Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele


Giang Mạc Viễn hoài nghi nhìn cô, chân mày đen rậm nhếch lên.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng lóng lánh lên hàng mi dài của Trang Noãn Thần, cô cố dốc hết can đảm, "Tối thứ sáu, anh có thể đóng giả bạn trai của tôi được không?"
"Đóng giả bạn trai?" Có lẽ anh chưa từng gặp loại chuyện này bao giờ, thần sắc anh kinh ngạc nhưng mau chóng khôi phục vẻ trầm tĩnh cố hữu.

Anh trông thấy hàng mi của cô run run như bươm bướm vỗ cánh, anh vô cớ động lòng, ánh mắt đen láy nghiêm túc.
Trang Noãn Thần gật đầu, cũng chăm chú nhìn anh, cô sợ anh từ chối.

Cô họ là người am hiểu mọi việc, đồng nghiệp nam của cô hay bạn nam bình thường sao có thể qua được con mắt của bà? Chỉ có một mình Giang Mạc Viễn, bà chưa gặp anh bao giờ, nhờ anh đóng giả mới thoát nạn.
Giang Mạc Viễn hơi điều chỉnh tư thế ngồi, thản nhiên hỏi, "Cô muốn tôi giúp cô lừa dối người nhà?"
"Không! Không! Không! Tuyệt đối không phải lừa dối! Đó là...!lời nói dối thiện chí." Trang Noãn Thần vội giải thích, "Hơn nữa, đâu phải anh không biết, tôi thuê anh đóng giả bạn trai, cũng giống anh thuê tôi đóng giả tình nhân dự tiệc mà."

Giang Mạc Viễn nhếch mày nghi ngờ, "Việc này thì tôi không hiểu thật rồi.

Tôi thuê cô, tôi là chủ trả tiền cho cô; còn cô thuê tôi, cô lại trở thành chủ của tôi, trả tiền cho tôi.

Nhưng tính thế nào thì tiền của cô cũng lấy từ tôi ra, phải không?"
"Chuyện này..." Trang Noãn Thần cắn môi, ngẫm nghĩ giây lát, ngước đầu cười tự tin với anh, "Chuyện đóng giả tình nhân này, kỳ thực không thể nói ai là chủ ai bỏ tiền được.

Tôi cho rằng, người mạo hiểm danh dự của bản thân, từng bị bôi nhọ và uy hiếp phải nhận được bồi thường."
Giang Mạc Viễn càng nghe càng khó hiểu, hơi nheo mắt nhìn cô, "Cô cho rằng tôi cố tình lợi dụng cô, để người khác uy hiếp và bội nhọ danh dự của cô?"
"Thì chuyện này có tính mạo hiểm mà, anh cũng trả tiền cho tôi để mạo hiểm danh dự của mình." Trang Noãn Thần sợ anh nổi cáu, lật đật giải thích: "Anh nghĩ thử xem, anh thuê tôi giả làm tình nhân, tức là danh dự của anh chẳng còn bị gièm pha hay công kích nữa, còn tôi thì ngược lại, đi dự tiệc tôi phải chịu đựng nhiều ánh mắt đố kỵ, lỡ có người nhận ra tôi, rồi truyền tùm lum ra ngoài, lúc đó tôi biết để mặt mũi mình ở đâu đây? Việc đóng giả bạn trai vào thứ sáu cũng vậy, chuyện này chỉ gạt được một lúc không thể gạt được suốt đời, tới lúc mọi chuyện vỡ lở ra, thì người ngoài hay người nhà tôi cũng sẽ nói anh đá tôi hoặc tôi đá anh.

Nhưng dù có thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ là tôi có chuyện, không xứng với anh.

Như vậy, tôi phải mang danh dự của bản thân đi mạo hiểm rồi bị hao tổn.

Còn với anh, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì cả.

Anh cứ nhìn theo góc độ này, anh còn nói tiền của tôi là lấy từ anh không?"

Giang Mạc Viễn bị một phen "cãi chày cãi cối" và "học thuyết ngụy biện" của cô làm dở khóc dở cười, anh nhìn cô, nói, "Miệng lưỡi cô chẳng hiền lành gì."
"Tôi đang nói đạo lý thôi mà." Trang Noãn Thần nhìn anh nghiêm túc, "Nam nữ trong xã hội này vốn chẳng công bằng tí nào.

Dù đàn ông lớn tuổi không lập gia đình, mọi người cũng sẽ nói rằng anh ta chỉ biết chăm chú công việc, còn phụ nữ có tuổi không lập gia đình, mọi người sẽ hoài nghi phải chăng cô ta có vấn đề.

Đàn ông trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài thì nói là phong lưu, còn phụ nữ mới vui vẻ trò chuyện với nhiều người khác phái liền bị mắng không đứng đắn.

Anh công nhận không?"
Thấy cô càng nói càng căm phẫn trào dâng, Giang Mạc Viễn không kìm được cong môi cười.

Anh không tranh cãi với cô, cất giọng bình thản, "Chẳng qua chỉ muốn kiếm ít tiền của tôi mà thôi, cô không cần phải mắng mỏ chế độ xã hội chủ nghĩa nặng nề như vậy đâu.


Tối thứ sáu mấy giờ?"
Trang Noãn Thần nghe vậy, liền quên mất phản ứng, trợn to mắt.
Giang Mạc Viễn nhẫn nại, thấy cô ngây ngẩn nhìn mình chằm chặp, giọng anh trầm trầm lặp lại lần nữa, "Tối thứ sáu mấy giờ? Tôi tới đón cô."
"A? Anh đồng ý rồi à?" Điển hình của mẫu người phản ứng chậm chạp.
"Coi như tôi giúp cô trả bớt tiền thuê tối qua." Anh thản nhiên trả lời.
"Thật không? Tốt quá.

Con cám ơn ông trời, cám ơn thần đất." Trang Noãn Thần không ngờ anh lại dễ thuyết phục như vậy, suýt nữa cô còn lôi hết thần linh trong lòng ra cám ơn một lượt, cô đưa mắt sang anh, "Tối thứ sáu gặp nhau vào lúc nào, tôi sẽ báo anh sau."
Giang Mạc Viễn nhếch miệng, anh không nói không rằng, gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận