Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Lúc Thẩm Hạ Thiên vào nhà vệ sinh để rửa tay thì nhận được điện thoại của Lãnh Phong, thông qua giọng điệu, anh cảm thấy anh ta dường như gặp quỷ, " Thiếu gia.... tôi vừa nhìn thấy cô Thera."

Thẩm Hạ Thiên cứng đờ mặt, " Hàm hồ!"

" Tôi không phải bị điên, thật sự tôi đã thấy cô ấy ở khu nhà cũ ở phía Đông thành phố." Lãnh Phong khẳng định chắc nịch. Không chỉ thế anh ta còn gửi cho anh bức ảnh chụp, chiếc váy bạc cùng khuôn mặt tinh xảo, quả thật là Thera.

Thẩm Hạ Thiên làm rơi điện thoại, " Sao có thể chứ?"

" Rõ ràng năm năm trước, tôi đã kiểm tra toàn bộ cho cô Thera, cô ấy đã chết. Chính tôi là người đã tự tay đưa xác cô ấy cho anh." Lãnh Phong bên kia giọng đầy bàng hoàng.

" Gửi tôi địa điểm mà anh đã gặp cô ấy."

" Anh muốn đi xem thật sao?"

" Dù là người hay là ma thì cũng đều phải làm rõ. Trên cuộc đời này, không ai được phép dùng thân phận của Thera để sống." Thẩm Hạ Thiên cứng rắn.

" Vâng."

Thẩm Hạ Thiên sau khi chở Cung Ân Thần về tứ hợp viện cũ của Cung gia thì rời đi. Anh để lại Tiểu Màn Thầu ở đó với mẹ. Anh gấp gáp rời đi như vậy là vì anh nhận được tin có một người phụ nữ giống với Thera xuất hiện ở Singapore. Thera chắc chắn đã chết, vì chính anh đã chôn cất cô ấy, thế nên không thể xuất hiện thêm một Thera mới. Anh không tin trên cuộc đời này lại có thể có hai người phụ nữ giống nhau mà lại giống một cách trùng hợp tới như vậy. Nhất định đây đã có một ẩn tình gì đó. Anh đi tới chỗ mà Lãnh Phong đã báo với anh rằng "Thera" đang ở đó. Đây là một căn nhà cũ không có mấy ai ở nữa. Khi xe anh vừa dừng thì đã có mấy người áo đen xuất hiện.

" Thẩm thiếu, ông chủ của tôi đang chờ anh." Như biết rõ rằng anh sẽ đến nên bọn họ rất lịch sự.

Thẩm Hạ Thiên đóng cửa xe, nghi hoặc.


Căn nhà cũ kia mở cửa ra, anh đi vào, có một người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở lối vào. Khuôn mặt này quả thật không khác gì Thera. Đôi mắt màu hạnh nhân câu mị, môi son đỏ gợi cảm. Cô ta mặc chiếc váy sát nách màu bạc, chân đi cao gót đen. Đây hoàn toàn là một bản sao hoàn hảo của Thera. Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay lại.

" Thiên, đã lâu không gặp." "Thera" mỉm cười nhếch mép chào anh. Ngay cả giọng nói cũng hoàn tòn giống. Là ai đã tạo ra cô ta?

Anh tiến tới trước mặt cô ta, đưa tay tới chạm vào má của "Thera", xúc cảm này thật hệt như chạm vào da thật, nếu như không phải vì nhiệt độ lạnh tanh mà nó truyền lại thì anh đã tin đây là thật.

" Thiên, cảm giác chân thực không?" Một giọng nói vang lên, anh quay người lại, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng với quần âu đứng sau anh mỉm cười. Gọng kính bạc làm toát lên vẻ tri thức, đôi mắt đen ẩn phía sau khiến người ta dè chừng.

" Jack Din, anh đã tạo ra cái khỉ gì thế này?" Thẩm Hạ Thiên mắt bắn ra tia nguy hiểm. Tên giáo sư điên này đã làm ra điều khủng khiếp gì đây.

" Nuôi cấy phôi thai từ tế bào gốc." Jack Din đi tới chỗ anh, ngắm nhìn sản phẩm của mình.

" Làm sao có thể?" Thẩm Hạ Thiên kinh ngạc.

" Tôi nuôi phôi thai, dùng mã gen của tế bào gốc nhập vào phôi thai ấy. Trong vòng 100 tuần tôi đã có thể tạo ra một con người trưởng thành hoàn chỉnh được sinh ra từ phôi thai ấy. Nó có tất cả các đặc điểm của tế bào gốc. Điều khiến tôi hơi tiếc là không thể cho nó một kí ức về người gốc của nó." Jack Din chạm vào tác phẩm của mình, thoải mái trao đổi.

Thẩm Hạ Thiên nắm lấy cổ áo của Jack Din, hét lên, " Anh có thể tạo ra bất cứ ai nhưng tại sao lại là Thera hả?" Sao lại là em ấy chứ?

Jack Din biết mình sức khoẻ không bằng người này nên cũng chẳng có ý chống cự, " Tôi luôn có ấn tượng với Thera, cô ả kia quả thật là mã gen mà tôi ấn tượng."

Thẩm Hạ Thiên vung đấm về phía Jack, mặt anh ta lệch sang một bên, môi bắt đầu chảy máu. Nhưng nhìn anh ta chẳng có gì là đau đớn mà ngược lại rất thích thú. Thẩm Hạ Thiên ném tên điên xuống, anh ôm lấy đầu, " Mẹ kiếp!"


Anh rút súng ra, hướng thẳng vào đầu của "Thera".

" Anh sẽ hối hận đấy." Jack Din bật cười, " Có kẻ sẽ phát điên đấy."

Thẩm Hạ Thiên mở chốt an toàn, "Thera" vẫn nhìn anh, nụ cười trên môi dương cao. Anh không tài nào bóp cò được.

" Thiên, cô ấy là do tôi bảo tạo ra." Lần này, lại thêm một người nữa. Nhưng giọng nói này, Thẩm Hạ Thiên rất quen.

" Kay, tại sao không để cho em ấy được yên nghỉ?" Thẩm Hạ Thiên hạ súng xuống, đôi mắt đỏ gay đầy sự tức giận nhìn anh.

Kay một bộ dạng cô độc, ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ, " Thiên, đây là sự giải thoát cho tôi."

Thẩm Hạ Thiên cười lớn lên, anh chỉ về "Thera", " Một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ kia mà xứng đáng là Thera ư? Cô ấy đã chết rồi, năm năm trước, đã bị xuyên một viên đạn vào tim rồi. Mẹ kiếp, lúc đó tôi bị mù, đi tin tưởng Lôi Nặc, tin tưởng anh để cuối cùng khiến cho bao người chết. Anh dùng một thứ quỷ dị này để thế thân Thera ư? Nó xứng sao?"

Kay nhìn về phía "Thera", đây là bóng hình anh luôn tìm kiếm, " Câm miệng, Thiên. Đó là Thera."

Jack Din nhìn một màn trước mắt, rất hài lòng. Hắn luôn thích sự đau khổ, hắn luôn muốn nhìn thấy đau khổ của người khác. Mẫu vật này của hắn đã thành công khiến cho cả Kay và Thẩm Hạ Thiên đau đớn. Hắn thực hài lòng.

" Mẫu vật này chỉ tồn tại được trong vòng 3 tháng rồi sẽ tự chết đi." Jack Din nói.

Thẩm Hạ Thiên nghe xong thì nắm chặt súng hơn, " Cô ta không sống được đến 3 tháng đâu, hôm nay cô ta sẽ chết."


Kay cũng rút súng hướng về phía anh, " Anh không thể để chú giết cô ấy được."

"Thera" nãy giờ ngồi im lặng đột nhiên đứng dậy, " Thiên, anh sẽ không giết tôi." Cái nét mặt đầy sự ngạo mạn của cô ta khiến Thẩm Hạ Thiên trong phút đó ngây người. Quá giống với Thera.

" Anh sẽ không giết tôi đâu, anh cũng giống như Kay, đều rất mong tôi còn sống. Vì tôi chính là nỗi đau của các người." Thera đi gần hơn tới họng súng, ngón tay cô ta đặt lên tay anh.

Thẩm Hạ Thiên vứt súng xuống đất, " Mẹ kiếp!"

Jack Din cảm thấy chán nản thì không được xem cảnh máu me mà mình mong muốn. Kay cũng thu súng về, " Anh cần cô ta, cô ta sẽ giúp anh xoa dịu nỗi đau suốt năm năm qua."

Thẩm Hạ Thiên tức giận rời khỏi nơi quái quỷ này.

Kay cất súng, ánh mắt tham luyến nhìn "Thera", " Anh vẫn luôn đợi em."

"Thera" trái lại không có chút hào hứng gì với anh. Chỉ lạnh nhạt buông lời, " Ồ."

Jack Din chìa tay về phía Kay, " Như đã thoả thuận, tôi tạo ra "Thera", anh đưa tôi mã gen của Lâm Hiểu Khê."

Kay lấy từ túi áo ra một ống nghiệm chứa máu đưa cho Jack, " Tôi đã lấy được máu của cô ta."

" Tốt rồi." Jack vui mừng, " Lâm Hiểu Khê sẽ là mẫu vật thành công nhất của tôi."

Kay im lặng, tên giáo sư điên này, anh không nên để ý nhiều. Anh nắm lấy tay Thera, kéo cô rời khỏi đó.

" Nhớ kĩ, cô ta chỉ còn có 2 tháng nữa thôi, hãy tận dụng thời gian nhé!" Jack Din vẫy tay với anh.


Kay không nói gì.

Thera thì vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt của mình. " Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

" Anh đưa em tới nơi mà em luôn mong muốn." Kay mở cửa xe cho cô, mỉm cười.

Thera ngồi vào xe, ngón tay gõ trên kính cửa sổ, vẻ mặt đầy suy nghĩ.

Jack Din nhìn ngắm ống nghiệm máu của mình, rất hài lòng. Lúc này đột nhiên Cung Ngọc Thần xuất hiện, nhìn bộ dạng phấn khích đến điên của anh ta thì có chút sợ hãi. Hắn mặc dù bên ngoài nhìn rất đạo mạo, tuấn tú nhưng sâu trong bản chất của hắn lại là một kẻ điên khủng khiếp.

" Ngọc Thần, rất nhanh thôi, tôi sẽ tạo ra được một Lâm Hiểu Khê cho riêng mình." Jack đưa lọ máu về phía cô.

Cung Ngọc Thần lùi lại, có chút e dè, " Cô ta sau khi rời khỏi lồng ấp thì cũng chỉ tồn tại được 100 ngày, anh sẽ lại phải tốn công tạo ra một người mới."

Jack lắc đầu, " Trong vòng 100 tuần ấp phôi thai, khi có đầy đủ cơ thể trưởng thành, tôi sẽ sửa lại mã gen hỏng trên người cô ấy, tạo ra một loại siêu tế bào nhất định sẽ kéo dài tuổi thọ của cô ấy. Như vậy sẽ giúp cô ấy sống nhiều hơn 100 ngày."

" Anh tại sao lại mê luyến Lâm Hiểu Khê kia tới tận như thế chứ!" Cung Ngọc Thần nắm chặt tay, gã điên này kể từ khi gặp Lâm Hiểu Khê tại sân bay Pháp nửa năm trước thì bắt đầu trở nên điên dại, biến thái tới nỗi sưu tầm rất nhiều thứ về cô ấy.

Jack nhếch mép, " Khi cô gặp một người có mẫu gen đẹp, nhất định cô sẽ muốn nhân bản người đó. Tôi muốn có Lâm Hiểu Khê cho riêng mình." Nói xong, anh ta cầm lọ máu kia đi vào sau nhà. Ngôi nhà này thực ra đã bị Jack mua lại và biến nó thành phòng thí nghiệm nghiên cứu phôi thai của hắn. Bề ngoài nhìn nó rất bình thường nhưng ở phía dưới ngôi nhà này chính là một phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Jack đi xuống dưới, nhỏ một giọt máu từ ống nghiệm xuống một lam kính rồi đặt vào máy quét. Rất nhanh thôi, máy sẽ cho anh ta đầy đủ mã gen của Lâm Hiểu Khê.

Jack nhìn phòng thí nghiệm của mình, căn phòng này có rất phù hợp để anh nghiên cứu phôi thai nhưng hiện giờ đã bị Thẩm Hạ Thiên phát hiện ra nên anh sẽ không tạo ra " Lâm Hiểu Khê" ở đây. Anh sẽ mang nó tới Brasil, mang nó về bản doanh của mình. Ở nơi đó chắc chắn anh có thể tạo ra Lâm Hiểu Khê hoàn mỹ nhất.

Anh bật cười.

"Lâm Hiểu Khê", tôi nóng lòng được gặp em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận