Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele


Trình Thiếu Tiên xứng đáng là một người đàn ông tao nhã, anh chỉ mỉm cười, "Xin lỗi em, tôi không biết nhiều về chòm sao."
"A?" Trang Noãn Thần buông thỏi son ra, nhíu mày, "Sinh nhật của anh là khi nào?"
"Mười lăm tháng bảy."
"Chòm sao Cự Giải." Trang Noãn Thần giả vờ kinh ngạc, trừng to mắt, hơi nhướng người về trước, "Em thuộc chòm sao Bạch Dương, hai ta căn bản là không hợp nhau."
Trình Thiếu Tiên cười tươi, "Vì sao?"
Trang Noãn Thần nhún vai, lấy hộp thuốc từ trong giỏ xách, rút một điếu, "Chòm sao Bạch Dương là lửa, chòm sao Cự Giải là nước.

Tục ngữ có câu 'Như nước với lửa'." Cô ngậm thuốc vào miệng, ánh mắt cô sáng ngời, bồi thêm một câu, "Anh không ngại chứ?"
Trình Thiếu Tiên cười thản nhiên, "Đương nhiên không."
Trang Noãn Thần phát cáu với ưu điểm này của anh, tay cầm bật lửa run nhè nhẹ.

Cô chỉ giả vờ hù anh mà thôi, gặp mặt nửa tiếng, cô cố tình biến bản thân thành quỷ dữ, cố ý đến trễ, cố ý không coi ai ra gì, bây giờ tỏ ra phong trần, nhưng anh vẫn cứ ung dung bình thản.

Những chiêu cô dùng nãy giờ đủ để dọa biết bao người đến xem mắt, nhưng hoàn toàn vô ích với Trình Thiếu Tiên đang ngồi trước mắt.
Thuốc vừa châm, cô còn chưa kịp sặc khói, thì đã có một bàn tay bất ngờ giật lấy.

Trang Noãn Thần sửng sốt, thầm vui mừng trong lòng cuối cùng ông trời cũng phái thiên thần xuống cứu cô.


Nào ngờ, cô ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt khó chịu của anh họ Nhan Minh!
"Quậy đủ chưa?" Nhan Minh ngồi cùng bàn với Ngải Niệm bước lại, nói đến quên cả sự hiện diện của Trình Thiếu Tiên: "Kêu em đi coi mắt là bảo em đi chết ư.

Dù em không thích cũng phải giữ mặt mũi cho anh." Anh ta lại nhìn Trình Thiếu Tiên, vẻ mặt tức giận bỗng bình thản như không có chuyện gì xảy ra, giải thích: "Thiếu Tiên, để cậu chê cười rồi.

Thực ra ngày thường em họ mình không phải như vậy."
Trang Noãn Thần thở dài.

Cô chưa bao giờ thấy Nhan Minh nóng nảy như vậy, tám mươi phần trăm lần coi mắt này là ngụy trang, chắc chắn anh họ có việc nhờ cậy Trình Thiếu Tiên.

Anh họ từng kể khi còn học đại học, anh họ và Trình Thiếu Tiên cùng chơi bóng rổ.

Tốt nghiệp, Trình Thiếu Tiên ra nước ngoài, Nhan Minh thì khởi nghiệp kinh doanh khách sạn.

Cố gắng vài năm, khách sạn của anh họ càng kinh doanh càng phát đạt, mở thêm năm chi nhánh ở phía bắc thành phố, trụ sở chính thì nằm ở ba khu gần đó và khu CBD sầm uất, cũng là địa điểm cô coi mắt hôm nay.
Tuy cô không quen Trình Thiếu Tiên nhưng không khó nhận ra anh xuất sắc vượt trội.


Nhan Minh cố lấy lòng con rùa vàng này, chắc chắn có ý đồ.

Nếu không, anh họ cũng chẳng tốn công để ý chuyện cưới xin của cô.
Dưới ánh đèn, Trình Thiếu Tiên càng cười khoan dung, anh nói thản nhiên, "Không có gì.

Em gái cậu rất đáng yêu."
Đáng yêu?
Trang Noãn Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.

Anh dựa vào đâu để nhận xét cô đáng yêu?
Nhan Minh hớn hở, cảm thấy chuyện này có triển vọng.

Anh ta gọi bồi bàn đang đứng gần đó, "Cậu, qua đây.

Ly của khách cạn rượu rồi này, làm ăn như vậy mà cũng đòi làm phục vụ?" Anh ta phách lối ra vẻ ông chủ.
Bồi bàn mau chóng tiến đến, cầm chai rượu vang trên bàn, từ tốn rót vào ly của hai người.

Hương rượu thơm ngào ngạt khắp nơi.
Trang Noãn Thần bất giác mê mẩn bàn tay của người bồi bàn.

Ngón tay anh ta thon dài sạch sẽ, khớp xương ngay thẳng rõ ràng, sánh cùng chai rượu càng sáng bóng, động tác rót rượu của anh ta khoan thai.

Hơn thế nữa, cô gần như có thể thấy đường trí tuệ rõ nét dưới lòng bàn tay anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận