như muốn nghiền nát cô. Cung Ân Thần đột nhiên bật khóc, không dãy dụa nữa, mặc hắn cắn mút trên cổ mình. Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh người đàn ông ấy, cũng trong đêm tân hôn tàn bạo với cô, hắn cũng chưa bao giờ nhẹ nhàng với cô cả. Đôi môi cô bất giác gọi lên một cái tên. Không còn đau đớn nữa, Dung Dĩ bây giờ đầu vẫn áp vào hõm cổ cô, miệng lẩm bẩm, " Lại là hắn."

Cung Ân Thần nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt, Dung Dĩ rời khỏi người cô. Cả thân hình cô xụi lơ trượt xuống ngồi bệt trên đất.

Dung Dĩ châm một điếu thuốc mới, " Rốt cuộc Thẩm Hạ Thiên đã bỏ bùa mê gì các người hả? Lúc nào cũng bật ra cái tên đó." Hắn vừa nói vừa khó khăn bật lửa, động tác hắn tràn đầy tức giận. Một tiếng " cạch" vang lên, chiếc bật lửa đã bị ném vỡ trên đất. " Cả cô và cô ấy tại sao cứ phải say mê hắn?"

Cung Ân Thần nhìn theo bóng hắn, miệng run rẩy, " Tôi cũng muốn biết...tại sao yêu anh ấy là đau... mà vẫn cứ đâm đầu vào yêu."

Dung Dĩ nhìn cô, đột nhiên đi tới, bế thốc cô lên, đạp cửa nhà tắm, ném cô vào trong bồn nước lạnh. Cái lạnh đánh ập đến khiến cô tái xanh, muốn rời khỏi bồn thì lại bị anh ta nhấn lại vào.

" Tôi phải khiến cho cô bớt ngu đi mới được." Hắn lạnh nhạt, hai tai ghì cô xuống nước lạnh.

Cung Ân Thần vùng vẫy, hắn muốn dìm chết cô. Hơi thở sắp đứt đoạn thì đột nhiên bị kéo lên, Dung Dĩ một bộ mặt đầy hài lòng nhìn cô, " Có phải rất đau khổ không?"


Cô liếc hắn, tay vung lên đánh một cái tát lên khuôn mặt của hắn. Cô hét lên, " Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà các người xem tôi là công cụ để trả thù nhau hả? Thẩm Hạ Thiên, Justin và cả anh, Dung Dĩ, dựa vào đâu? Có bản lĩnh thì tự mà ra tay đi, sao cứ phải lấy tôi ra để hứng đạn hả?"

Dung Dĩ thấy bên má mình bỏng rát, còn cô gái trước mặt mình thì khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt tuyệt đẹp đẫm lệ. Chiếc áo phông trên người cô bị nước kéo trễ xuống, chiếc cổ trắng ngầm hiện lên với những vết cắn vẫn còn đỏ, có vết còn chảy máu. Anh nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt ấy, nó như tố cáo hành vi sai trái của anh đối với cô. Lần đầu tiên trong đời, anh sợ đôi mắt của một người tới vậy. Anh cố trấn tĩnh, đứng dậy, không nói gì. Anh chỉnh vòi xả nước ấm vào bồn, rồi rời đi. Phía sau lưng anh vang lên tiếng thút thít. Đúng vậy, anh dựa vào đâu, cuộc chiến của bọn họ, sao lại đem một cô gái như vậy vào....

Cung Ân Thần bo mình bật khóc, cô cô gắng chà xát hơi thở đàn ông xa lạ trên người mình. Da bắt đầu ửng lên, có nơi còn tấy đỏ. Cửa vang lên tiếng đập, " Chị Tiểu Thần, chị đã tắm xong chưa? Em đưa quần áo mới tới cho chị." Là Kika.

Cung Ân Thần lén lau nước mắt, đi ra khỏi bồn, mở cửa ra, nhận đồ từ Kika. Thay đồ xong, cô xuất hiện, đôi mắt vẫn còn đỏ song thần thái lại lạnh lùng. Kika nhìn cô, ánh mắt chiếu lên những vết hôn trên cổ cô, không nói gì.

Một đường trở về, chỉ trong im lặng. Vườn hoa thuốc phiện cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa. Tất thảy dựa như chưa từng có gì xảy ra. Cô trở về phòng, thấy trước cửa, có một bóng hình đứng sẵn ở đó.

Dung Dĩ thấy cô, ánh mắt khó xử, đối diện với cô, một hồi lâu mới nói, " Xin lỗi."

Cung Ân Thần im lặng, đi ngang qua anh ta rồi mở cửa vào phòng. Cô nằm trên giường tóc ướt, cô muốn rời khỏi nơi này, không muốn dính dáng tới ai nữa. Đột nhiên cô nhớ Tiêu Tiểu Diệp và Quan Nhĩ. Bọn họ bây giờ chắc là vẫn còn bình thản đi học hoặc cùng nhau dạo phố chứ không như cô. Giá như cô chưa từng quen những người kia, có thể cô đã hạnh phúc và vui vẻ hơn rồi.

———————————————-

Milan, Italy...

Thẩm Hạ Thiên có một dự cảm không lành. Nơi trái tim anh co rút. Mấy ngày nay, tâm trạng anh lúc nào cũng căng thẳng cực độ. Anh ngồi trong xe, nhìn đống tài liệu trong tay của mình. Những con chữ khiến anh đau đầu hơn, bất giác anh nghĩ tới Cung Ân Thần, không biết cô có ổn không?

Lãnh Phong nhìn đôi mày cứ cau lại của Thẩm Hạ Thiên, có chút lo lắng, " Cậu chủ, lần này, chúng ta rời Ý sớm như vậy nhất định phe của cậu Justin sẽ thừa cơ mà phá đám."

" Tôi biết." Thẩm Hạ Thiên vứt tài liệu xuống bên cạnh, tay xoa xoa trán, " Vốn dĩ bắt Cung Ân Thần rời đi khỏi tôi là để có mục đích ấy mà."


" Lần nào ngài cũng nương tay với Justin, ngài không sợ hắn sẽ được nước lấn tới sao?" Lãnh Phong khó hiểu. Cứ lần nào bọn họ sắp cắt được một khúc của phe Justin là cậu chủ lại thả ra, chính vì vậy nên thế lực Mafia của Justin ngày càng mạnh, uy hiếp tới thế lực của bọn họ.

Justin không nói gì. Do dự là bởi vì đối với anh, Justin vẫn là em trai. Dẫu nó là đứa luôn tìm cách giết anh nhưng nếu giết nó, mẹ nhất định sẽ hoá điên hơn trước. Đối với mẹ, Thiên của bà là Justin chứ không phải là Thẩm Hạ Thiên. Anh không muốn....

Anh mệt mỏi tựa đầu, nốt ngày hôm nay nữa thôi, anh sẽ tới cứu cô.

Đột nhiên điện thoại hiện lên tin nhắn, anh nhìn nội dung, thần sắc u tối.

[ Mr.Lioen, chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm. Có một bản fax đã được gửi tới văn phòng của ngài và một bản được gửi tới hòm thư điện tử. Ngài có thể truy cập ngay bây giờ để nhận kết quả.

Bệnh viện Harking St. ]

Thẩm Hạ Thiên nhíu mày, " Lãnh Phong, cho tôi mượn máy tính của cậu." Lãnh Phong đưa máy tính cho anh.

Anh vào hòm thư của mình, thấy tin nhắn, ấn vào, một bản báo cáo được gửi tới. Những con chứ trên máy tính khiến đôi mắt anh thất thần, anh không tin được. Cả người anh sững sờ, nhìn một hồi lâu, cả người tê dại. Anh không thể tin được, sao có thể như thế chứ....

Lãnh Phong thấy vẻ mặt càng ngày càng tối lại của Thẩm Hạ Thiên thì càng ngạc nhiên. Thẩm Hạ Thiên vùi đầu vào trong tay của mình. Chiếc máy tính rơi xuống dưới chân. Lãnh Phong nhặt lên, nhìn thấy thông tin trên máy tính, ánh mắt kinh hoàng. Không thể nào, cậu chủ và phu nhân lại là anh em ruột.

[ Cung Ân Thần và Johasnh Lioen có quan hệ huyết thống 87.8888888% ]

Mấy hôm trước anh thấy cậu chủ ra lệnh là tới phòng mà phu nhân ở ở biệt thự Singapore tìm tóc còn sót lại rồi xét nghiệm ADN. Lúc ấy anh còn khó hiểu, hoá ra như vậy, vậy chẳng phải là....

Anh nhìn Thẩm Hạ Thiên, xuyên qua kẽ tay, dường như anh thấy những giọt nước mắt. Ônh trời đúng là trớ trêu mà. Người yêu nhau lại chẳng thể yêu nhau.

Chiếc xe vẫn đi trong màn đêm vô tận, trùm lên đó bóng tối của cô đơn. Ông trời thật khéo se duyên, cho hai kẻ cô đơn yêu nhau để rồi lại khiến họ đau đớn trong tuyệt vọng.

Đôi chân của Thẩm Hạ Thiên chưa từng nặng tới như vậy, anh đi từng bước tới phòng mẹ, nhìn người đang ngủ say trên giường. Anh nắm lấy đôi tay của mẹ, hệt như một đứa trẻ.

" Mẹ, nói với con rằng tất cả chỉ là giả dối đi." Từng giọt nước mắt chảy xuống đôi tay trắng xanh của Nhan Tịch.


Thẩm Hạ Thiên đầu áp vào tay mẹ, " Cô ấy là người con yêu nhất trên đời. Là bầu trời sao của con. Nhưng những gì trên tờ xét nghiệm đấy lại phá tan tất cả. Mẹ có thể tỉnh dậy nói cho con biết được không?"

" Nói cho biết rốt cuộc Tiểu Thần có phải là con mẹ không?"

Dường như người trên giường đã tỉnh, cảm nhận được những giọt nước ấm áp trên tay mình, bà lặng lẽ nhìn.

" Thiên?" Nhan Tịch đột nhiên hỏi.

Thẩm Hạ Thiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ. Anh sợ, sợ mẹ thấy anh thì sẽ lại phát bệnh. Anh định đứng dậy rời đi thì đột nhiên tay đã bị nắm lại.

" Là con đúng không?" Thanh âm ấy chưa từng chân thật như vậy.

Anh nhìn mẹ, sợ một giây tiếp sau mẹ sẽ phát bệnh nhưng kì lạ thay mẹ lại rơi nước mắt, nắm chặt tay anh, " Thiên của mẹ, cuối cùng cũng về rồi."

Giây phút này anh tin là mẹ anh hoàn toàn tỉnh táo, mẹ ôm anh chặt vào lòng mẹ. Đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng được mẹ ôm như thế.

" Mẹ, người tỉnh táo?" Anh hỏi.

" Sao con lại hỏi thế?" Mẹ anh giọng nghẹn hỏi lại.

" Là thật rồi." Cuối cùng cũng có thể ôm mẹ rồi. Tay anh vòng ra ôm lấy mẹ.

" Mẹ, có thể trả lời con một chuyện được không?"

" Chuyện gì vậy con?"

" Mẹ và Nam Cung Ngự có phải đã từng có con với nhau?"

———————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận