Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Lý tưởng và hiện thực vĩnh viễn tồn tại khác nhau.

Tình yêu trong lý tưởng là thứ đẹp đẽ, đàn ông to lớn như trời bảo vệ phụ nữ, còn phụ nữ thì luôn nhỏ như chú chim non, hai người ở bên nhau ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng hình như lại xem nhẹ một điểm, trong vương quốc lý tưởng ấy, đàn ông và phụ nữ đều sống như thần tiên, bọn họ không cần ăn uống ngủ nghỉ, cũng sẽ không nhíu mày vì cơm áo gạo tiền.

Nhưng hiện thực chính là, thường chỉ có bạch mã mà không có hoàng tử, thường chỉ có cô bé lọ lem mà không có cỗ xe bí đỏ và giày thủy tinh. Mọi người trong hiện thức không ngừng lôi kéo chênh lệch tâm lý, cố gắng từng lượt một bổ khuyết vào nửa kia của chính mình, khi trái tim hai người hòa cùng một nhịp xem như là tình cảm đến từ hai phía, nhưng đại đa số lại không vượt qua được thử thách và tấn công của hiện thực.

Thực tế là, đàn ông cũng như phụ nữ đều bận rộn kiếm sống.

Khi không đạt được đảm bảo về mặt vật chất, khi kiến thiết văn minh vật chất không tiếp cận kịp với kiến thiết văn minh tinh thần, một khi cả hai người đều mang theo cái miệng đầy mùi rau hẹ cùng nhau chạy đuổi theo xe buýt đã sớm rời khỏi trạm, khi cùng nhau sầu não vì chuyện có nên mua bộ đồ đó hay không, khi cùng nhau cò kè trả giá đến đỏ mặt tía tai với người bán hàng vì một cân thức ăn thì…

Toàn bộ lý tưởng đều sụp đổ trước vật chất, trở nên không còn sót lại chút gì.

Đương nhiên, cũng có một số người luôn đề cao lý tưởng.

Giống như là Trang Noãn Thần.

Cô rất có lòng tin, chỉ cần hai người yêu nhau, hết thảy cửa ải khó khăn đều có thể vượt qua, mãi cho đến một ngày khi cô nhắm mắt lại mới đúc kết ra được cái đạo lý này: yêu nhau thôi chưa đủ, quan trọng là hai người có thể đồng lòng gìn giữ, nắm lấy tay nhau cắn răng vượt qua năm tháng gian nan hay không, nếu trong lúc đó chỉ có một bên nới lỏng tay thôi, như vậy thì toàn bộ đều là phí công nhọc sức.

Tình cảnh của Cố Mặc ngày càng cam go.

Đây là điều Trang Noãn Thần nhìn ở trong mắt, cũng đau ở trong lòng.

Bệnh tình của bà Cố xuất hiện biến chứng cần tăng thêm lượng thuốc và cường độ trị liệu, cho nên chi phí mỗi kỳ tăng lên đến chóng mặt, Cố Mặc có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, Trang Noãn Thần biết chứ, thi thoảng cô sẽ lén lút đến bệnh viện, nộp trước một số chi phí điều trị cấp bách, Cố Mặc đương nhiên cảm thấy xấu hổ, anh là người vô cùng sĩ diện, xài tiền của cô khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Hôm nay tan ca, sau khi đi siêu thị mua chút thức ăn, cô chạy thẳng về nhà Cố Mặc, không ngờ Cố Mặc đang ở nhà, vừa mở cửa ra, trong nhà nồng nặc mùi rượu, lòng cô thấp thỏm, sau khi đặt thức ăn sang một bên, rốt cục cô cũng tìm thấy Cố Mặc trong phòng ngủ ở tầng hai.

Anh ngồi dưới thảm trải sàn dựa vào cửa sổ, chai rượu ngả nghiêng đầy đất, vẻ mặt sa sút.

Trang Noãn Thần đặt túi xuống vội vàng chạy đến, ngồi xổm xuống, giọng nói hòa nhã, đau lòng, “Sao lại uống rượu? Còn uống nhiều như vậy?”

Cố Mặc vẫn cúi đầu lúc này chậm rãi ngẩng lên nhìn cô, hình như phân biệt rõ hồi lâu sau mới đột nhiên cười cười, “Không có gì… uống chút rượu tâm trạng sẽ khá hơn.”

“Là bởi vì chuyện phỏng vấn sao?” Cô nhíu mày.

Ánh mắt Cố Mặc tối lại, “Tên tổng biên tập kia còn đang cân nhắc, anh biết ổng muốn cân nhắc cái gì! Không phải là biết tình trạng hiện giờ của anh sao?”

“Cố Mặc…” Trang Noãn Thần giữ chặt anh, đỡ anh đứng lên trước, sau khi ngồi xuống sô pha, cô khẽ nói, “Nếu không thì đổi nghề đi, không nhất định phải làm truyền thông mà?”

“Đổi nghề? Ngoại trừ nghề này anh còn có thể làm được gì?” Cố Mặc cười lạnh, lảo đảo đi đến trước ngăn tủ cầm lấy một phong thư, giận dữ nói, “Hứa Tác Vinh một lòng muốn ép chết anh, còn doanh nghiệp nào dám nhận anh chứ?”

Trang Noãn Thần trừng lớn hai mắt, đi lên nhận lấy phong thư, vừa thấy tóc tai liền dựng đứng, là lệnh triệu tập của tòa án!

“Sao lại nhanh như vậy…”

“Sớm muộn gì ổng cũng đi nước cờ này!” Cố Mặc cực kỳ tức giận nói.

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm giấy gọi từ tòa án, cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, nhanh chóng lục lọi lại đầu óc xem có người nào mình quen biết có chút qua lại với luật sư hoặc là người có quan hệ với tòa án, lục lọi cả buổi cũng không tìm ra một ai, nhìn Cố Mặc, “Anh có quen ai làm luật sư không? Có lẽ tìm luật sự đến hỗ trợ, tình hình sẽ khả quan hơn.”

“Ai muốn nhận tranh cãi miễn phí chứ?” Cố Mặc hừ lạnh.

“Ai nói miễn phí, chỗ em không phải có tiền sao?” Trang Noãn Thần sốt ruột nói.

Cố Mặc nghe thấy liền nhìn cô chằm chằm, cả buổi không nói gì.

Trang Noãn Thần biết anh đang suy nghĩ gì, khẽ thở dài nói, “Lúc này đừng phân chia của anh của em nữa, Cố Mặc, em là bạn gái anh, san sẻ gánh nặng với anh là chuyện bình thường. Như vầy đi, chúng ta đi tìm luật sư trước, xem có thể kéo dài một chút thời gian hay không, sau đó em sẽ tìm cách hoàn trả lại tiền cho Hứa Tác Vinh, không phải là xong rồi sao?”

“Em tìm cách? Em muốn tìm cách gì?” Tay Cố Mặc lập tức bóp cằm cô, nheo mắt, “Em muốn đi cầu xin Giang Mạc Viễn, có phải không?”

Trang Noãn Thần sững người, “Anh nói bậy bạ gì vậy?”

“Anh không nói bậy!” Cố Mặc đột nhiên hét lên, lựa nhựa nói, “Anh biết em đi theo anh cảm thấy khổ lắm, muốn mau chóng ngã vào lòng tên Giang Mạc Viễn kia có phải không? Trang Noãn Thần, em thật sự nghĩ hắn quý trọng em sao? Không phải em thực sự nghĩ là chỉ cần em ở với hắn một đêm thì có thể kiếm được bốn mươi triệu sao?”

Trang Noãn Thần đứng chết trân tại chỗ, toàn thân lạnh lẽo, Cố Mặc điểm nào cũng tốt, nhưng mấy lời nói cứ lặp đi lặp lại thế này thật khiến cô thất vọng và đau khổ, thật lâu sau cô mới nghẹn ngào nói, “Cố Mặc, hiện giờ em chỉ một lòng nghĩ đến tương lai của chúng ta, chỉ là như vậy.” Nếu không có chuyện xảy ra hôm tết dương lịch kia, cô còn có thể hùng hồn biện giải, nhưng hiện giờ, cô không thể…

Cố Mặc loạng choạng đi đến trước cửa sổ ngồi xuống, bật nắp chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực.

“Đừng uống nữa, anh uống như vậy sẽ làm tổn thương dạ dày đó.” Trang Noãn Thần nhìn mà đau lòng, bước đến muốn cướp lại chai rượu.

“Không cần em quản lý anh!” Cố Mặc một phen hất cô ra, lại tu thêm mấy ngụm, rồi đấm mạnh vào tường, Trang Noãn Thần giật mình khiếp vía.

“Không phải Hứa Tác Vinh muốn anh chết sao? Vậy thì ổng đạt được rồi, ngồi tù thì ngồi tù!”

Tim Trang Noãn Thần đau đớn không thôi, đứng cách chỗ anh không xa, lát sau mới nói, “Cố Mặc, nếu không thì chúng ta rời khỏi Bắc Kinh? Đi đến đâu cũng được hết, chúng ta ở đó bắt đầu cuộc sống mới? Chỉ cần hai ta có thể ở bên nhau.”

Cộp một tiếng, Cố Mặc dằn mạnh chai rượu xuống bệ cửa sổ, quay đầu nhìn cô, mắt đỏ quạch như sói.

Trang Noãn Thần bị vẻ mặt của anh làm cho hoảng sợ, vô thức lùi về sau.

Cố Mặc say khướt lại cười lạnh, nụ cười ấy lộ ra tất cả khinh thường cùng mỉa mai…

“Chỉ cần hai ta ở bên nhau? Trang Noãn Thần, sao em không nói lời này sớm hơn? Nếu sáu năm trước em không chia tay với tôi, hiện giờ tôi có thể như thế này sao? Bây giờ em mới nói như vậy có phải đang thương hại tôi không? Nếu em không chia tay với tôi, tôi sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Kinh, nếu không phải em trêu chọc Giang Mạc Viễn, tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay! Hắn quen biết với Hứa Tác Vinh, tôi không tin trong chuyện này hắn không có một chút trách nhiệm nào!”

Lời nói của anh lạnh lẽo mà sắc bén, là lần đầu cô nghe thấy, trái tim như bị dao cắt.

“Tôi nói cho em biết, tôi sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, nếu đã đến đây rồi thì tôi tuyệt đối sẽ không đi!” Cố Mặc nghiến răng chỉ thẳng vào Trang Noãn Thần, “Tất cả đều là lỗi của cô! Cô có biết tôi vì cô mà thay đổi chuyên ngành, cô có biết tôi vì cô mới làm truyền thông! Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là vì cô, vì cô tôi đã chặt đứt hết nhánh cây của chính mình, bây giờ cô mới chạy đến nói với tôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, đến nơi khác làm lại từ đầu? Làm lại cái gì? Tôi còn có thể làm gì? Chẳng lẽ tôi phải để cô nuôi tôi cả đời hay sao? Cô là đang thương hại tôi hay đang châm chọc tôi vậy?”

“Em không có…” Trang Noãn Thần tái mặt, môi run lên bần bật, cô cũng không biết trong lòng Cố Mặc che giấu nhiều tâm sự đến vậy, lui về sau từng bước rồi ngã ngồi xuống sô pha, nhìn Cố Mặc, nhìn nước mắt ướt nhòe tầm mắt, hóa ra, trong lòng anh trước giờ vẫn luôn không cam tâm đến vậy.

“Cô có! Sáu năm trước cô vốn đã không yêu tôi, cho nên mới chia tay không phải sao? Đó là mẹ tôi, mẹ tôi quỳ gối xuống trước mặt cô van xin cô, cô lại không có chút động lòng!” Mắt Cố Mặc đỏ lên, giọng nói khàn khàn, “Sáu năm sau là cô cảm thấy cô đơn nên mới về lại bên tôi đúng không? Hay là bỡn cợt thằng ngu như tôi vẫn yêu cô thắm thiết? Chiếc lắc tay đó là của cô đúng không? Là Giang Mạc Viễn mua cho cô đúng không? Đúng là có tiền mà, tôi thừa nhận tôi không mua nổi nó cho cô!”

Trang Noãn Thần cắn mạnh môi, cắn đến giữa môi răng bật máu mới nhả ra, nhìn anh, đau đớn nói, “Em yêu anh, anh biết mà. Vì anh em có thể làm tất cả, em nghĩ anh phải biết chứ.”

“Cô có thể làm cái gì vì tôi? Ngoại trừ khoe khoang năng lực của cô ở trước mặt tôi ra, đúng vậy, hiện giờ tôi chỉ là một kẻ đáng thương, giống như phải dựa vào cô mới có thể sinh tồn! Trang Noãn Thần, tôi nói thẳng với cô là tôi không thích! Thà tôi ngồi tù cũng không muốn nhận bố thí của cô!” Cố Mặc hung hăng vung tay lên, như bị tâm thần.

Trang Noãn Thần bỗng đứng bật dậy, chỉ ước gì có thể chạy đến tát anh thức tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, anh say mà, lúc này sao cô không thể bỏ qua mà còn tính toán chi li với anh, tuy trước giờ anh đều như vậy, chỉ cần rượu vào là nói lin tinh, nhưng cô biết, đây là lời anh luôn giấu trong lòng, cô nghe xong vẫn cứ đau như vậy.

“Anh say rồi, em đi nấu canh giải rượu cho anh.” Cô mệt mỏi nói xong câu đó liền xoay người đi.

Mới vừa mở cửa phòng ra, Cố Mặc lại đột nhiên xông đến, một phen ôm lấy cô từ phía sau, không còn ra vẻ hận đời khi nãy, giờ khắc này anh hệt như đứa trẻ bất lực, vùi mặt vào tóc cô, khổ tâm thấp giọng, “Xin lỗi em, Noãn Thần, không phải anh mắng em đâu, một chút anh cũng không muốn, khi đối mặt với em anh không khống chế được bản thân, đừng rời khỏi anh, đừng đi…”

Trang Noãn Thần đứng cứng đơ tại chỗ, để mặc anh ôm mình, thật lâu sau cô xoay người, đau lòng vuốt tóc anh, thê lương nói, “Em đâu có đi, em chỉ muốn nấu gì đó cho anh, đừng uống rượu nữa được không? Đừng tra tấn bản thân như vậy.”

Tim cô đau, đau lắm.

Anh nói đúng, ngoại trừ có năng lực khoe khoang công việc của cô có bao nhiêu thuận lợi ra thì cô không thể làm được gì cho anh.

Cố Mặc vẫn cứ ôm chặt lấy cô không buông, “Noãn Thần, hiện giờ ngoại trừ có thể yêu em ra thì cái gì anh cũng không làm được, không làm được gì cả…”

Nước mắt, theo viền mắt ứa ra…

Không phải cả cô lẫn anh đều như hai con nhím, muốn nương tựa vào nhau lại chỉ có thể làm tổn thương nhau chứ? Hứa Mộ Giai nói đúng, cái gì cô cũng không thể làm cho anh, không có năng lực cũng không có nhiều tiền như vậy, tình yêu duy nhất ở trong mắt Cố Mặc giờ đây cũng trở thành gánh nặng, ai nói người say không nói lời thật lòng chứ? Cố Mặc yêu cô, nhưng đồng thời cũng không buông bỏ được một số chuyện, cô biết, chuyện của cô và Giang Mạc Viễn, cho dù chuyện có bé như hạt vừng cuối cùng rồi cũng trở thành khúc mắc, trừ phi rời khỏi đây mới có thể tháo gỡ khúc mắc này.

Chỉ tiếc rằng, Cố Mặc không chịu đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui