Mặt Trang Noãn Thần bị ánh nắng soi đến tái nhợt.
Đang mất phương hương đứng trước vửa sổ.
Cho đến khi Hứa Mộ Giai bước tới, đứng sau lưng cô hỏi, “Có tiện tán gẫu vài câu không?”
Cô quay lại, nhìn vào ánh mắt cô liêu của Hứa Mộ Giai, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
***
Lại ra bãi cỏ.
Nhưng so với vừa nãy, Trang Noãn Thần và Hứa Mộ Giai đã hết căng thẳng.
Ánh nắng chiếu vào băng ghế, Hứa Mộ Giai ngồi xuống.
Lúc này Trang Noãn Thần mới cẩn thận quan sát cô, phát hiện hai mắt cô ấy lộ vẻ mỏi mệt, oán hận trong lòng cô cũng theo đó mà giảm đi chút ít.
Có lẽ, cô và cô ấy cũng giống nhau, trong thời gian này sống cũng không mấy tốt.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Trang Noãn Thần không ngồi, chỉ giẫm giẫm lên đám cỏ khô, nhàn nhạt hỏi.
Hứa Mộ Giai ngước lên nhìn cô, cười khổ, “Không phải cô định mắng tôi nữa chứ?”
“Đúng, nhưng tôi đã tát cô rồi.” Trang Noãn Thần nhìn lại cô.
Hứa Mộ Giai trái lại mỉm cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
“Có chuyện tôi thực sự muốn hỏi.” Trang Noãn Thần bất ngờ nói.
Hứa Mộ Giai hoài nghi nhìn cô.
“Tôi thật tò mò hình thức hợp tác giữa cô và Giang Mạc Viễn.” Hai tay cắm vào túi, cô qua lại từng bước thong thả, “Cô chủ động tìm tới anh ấy hay anh ấy bắt ép cô?”
Hôm đám cưới, là cô chính tai nghe thấy Giang Mạc Viễn uy hiếp Hứa Mộ Giai.
Hứa Mộ Giai không trả lời ngay, lại hỏi một câu, “Vì sao cô muốn biết?”
“Bởi vì nó sẽ quyết định cô rốt cục có thật lòng yêu Cố Mặc không, hay là, chỉ vì Giang Mạc Viễn uy hiếp mà phải hy sinh tình cảm của chính mình.”
Hứa Mộ Giai đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười giễu, nói, “Cũng được nhỉ, sau khi tôi làm ra cái chuyện đê tiện thế này, còn có thể có người nổi lên lòng trắc ẩn với tôi.”
Trang Noãn Thần ngừng bước, đứng tại chỗ nhìn cô.
“Tôi không vĩ đại thế đâu, nếu tôi không yêu Cố Mặc, tôi sẽ không bao giờ hợp tác với Giang Mạc Viễn.” Hứa Mộ Giai trả lời rõ ràng, “Nhưng sau này, Giang Mạc Viễn quả thực có uy hiếp tôi, chính như cô nghe được đó.”
Trang Noãn Thần nhíu mày, “Tôi không hiểu lắm.”
“Cô từng gặp qua ma quỷ chưa?” Cô cười, hỏi.
Trang Noãn Thần hờ hững nhìn cô, “Đã từng, là Giang Mạc Viễn.”
Hứa Mộ Giai ngạc nhiên, rồi bật cười ha ha, cười đến nước mắt gần như chảy ra.
“Buồn cười lắm sao?”
Hứa Mộ Giai cố gắng lắm mới nhịn cười được, đứng lên đến gần cô, nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ, “Cô nói đúng đó, Giang Mạc Viễn chính là một tên ma quỷ.”
“Còn có cô nữa.” Trang Noãn Thần thản nhiên bổ sung một câu.
Ai ngờ, Hứa Mộ Giai lại lắc đầu.
“Trang Noãn Thần, cô nghĩ sai rồi, tôi nhiều nhất chỉ là một người đi giao dịch với ma quỷ thôi.” Hứa Mộ Giai than thở, “Có người thích làm giao dịch với người, có người tự tiện giao dịch với thượng đế, còn có người bất đắc dĩ chỉ có thể giao dịch cùng với ma quỷ, mà tôi chính là người bất đắc dĩ ấy.
Chỉ là cô nên hiểu, người giao dịch với người còn có thể nói điều kiện, giao dịch với thượng đế còn có thể nói khoan dung, còn làm giao dịch với ma quỷ thì…” Nói đến đây, cô chỉ lắc đầu tự giễu.
“Ma quỷ là ai? Cô tìm kiếm trợ giúp của hắn, hắn sẽ giúp cô, nhưng hậu quả chính là hắn sẽ lấy lại gấp bội những gì thuộc về hắn.
Một khi giao dịch với ma quỷ, cô không thể nói điều kiện, càng đừng vọng tưởng nhận được sự khoan dung của hắn, hắn chỉ có cướp bóc.”
“Giang Mạc Viễn chính là người như vậy.
Tôi thật sự rất yêu Cố Mặc, vì để có được anh ấy cũng từng bỏ ra rất nhiều công sức, chỉ tiếc người anh ấy yêu luôn là cô.” Hứa Mộ Giai quay đầu nhìn Trang Noãn Thần, thản nhiên nói, “Tôi từng nghĩ phải buông tay, nhưng khi quay trở về Bắc Kinh gặp lại Cố Mặc, vẫn là không buông bỏ được.
Tôi thừa nhận mình ích kỷ, cũng thừa nhận rất hận cô vì cô có thể nhận được tất cả mọi sự chú ý của Cố Mặc.
Khi đó, Giang Mạc Viễn bất ngờ đầu tư vào công ty của ba tôi, trở thành đại cổ đông đứng thứ hai.
Là tôi chủ động đến tìm anh ta, bởi vì tôi biết, cô thường xuyên cùng anh ta đến dự các bữa tiệc, tôi cảm thấy cô là kẻ bắt cá hai tay, một bên quấn lấy Cố Mặc, một bên lại phát sinh quan hệ không thể cho ai biết với Giang Mạc Viễn.
Vì thế tôi liền chủ động đến tìm Giang Mạc Viễn, cũng từ giây phút ấy, tôi đã đạt thành thỏa thuận với anh ta.”
Trang Noãn Thần siết chặt nắm tay, nhất thời lại có xúc động muốn đánh người.
“Giang Mạc Viễn cũng giống như tôi, thật lòng muốn có được cô.” Hứa Mộ Giai lần nữa ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng cười, “Tôi không ngờ, ngay cả một người đàn ông kiêu hãnh như Giang Mạc Viễn cũng có thể vì một người phụ nữ mà giao dịch.
Sau đó tôi lại phát giác, thực sự người đứng ở vị trí chủ đạo vẫn là anh ta mà không phải là tôi, bởi vì chỉ cần trong quá trình đó, tôi mềm lòng thì công ty của ba tôi sẽ tràn ngập nguy cơ.
Nói về nhẫn tâm, tôi thật sự thua xa Giang Mạc Viễn.”
Trang Noãn Thần nhắm mắt lại, hít thở đều.
“Thực sự cô rất hạnh phúc đó, cả Cố Mặc và Giang Mạc Viễn đều dốc lòng yêu cô như vậy, Cố Mặc thậm chí còn tự tử vì cô.” Giọng điệu Hứa Mộ Giai có chút rét lạnh.
Trang Noãn Thần mở mắt ra, nhìn Hứa Mộ Giai: “Vậy cô có biết, Giang Mạc Viễn từng có vị hôn thê không?”
Hứa Mộ Giai ngạc nhiên, chau mày lắc đầu.
Thấy cô chẳng biết gì, Trang Noãn Thần âm thầm thở dài, gật đầu nói, “Tôi chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, cho nên chẳng có gì phải hâm mộ.”
“Thế thân?” Hứa Mộ Giai chẳng hiểu ra sao, suy nghĩ cả buổi rốt cục cũng tường tận, cười lạnh nói, “Hóa ra là thế, Trang Noãn Thần, vậy thì cô đúng là chẳng đáng để tôi hâm mộ.”
Trang Noãn Thần im lặng, cụp mắt.
“Hôm nay tìm cô đến còn có một chuyện muốn nhờ cô.”
“Chuyện gì?”
Hứa Mộ Giai khẽ hà hơi vào không khí, một luồng sương mù tỏa ra, như u hồn vô chủ, “Sau này đừng bao giờ gặp Cố Mặc.”
“Tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ không gặp anh ấy.” Trang Noãn Thần nhíu mày.
Hứa Mộ Giai nhìn cô, có vẻ chần chờ.
Trang Noãn Thần cau mày, “Lúc trước là tôi chủ động buông tay anh ấy, cô cho rằng tôi còn có thể quay đầu lại sao? Hơn nữa, tôi đã kết hôn, tôi và anh ấy lại càng không thể, cho nên tôi không biết cô còn điều gì băn khoăn nữa.
Nếu cô lo lắng chuyện này, hôm nay tôi cam đoan với cô đó, còn cô tin hay không là chuyện của cô.” Trang Noãn Thần lười phí lời với cô, nói xong liền xoay người muốn đi.
“Thực tế thì…” Sau lưng, Hứa Mộ Giai lên tiếng, “Tôi đã có thai con của Cố Mặc, tôi muốn đám cưới với anh ấy, cho nên cô không thể tìm gặp anh ấy nữa.”
Bước chân đột nhiên dừng lại!
Trang Noãn Thần quay phắt lại, khó tin nhìn Hứa Mộ Giai, ánh mắt theo bản năng dời xuống bụng cô.
“Cố Mặc cũng biết tôi mang thai con của anh ấy.” Hứa Mộ Giai đặt tay lên bụng, bởi vì mặc rộng, nên không nhìn ra có gì khác lạ, cô lại nhìn Trang Noãn Thần cười cười, cố ý cường điệu nói, “Tôi nghĩ, cục cưng này sẽ rất dễ thương, đẹp trai như ba nó.”
Hơi thở Trang Noãn Thần trở nên dồn dập, trái tim liều mạng va vào lồng ngực, đau đến nỗi lan đến đầu ngón tay, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi, “Cái thai này… bao lớn?”
Cô không tin, thực sự không tin!
“Thực tế thì cô muốn hỏi tôi và Cố Mặc phát sinh quan hệ khi nào đúng không?” Hứa Mộ Giai cười nhẹ, dứt khoát nói, “Hiện tại tôi chỉ mới vừa bị nghén thôi, cái thai này dính vào hôm tết dương lịch.”
“Tết dương lịch?” Gáy Trang Noãn Thần như bị ai đánh mạnh vào.
“Chuẩn xác mà nói là một đêm trước tết dương lịch.” Hứa Mộ Giai nhìn cô, cười như không cười, “Đêm đó tôi đúng lúc gặp Cố Mặc ở quán bar, anh ấy uống rất say, rất đau khổ, vì thế tôi liền uống cùng anh ấy.
Sau đó chúng tôi cùng nhau quay về nhà, sau lại lên giường với nhau.”
Trang Noãn Thần bất giác lui về sau hai bước…
Không, Cố Mặc không phải là người như thế…
“Nói vậy nhưng, thực sự đêm đó anh ấy lên giường với tôi, nhưng luôn miệng gọi tên cô, nói thật, tôi bất chấp bản thân làm thế thân của ai, cho dù đời này trong lòng anh ấy toàn nghĩ về cô, cho dù từ nay về sau ở trên giường anh ấy có xem tôi là cô thì cũng chẳng sao cả.” Hứa Mộ Giai nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, “Tôi yêu anh ấy, bất luận làm sao cũng phải ở cạnh anh ấy, cho dù không chiếm được trái tim anh ấy cũng có được thể xác anh ấy, mỗi ngày được nhìn thấy anh ấy, vậy là đủ rồi.”
Trang Noãn Thần không nghe vào bất cứ gì nữa, đầu óc vẫn ong ong, bên tai vẫn quanh quẩn lời Hứa Mộ Giai vừa mới nói: Tối hôm trước Tết dương lịch chúng tôi lên giường, tôi có đứa con của Cố Mặc…
Cô ấy có đứa con của Cố Mặc…
Ký ức dường như nổ tung, ánh chớp như thoáng hiện trước mặt cô.
Cô nhớ rõ hôm sau tết dương lịch về đến nhà, Cố Mặc cũng đến nhà tìm cô, vội vàng nói với cô, chúng ta kết hôn đi…
Thì ra, đêm trước đó người cảm thấy áy náy không chỉ có mình cô.
Trái tim như bị xé thành hai nửa, vá víu cũng chẳng ích gì.
Có một nỗi đau bất chợt quấn lấy cô, khiến hai nửa trái tim cô không tài nào ghép lại nguyên vẹn được.
Là ông trời trêu đùa, hay là… cô và anh đã định sẵn phải chia xa?
“Tôi hy vọng, cô đừng đến quấy rầy tôi và Cố Mặc, còn có con tôi nữa.” Cuối cùng, Hứa Mộ Giai lạnh lùng buông ra một câu.
Lúc này, Trang Noãn Thần mới nhặt về được lý trí mơ hồ ấy, quắc mắt nhìn cô, chôn chặt nỗi đau cùng thê lương sâu trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói, “Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đến quấy rầy các người.”
Lần này, cô thực sự đi thẳng một mạch ra khỏi bệnh viện.
Bóng dáng nhỏ nhắn bị ánh nắng kéo thật dài, như một u hồn…
Hứa Mộ Giai vẫn nhìn theo bóng lưng cô, đợi cô mất hút trong biển người mới nhẹ nhàng thở ra…
Mùa đông chẳng mấy ấm áp.
Trang Noãn Thần lại thả bước vô định như một linh hồn.
Người xung quanh qua lại tấp nập đều ngoái lại nhìn cô.
Cũng khó trách, một cô gái mặc áo khoác dài trong tay lại cầm một phần lòng chiên, vừa đi vừa ăn, đi tự nhiên thế nào cũng đều trở thành tiêu điểm.
Bên một băng ghế dài, Trang Noãn Thần rốt cục dừng bước, càng nghi ngờ lại càng ngăn càng hoảng, càng ăn lại càng muốn khóc, trong lòng rầu rĩ, khóe mắt đỏ ngầu, mỗi lần sắp khóc lại bị cô đè nén lại.
Cô không biết tại sao mình muốn khóc.
Vì một phần lòng chiên rốt cục không tìm về được cảm giác?
Hay là vì một phần tuyệt vọng rốt cục lần nữa quay về như lúc trước?
Hay là, vì cảm giác hụt hẫng mãnh liệt này, đối với chuyện vốn cố chấp lại bị thực tế cuộc sống lặng lẽ thay đổi?
Cô không biết.
Chiếc áo khoác dài mặc trên người này là chiếc mà Giang Mạc Viễn đặt mua ở Zurich, còn lòng chiên trong tay lại là ký ức của cô và Cố Mặc, có chút buồn cười nhỉ…
Lòng chiên còn non nửa chén, lại ăn không vô nữa, nước mắt tuôn trào rơi xuống chén, từng giọt chua xót.
Gió làm nguội món lòng, cô như đứa trẻ bất lực, khóc đến thương tâm.
Quay đầu lại nhìn không ít người xung quanh, nhưng không có người xúm lại nhìn cô.
Xã hội bây giờ, thời gian của ai cũng quý báu cả, người có thời gian đứng nhìn cô khóc thật sự rất hiếm.
Sau hơn mười phút trôi qua, Trang Noãn Thần mới từ từ đứng lên, gạt nước mắt, đi đến bên cạnh thùng rác, vẻ mặt đơn côi.
Lòng chiên trong tay đã nguội ngắt, như lòng của cô.
Nhẹ nhàng thả tay, cả chén lòng rơi vào thùng rác.
Tạm biệt, tình yêu từng là của cô…
Thu tay lại, mắt Trang Noãn Thần đã mỏi nhừ, khóc xong chỉ còn lại bất lực cùng chết lặng thật sâu.
Khóe mắt lơ đãng đảo qua chiếc xe không biết chạy theo cô từ lúc nào, chiếc xe sang trọng cùng biển số quen thuộc khiến cô lỡ mất nhịp thở.
Sau khi hung hăng tổn thương cô giờ lại định làm gì?
Bù đắp ư?
Hay là im lặng nhìn cô bẽ mặt?
Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, ngửa đầu xoay người, chẳng thèm để ý đến chiếc xe kia.
***
Tiệm cà phê, không khí ấm áp như xuân.
Cô lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, áo khoác đặt đối diện, sau lưng là giá sách chiếm trọn vách tường, bên trong bày biện nhiều loại sách.
Nhân viên tiệm cà phê bưng một ly trà hoa hồng nóng đến, đặt nhẹ xuống trước mặt cô.
Mùi hương thanh mát khiến cô chú ý, sau khi nhìn thoáng qua, định bảo nhân viên bưng nhầm rồi, thì một bóng lưng cao lớn xuất hiện phía sau, cô liền im bặt, không cần hỏi cũng biết, là anh đổi cà phê của cô.
Sau khi nhân viên rời khỏi, anh ngồi xuống đối diện cô, đặt áo khoác của cô sang bên cạnh.
“Uống xong ly trà này thì về nhà đi.” Giọng điệu anh ôn hòa, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Trang Noãn Thần không thèm nâng mắt, xem xong một trang sách thì lật qua, thản nhiên nói, “Anh không định gọi thức uống à? Đi theo tôi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi.”
Giang Mạc Viễn cười cười, sau khi giơ tay gọi một ly cà phê thì nhìn cô, “Anh nghĩ em thấy chồng mới cưới của mình sẽ kinh ngạc vui mừng lắm chứ.”
“Kinh sợ hơn là kinh ngạc vui mừng.” Cô tỉnh bơ nói, uống hớp trà.
Hương trà tỏa bốn phía, khắp nơi tràn ngập hương hoa hồng ngào ngạt.
Một ly cà phê nhanh chóng được bưng tới, là cà phê đen trước giờ anh thường uống.
“Anh đi theo em là lo lắng cho em.” Anh khuấy cà phê, sau khi đặt muỗng xuống, ôn hòa nói.
Trang Noãn Thần chẳng thèm ngẩng đầu, “Nếu không có hành vi cầm thú tối qua, tôi nghĩ tôi sẽ tin lời anh.”
Giang Mạc Viễn thấy thái độ cô thờ ơ, nhịn không được đưa tay đóng quyển sách cô đang xem lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng anh.
“Là anh quá yêu em nên mới như vậy.” Anh nhíu mày.
“Tình yêu của anh, đúng là biến thái thật.” Cô bình tĩnh đáp.
Giang Mạc Viễn thở dài, có chút không vui, chậm rãi kéo tay cô qua.
Anh theo sau cô rất lâu, bao nhiêu lần rất muốn xuống xe ôm lấy cô, nhưng cố chịu đựng.
Anh thấy cô từ bệnh viện đi ra, thấy cô thất thểu đi trên đường, thấy cô vào một quán nhỏ mua một chén lòng chiên đi ra, thấy cô vừa đi vừa ăn, vừa ăn vừa khóc.
Anh nhìn mà đau lòng.
Nước mắt của cô, chui vào mắt anh còn đau đớn hơn cả lấy dao giết chết anh.
“Em đi gặp mẹ của Cố Mặc?”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, bất giác nói, “Vì sao không trực tiếp cho rằng tôi đi gặp Cố Mặc? Khoa chỉnh hình ngay dưới lầu mà.” Nói xong đột nhiên ý thức được gì, bất đắc dĩ cười cười, “Tôi biết rồi, lúc ở bệnh viên anh đã theo tôi, cho dù không theo thì Hứa Mộ Giai cũng gọi điện cho anh.”
Giang Mạc Viễn nắm tay cô, lắc đầu, “Em sai rồi, anh không ở bệnh viện, Hứa Mộ Giai cũng không gọi cho anh.”
Cô hoài nghi nhìn anh.
“Anh tin em sẽ không đi gặp Cố Mặc.” Anh nhấn mạnh.
Tay Trang Noãn Thần chợt run lên.
“Vì sao tin tưởng tôi như vậy?” Cô hỏi.
Giang Mạc Viễn nâng tay cô, hôn nhẹ lên đó, “Không biết nữa, chỉ biết là rất muốn tin em.
Chính như em nếu hỏi anh, vì sao anh lại yêu em, anh cũng chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ biết là yêu em thôi.”
Cô rút tay khỏi tay anh.
Trang Noãn Thần cầm lấy ly trà ủ trong tay mình, cụp mắt, che khuất ưu thương nhàn nhạt trong đáy mắt.
Giang Mạc Viễn cũng không nói gì nữa, chờ cô uống xong ly trà, rồi im lặng giúp cô choàng áo khoác vào, dắt tay cô rời khỏi tiệm cà phê.
***
Bóng đêm ma mị.
Hai người ở bên ngoài dùng xong bữa tối mới quay về nhà.
Giang Mạc Viễn lên lầu gọi điện thoại.
Trang Noãn Thần vùi mình vào sô pha gọi điện thoại hỏi thăm ba mẹ, hai ông bà chơi ở nhà bác rất vui, nghe giọng có vẻ rất hớn hở.
Dàn xếp xong xuôi hết chuyện nhà, Giang Mạc Viễn cũng từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm hai tấm thẻ.
“Noãn Noãn, lại đây.” Anh ngồi xuống ở đầu kia của sô pha, duỗi tay về phía cô.
Trang Noãn Thần không biết anh muốn làm gì, đi tới.
Anh kéo cô ngồi xuống, kế bên anh.
“Em cất hai tấm thẻ này đi.”
Cô cúi đầu nhìn, ngờ vực.
“Tấm thẻ này là làm cho em, sau này muốn mua bất cứ gì thì dùng tiền trong thẻ này, tấm thẻ kia em cũng giữ đi, chỉ dùng để chi tiêu hết thảy tiền trong gia đình.” Giang Mạc Viễn nhét hai tấm thẻ vào tay cô.
Trang Noãn Thần cầm lấy, lại khó hiểu, “Cái gì gọi là hết thảy tiền chi tiêu trong nhà?”
Nghi vấn của cô làm Giang Mạc Viễn cười nhẹ, đưa tay nhéo mũi cô, “Hiện tại chúng ta chung sống, gạo thịt mắm muối trong nhà đều cần tiền, cưới hỏi bà con thân thích bạn bè đi lại xã giao cũng cần tiền, dọn dẹp vệ sinh căn nhà này không phải việc mà một mình em làm nổi, phải thuê người giúp việc làm đúng không? Mùa xuân sẽ nhanh tới, vườn hoa cũng cần phải có người đến chăm sóc, tất cả đều cần tiền để thuê mướn người.” Nói đoạn, anh ôm lấy cô, “Em là nữ chủ nhân căn nhà này, hết thảy trong nhà đều cần một mình em tính toán, hoặc là tìm người giúp việc theo giờ cố định hoặc thuê dài hạn luôn, hay là em muốn thuê quản gia thì mọi chuyện đều do em định đoạt, chỗ tiền đó rút từ thẻ này ra là được.
Tóm lại chỉ một câu, căn nhà của chúng ta giao cho em quán xuyến, kiếm tiền nuôi em và nuôi con thì để anh.”
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, nghe anh nói xong, trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể diễn tả, cảm giác rất lạ.
“Tấm thẻ này có toàn bộ giá trị con người anh à?” Cố xem nhẹ cảm giác lạ lẫm này, cô khẽ hỏi, nhưng hỏi xong mới cảm thấy đây đúng là câu hỏi ngu ngốc.
Giang Mạc Viễn quả nhiên buồn cười, hứng thú nhìn cô, “Muốn toàn bộ giá trị con người anh sao?”
“Tôi đâu nói vậy.” Trang Noãn Thần nhíu mày, ra vẻ mất tự nhiên.
Anh cười rồi lại ôm cô, “Muốn thì anh cho em, của anh chính là của em.”
“Tôi không cần.” Trang Noãn Thần hết hồn, đẩy anh ra.
Anh lại bị cô chọc cười.
“Vậy đưa tấm này là đủ rồi, sao lại đưa thêm tấm này nữa?”
“Bã xã lấy về nhà là để nuôi để yêu thương mà.” Giang Mạc Viễn đâu chịu buông tha cô, lần nữa kéo cô vào lòng, cúi xuống thì thầm vào tai cô, “Mỗi lần em giận anh, ra ngoài tiêu tiền cũng là một loại phát tiết.”
Cô lấy làm lạ nhìn anh.
“Ý anh là, mỗi khi em giận anh, muốn tìm anh trút giận thì có thể làm vậy.” Anh mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ xấu xa.
Trang Noãn Thần giận dỗi liếc anh, mặt lại đỏ lên, nhìn anh, cất tấm thẻ vào, “Được thôi, tôi cất nó vậy! Anh đừng có mà trách tôi tiêu xài làm anh phải phá sản!”
“Yên tâm đi, nếu anh thực sự có ngày phá sản cũng sẽ không buông em ra đâu.” Giang Mạc Viễn cười càng rạng rỡ.
“Khùng!” Cô không thèm chấp anh.
“Hiếm có nha, anh còn tưởng em sẽ từ chối nên đã chuẩn bị sẵn cả một bài diễn văn đó.” Anh ôm sát cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, lại theo tóc mà dừng bên tai cô, há miệng, cắn nhẹ vào vành tai non mềm.
Hơi thở cực nóng của anh phả vào cổ cô ngưa ngứa, cô hơi run nhưng không dám giãy dụa, trải qua kinh nghiệm xương máu, cô rốt cục cũng phát hiện càng giãy dụa thì lại càng kích thích bản năng chinh phục của anh, chi bằng ngoan ngoãn tùy anh muốn làm gì thì làm.
“Ngu gì tôi phải từ chối? Có tiền tiêu ai mà chẳng muốn?” Cô dỗi hờn, “Tôi không tiêu tiền của anh, chẳng lẽ để hời cho người phụ nữ khác đến tiêu dùm sao?’
“Đúng đó, bên ngoài nhiều tiểu tam như vậy.” Giang Mạc Viễn không giận còn cười, rà rà vành tai cô, cười nhẹ, “Đôi lúc quản lý túi tiền của chồng so với quản dạ dày của chồng càng hiệu quả hơn đó.
Vì thế bà Giang à, có nên cân nhắc đến chuyện đặc biệt đảm nhiệm chức vụ bà xã của anh không? Kể từ đó là có thể toàn tâm toàn ý quản lý toàn bộ con người anh.”
“Không hứng thú.” Trang Noãn Thần nhả ra ba chữ không chút khách khí.
Giang Mạc Viễn nhếch mày, lật khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, ra vẻ không vui, “Trang Noãn Thần, câu trả lời này thật sự làm anh tổn thương có biết không?”
“Quản tôi làm gì? Hết chuyện rồi đúng không, hết chuyện rồi tôi lên lầu nhé.” Trang Noãn Thần hất tay anh ra, nói xong thì thản nhiên đứng dậy.
“Chưa nói xong mà…” Giang Mạc Viễn mím môi, giữ cô lại, lại đưa một thứ cho cô.
Lòng bàn tay hơi lạnh, cô cúi đầu, là chiếc chìa khóa, có hơi quen mắt.
“Căn tứ hợp viện kia anh đã sang tên cho em, còn ba mẹ cũng đừng để họ quay về Cổ Trấn, ở lại Bắc Kinh đi, sống ở chỗ đó tiện hơn.” Giang Mạc Viễn nghiêm túc nhìn cô.
Trang Noãn Thần quơ quơ cái chìa khóa trong tay, nheo mắt nhìn anh, “Anh cảm thấy tôi sẽ nhận à?”
“Sẽ không, cho nên mới âm thần sang tên cho em.” Giang Mạc Viễn cười bí hiểm.
Cô hừ lạnh, “Anh đã biết còn làm như vậy?”
“Nhưng mà anh lại có cảm giác em sẽ nhận.” Trong mắt anh nổi lên vẻ dịu dàng.
Trang Noãn Thần nhíu mày.
“Thẻ cũng nhận, xá gì căn nhà này.” Giang Mạc Viễn tựa lưng ra sau, nhàn nhã nhìn cô, “Nói rồi, bên ngoài nhều tiểu tam như vậy, ngộ nhỡ anh dùng căn nhà này nuôi vợ bé thì sao? Em là chủ sở hữu thì khác, chỉ cần anh không về nhà, bất cứ lúc nào em cũng có thể đến căn nhà đó bắt gian.”.