Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Người đàn ông ấy, trên người vẫn bộ tây trang ngay ngắn nhưng tóc tai đã tán loạn, cà vạt cũng nới lỏng, trên trán đẫm mồ hôi, anh khuỵ hai gối xuống, hình như anh đã chạy mấy tầng lầu để lên đây. Ngay khi nói câu ấy, ánh mắt anh như bắn lên lửa giận. Cung Ân Thần nhìn anh, nãy giờ cô không sợ gì nhưnh bây giờ, trái tim đang co thắt dần lại.

" Thẩm Hạ Thiên, tôi không muốn phải làm như vậy." Tụ Lăng lúc vừa nghe thấy giọng nói của anh cũng đã cứng đờ, anh ta thở dài.

Thẩm Hạ Thiên lạnh lùng nói: " Thả cô ấy ra."

Tụ Lăng lắc đầu, " Cô ấy... nếu tôi không làm vậy.... cô ấy sẽ bị hắn giết."

" Thả!"

Ngay lúc Thẩm Hạ Thiên hét lên, Cung Ân Thần bị Tụ Lăng kéo gần ban công, giật mạnh khiến cô chới với, ngã khỏi thành, rơi xuống. Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên, Tụ Lăng ngã xuống, ôm lấy ngực. Cung Ân Thần cảm thấy trước mắt mình có giọt ấm vang vào. Tiếng gió hai bên tai khiến cô bắt đầu không nhận thức được nữa. Càng lúc, càng nhanh, cơ thể cô bắt đầu co lại.

Rầm....

—————-

" Vụ bắt cóc tối qua ở bệnh viện Tĩnh Châu đã được làm rõ. Hung thủ giả mạo là bệnh nhân để bắt bác sĩ uy hiếp. Vị bác sĩ được biết chính là vợ của Dung tổng, chủ tịch tập đoàn bất động sản Châu Á. Hung thủ đã bị bắn ngay khi hắn ném vị bác sĩ xuống khỏi tầng lầu. Vị bác sĩ may mắn đã được lực lượng cứu hộ cứu, rơi xuống nệm khí, chỉ bị xây xước nhẹ. Hiện tại, vụ án vẫn đang được làm rõ."

Tất cả các tin tức đều đang nói về vụ náo loạn ở bệnh viện Tĩnh Châu. Bởi vì không chỉ liên quan tới vợ của Dung tổng mà còn là cả chủ tịch của tập đoàn tài chính Lioen nữa. Mặc dù đã được giấu đi nhưng những người ở đó không ai không nhớ đến khoảnh khắc khi cô bác sĩ bị vứt xuống tầng, một người đàn ông đã chạy tới lao xuống cùng cô, khoảnh khắc rơi xuống nệm khí, người đó ôm chặt lấy cô bác sĩ. Truyền thông giấu đi tin này là vì nếu để lộ việc tỉ phú này suýt chết thì không chừng sẽ gây náo loạn.

Cung Ân Thần mở mắt ra, ánh sáng đánh ập đến làm cô nheo mắt lại. Từ từ rồi mới quen dần, cô nhìn xung quanh, đây là phòng bệnh, tay cô đã truyền nước.

" Em tỉnh rồi à?" Một giọng nói cất lên khiến cô giật mình. Người đàn ông ấy vẫn là bộ âu phục cũ nhưng đã nhăn nhúm, râu dưới cằm lún nhún, quầng mắt trũng sâu.

" Thẩm Hạ Thiên." Cung Ân Thần thì thào.

Anh đứng dậy, đi tới, đỡ cô ngồi lên, sau đó ấn nút gọi bác sĩ ở trên giường. " Em đã hôn mê suốt 8 tiếng."


Tám tiếng, vậy Tiểu Màn Thầu...

" Anh đã cho Lãnh Phong tới chăm sóc con rồi." Anh như hiểu thấu sự lo lắng trong mắt của Cung Ân Thần.

Cốc nước đưa tới cho cô, cô nhận lấy cốc nước, uống một mạch hết sạch. Cô đặt cốc lên tủ bên cạnh giường, ánh mắt cô di chuyển tới đôi tay đang cẩn thận mở nắp cao của anh. Ngón tay anh miết một vòng quay hộp cao rồi đi tới, xoa nhẹ lên mấy vết bầm trên tay cô.

" Anh đến muộn." Thẩm Hạ Thiên giọng nói có chút nghẹn. " Nếu sớm hơn một chút thì đã khác."

Cung Ân Thần vẫn im lặng.

" Tụ Lăng chết rồi. Vu Thần bị người ta mang đi khỏi bệnh viện. Em thì suýt nữa..."

Tiếng anh nói cứ ám lấy tâm trí cô. Đột nhiên cô cảm thấy hoa mắt, trong dòng suy nghĩ đột nhiên vang lên giọng noi.

" Làm ơn... hãy cứu cô ấy."

" Bằng bất cứ giá nào."

Là Tụ Lăng đang nói bên tai cô khi anh ta ném cô xuống khỏi lầu. Tiếng cầu xin ấy, có bao nhiêu khẩn thiết, bao nhiêu tuyệt vọng. Anh ta đã cầu xin cô. Sau đó cô nhìn thấy, có một ánh sáng đỏ chiếu thẳng vào ngực cô. Nếu lúc ấy Tụ Lăng không đẩy cô xuống khỏi tầng thì viên đạn găm trong tim anh ta đã găm vào tim cô. Là anh ta đã cứu cô, anh ta cố tình đẩy ngã cô xuống khỏi tầng lầu để đỡ đạn cho cô. Lại thêm một người nữa, vì cô mà chết.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Chấn Tưởng Dạ bước vào, ánh mắt đầy tia khó xử.

" Làm phiền hai người nhưng mà có điều này nhất định phải nói. Tiêu gia sụp đổ rồi." Anh ta nói.

Cung Ân Thần nắm chặt tay lại, " Tiểu Diệp..."


Thẩm Hạ Thiên ôm chặt lấy cô, " Bạch Niên Vũ đã cứu được cô ấy."

Cung Ân Thần cảm thấy bản thân đang dần mất đi sự tỉnh táo, cô chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ đều thay đổi.

" Các người có biết điều đó? Có biết việc những kẻ kia sẽ đến đây không?" Cô hét lên với Thẩm Hạ Thiên và Chấn Tưởng Dạ. " Tất cả chỉ vì tham vọng của các người, rồi tiếp theo ai sẽ chết?"

Không một tiếng đáp lại. Cung Ân Thần run lên, " Phải bao nhiêu người nữa mới đủ hả?" Cô túm lấy cổ áo Thẩm Hạ Thiên, ánh mắt tức giận.

" Anh sẽ bảo vệ em và con." Thẩm Hạ Thiên đau lòng.

" Không cần. Tránh xa tôi và gia đình tôi ra. Một chút quan hệ tôi cũng không muốn dính tới anh."

Cung Ân Thần không biết rằng, câu nói ấy của cô đã găm vào tim của Thẩm Hạ Thiên một nhát dao sắc từng nào. Anh đứng dậy, ánh mắt đau đớn nhìn cô, " Cung Ân Thần, em chỉ biết dựa vào việc anh yêu em để làm tổn thương anh."

Sau đó cửa phòng đóng lại, bên trong phòng chỉ còn mảnh im lặng.

Ngoài phòng, Thẩm Hạ Thiên bước được mấy bước thì cả người ngã quỵ xuống. Chấn Tưởng Dạ vội gọi bác sĩ.

————-

Thẩm Hạ Thiên đã trở về Chicago. Tin tức ấy là do Dung Dĩ báo lại cho Cung Ân Thần. Anh ta tới nhà cô rồi tiện kể cho cô nghe.

Cung Ân Thần đỡ đần, cô xuất viện được 1 ngày rồi. Hôm về nhà, Tiểu Màn Thầu ngạc nhiên vì trên người cô có nhiều vết bầm nhưng cô tuyệt nhiên không giải thích. Dung Dĩ mỗi ngày đều đến nhà cô nấu cơm cho cô. Thủ tục li hôn của bọn họ đã xong rồi nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt.


Hôm nay lúc ăn cơm, Dung Dĩ đột nhiên nhắc đến chuyện của Thẩm Hạ Thiên. Tay cầm đũa của Cung Ân Thần ngưng đọng lại. Cô im lặng không đáp.

" Thẩm Hạ Thiên cũng vừa công bố tin đính hôn với Bối Lặc Hà Vân."

Cung Ân Thần nhìn anh, " Bối Lặc Hà Vân?"

" Ừ, đó là tiểu thư Paris mà người ta hay nhắc đến. Cô ta có lịch sử tình trường phải gọi là không ai đọ được. Tính ra năm nay cô ta cũng 30 tuổi rồi. Tuy nhiên trẻ lắm, đã thế còn rất xinh đẹp...." Dung Dĩ cố tình dùng những từ ngữ hoa mỹ nhất để miêu tả vị hôn thê của Thẩm Hạ Thiên. Ánh mắt anh vẫn chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Cung Ân Thần, anh đã thu trọn tia dị thường trong mắt Cung Ân Thần lúc nãy.

" Bọn họ định thứ bảy cuối cùng của tháng Hai sẽ cưới."

Cung Ân Thần đứng dậy, " Em mệt rồi."

Dung Dĩ bật cười, " Tiểu Thần, hắn ta yêu em tới như vậy. Em găm cho hắn một dao sắc. Bây giờ hắn buông bỏ em, em lại muốn thổi vết thương cho hắn sao?"

" Câm miệng đi Dung Dĩ." Cung Ân Thần nghiến răng, thô lỗ nói.

Dung Dĩ không nói gì thêm, khoé miệng chỉ cười nhạt.

————

Cung Ân Thần trở lại bệnh viện, cô được phụ trách giao thăm khám tình trạng sức khoẻ của Vũ Nhàn- Tiêu phu nhân vừa bị mưu sát cách đây không lâu. Bà ấy bây giờ khó mà qua khỏi, cầm cự tới hôm nay đã là kì tích rồi.

Không chỉ thế, Vu Thần cũng đã bị bắt cóc bí mật và biến mất không tìm thấy giấu vết. Tuy nhiên việc này không trình báo lên cảnh sát mà gia tộc Tĩnh gia sẽ tự mình đi tìm tin tức về cô ấy. Về xuất thân của Vu Thần vẫn còn quá nhiều dấu chấm hỏi chưa được giải đáp.

Bệnh viện từ vụ náo loạn đã trở về với sự bận rộn của nó. Những người từng chứng kiến vụ ấy đều lựa chọn xoá kí ức của mình về nó. Dường như đó chỉ còn là câu chuyện cũ.

Cung Ân Thần đứng bên cạnh Tiêu Tiểu Diệp, ngày hôm nay, Tiêu An Tình đã nhảy lầu, may mắn được thủ hạ của Bạch Niên Vũ cứu sống. Tiêu Tiểu Diệp giờ đang rất suy sụp.

" Tất cả đều sẽ ổn." Cung Ân Thần vỗ vai Tiêu Tiểu Diệp.

Tiêu Tiểu Diệp ôm lấy cô, " Tiểu Thần, những gì tôi còn bây giờ là rất ít."


Cung Ân Thần im lặng, tay cũng ôm chặt Tiêu Tiểu Diệp: " Không sao cả."

Ngày hôm ấy, sau khi xong việc, Cung Ân Thần đứng trước cửa sững lại, không có bóng chiếc xe đen, cũng không có người đàn ông tựa mình bên cửa xe hút thuốc. Đối diện cô chỉ là con đường người qua kẻ lại, không còn dáng hình quen thuộc. Cô thở dài.

Dung Dĩ một hồi lâu sau mới đến đón cô, lúc anh ta đến, vẻ mặt đầy xin lỗi, anh tới muộn.

" Tiểu Thần, hôm nay luật sư của Thẩm Hạ Thiên tới tìm anh. Họ nhờ anh nhắn với em là 1 tháng nữa, sẽ tới Singapore, phiền toà xét xử dành quyền nuôi con sẽ ở đó." Dung Dĩ đưa cô một bộ hồ sơ.

Cung Ân Thần cứ nghĩ là Thẩm Hạ Thiên sẽ buông tha cho cô nhưng cô đã lầm, anh ta một giây vẫn muốn bám lấy cô.

" Nếu vụ liên hôn giữa Thẩm Hạ Thiên và Bối Lặc Hà Vân là thật thì nhất định sẽ xảy ra một vụ nổ xuyên hai giới đấy. Bối Lặc Hà Vân là con gái nuôi của thủ tướng Hà Lan, cô ta có quyền. Thẩm Hạ Thiên là tỉ phú, anh ta có tiền. Hai bọn họ hợp lại thì đúng là không nói nổi. Nhưng mà.... Cung Ân Thần, em thật sự không có ý gì sao?"

Cung Ân Thần không trả lời anh.

" Tiểu Thần, quả thật, em luôn cậy hắn yêu em."

————

Má Tuệ spoil....

" Thẩm Hạ Thiên, anh sẽ lấy cô ta thật ư?"

" Đúng vậy."

"...."

" Nhưng mà, anh sẽ yêu mãi em."

Hehe, chút nhỏ bật mí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận