Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

“Trời ạ, còn ai nữa,
chính là Cao Quý con trai của Cao tổng, cậu ta chính là chủ
nhân ngậm thìa vàng từ khi sinh ra đến giờ đó. Cho dù là thần
tiên cũng có lúc thịnh lúc suy, Cao tổng cũng sẽ có ngày già
đi, cho nên sẽ phải san sẻ bớt công việc cho con của ông ấy,
bằng không về sau Cao Thịnh to như vậy ai đến để kế thừa chứ?
Lần này vốn là Cao tổng định tự mình đến Bắc Kinh, nhưng vì
gần đây trời nắng quá thân thể không thoải mái nên để Cao Quý
tới, thuận tiện để cho cậu ta rèn luyện thêm.” Lưu quản lý khi
nhắc tới Cao thiếu ngữ khí liền trở nên phiền muộn, thậm chí
có chút bất đắc dĩ.

Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt anh ta khác thường, trong lòng cũng có
chút suy nghĩ, cụp mi nghĩ rồi thử hỏi, “Cao thiếu là người
như thế nào? Dễ nói chuyện không?”

“Nói sao được nhỉ, Cao Quý bình thường có chút kiêu ngạo, thời gian tán gái còn nhiều hơn đi công ty, có lần khiến cho Cao tổng
tức giận đến suýt nữa bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện,
tóm lại chính là điển hình của ăn chơi trác táng. Nhưng nói đi cũng phải suy lại, Cao Quý cũng rất thông minh, chỉ cần cậu ta để tâm một tý mọi chuyện đều làm rất tốt, chỉ tiếc a…” Lưu
quản lý nói đến cậu ta liền bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cao tổng phái Cao Quý đến Bắc Kinh, chính là nghĩ muốn trong lúc đấu
thầu nhân cơ hội khảo sát một chút thực lực của công ty quảng
cáo?” cô vừa nghe vậy lòng lạnh đi phân nửa, gặp gỡ người
cuồng công việc chính là sở trường của cô, nhưng gặp cái thể
loại cả lơ phất phơ thì là điều cô sợ nhất.

“Phải” Lưu quản lí gật gật đầu, “Đương nhiên, Cao tổng nếu hy vọng Cao Quý
thử sức thì không đơn giản là giao toàn bộ Phỉ Tư Mạch cho cậu ta, còn có những sản nghiệp khác của Cao Thịnh, hai ngày nữa
Cao Phong sẽ tổ chứ một cuộc thi tuyển chọn CEO toàn cầu. Tôi
nghĩ Cao Quý cũng hướng về cuộc thi này.”

Trang Noãn Thần có chút đăm chiêu gật đầu, cô không phải chưa nghe qua cuộc thi này. Cánh cửa cuộc thi này rất cao, trước đây cô chưa
hiểu biết nhiều lắm về cuộc thi này, nhưng có một lần ở trong thư phòng trong nhà cô vô tình thấy được thiệp mời đến dự mới biết là Giang Mạc Viễn được mời, bên trong còn viết rõ chủ
sự Phương đặc biệt mời anh là khách vip.

“Lần này có không ít công ty để ý tới Phỉ Tư Mạch, trong đó có cả công ty cũ của cô Đức Mã, nghe nói người chịu trách nhiệm
toàn quyền là Hạ Lữ, cô và cô ta có quen không?”

Trang Noãn Thần chấn động, Hạ Lữ? Cô ấy phụ trách hạng mục này?

“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô khác thường, lưu quản lí quan tâm hỏi.

“À không … tôi và cô ấy từng làm trong một tổ công tác. Lòng cô bắt đầu loạn.

“Ở cùng một tổ sao? Vậy là tốt rồi, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.” Lưu quản lí tươi cười rạng rỡ.

Cô cố gắng bày ra vẻ tươi cười, sợi dây trong lòng lại càng rung
rẩy dữ dội. Kỳ thật khi rời khỏi Đức Mã, cô hiểu tõ sẽ có
một ngày cô và HạLữ sẽ chạm trán nhau, chẳng qua ngày này
đến nhanh quá, cô lập tức không thể tiếp nhận được.

Chia tay Lưu quản lý xong, lòng Trang Noãn Thần âm u như thời tiết
lúc này vậy. Mưa vẫn rơi không ngừng, đứng ở ngoài cửa hội
quán, cô nhìn màn mưa bụi lòng tê rần, hơi lạnh từ đầu ngón
chân lan tràn khắp cơ thể.

Loại thời tiết quỷ quái này rất khó chạy xe tới, xe của cô không
được chạy ngày hôm nay, nhìn đường lớn không thấy có chiếc xe
taxi nào chạy qua, nhâ viên phụcj vụ của hội quán tỏ ý xin lỗi nói: “Hay là cô tới đại sảnh ngồi chờ chút đi, có xe tôi sẽ
gọi cô ngay.”


Trang Noãn Thần lắc đầu, có mưa có gió tạt vào có thể khiến người ta tỉnh táo hơn chút.

Đang đứng miên man suy nghĩ bỗng có một chiếc xe phanh gấp quặt tay
lái đi tới. Trang Noãn Thần thấy chiếc xe này rất quen, đang suy nghĩ chưa nhớ ra chiếc xe đã dừng ngay trước mắt cô

Nhìn qua của kính xe dưới mưa, cô thấy vẻ mặt kinh ngạc của chính mình.

Nhân viên phục vụ thấy thế liền chạy đến bên người lái xe, cẩn
thận gõ cửa kính nói: “Xin lỗi ngài, đây là chỗ đỗ xe của
taxi vào hội quán, xe khác không được đỗ ở đây, ngài có thể
nhanh lái đi không ạ?”

“Thực xin lỗi Tiểu ca, tôi tới đón người, sẽ đi ngay, sorry.” Là giọng
đàn ông rất dễ nghe, tiếng Trung nói rất rõ, không nghe ra là
giọng Bắc Kinh, cũng không biết là người ở đâu.

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm chiếc xe, chuyển sang biển số xe liền trợn tròn mắt.

Rất nhanh, cửa kính xe bên phía gần cô đã hạ xuống, lộ ra khuôn
mặt khiến người ta khó mà quên, vẻ điểm trai cùng thâm trầm,
thấy co liền nở nụ cười, nụ cười kia có chút tà khí, đôi mắt sắc bén như hùng ưng, là vẻ đẹp điển hình của con lai, “Hello
mỹ nhân.”

Trang Noãn Thần theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

“Là đang gọi cô đấy, Trang Noãn Thần.” Người đàn ông cười khanh khách, qua cửa kính xe gọi tên cô.

“Anh gọi tôi sao?” Cô kinh ngạc chỉ vào chính mình, người đàn ông này cô quen sao? Sao không có chút ấn tượng nào vậy?

Người kia giơ tay gãi đầu, “Nơi này còn có người thứ hai tên Trang Noãn Thần sao?”

Cô lúc này mới xác định anh ta thật sự là gọi cô.

“Lên xe.” Anh ta ngả người mở cửa xe.

Trang Noãn Thần đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

“Tôi là người Giang Mạc Viễn gọi tới.” anh ta nói lớn.

Trong mắt Trang Noãn Thần tràn ngập vẻ giật mình, không nói hai lời liền lên xe.

Ngồi trên xe, anh ta lại không vội vã lập tức lái xe, quay đầu có vẻ hưng trí nhìn chằm chằm cô.

Cô bị anh ta nhìn thấy cả người không tự nhiên, hơi hơi nhíu mi, “Anh
nhìn cái gì? Còn không lái xe đi? Chốc lát hội quán sẽ ra đuổi đó.”

“Tôi cảm thấy gan cô cũng lớn đấy, dễ dàng lên xe của người lạ như
thế? Tôi chỉ nói ra tên Giang Mạc Viễn mà thôi, cô không sợ tôi
mượn danh cậu ta đem cô đi bán sao?” anh ta cười tủm tỉm nói.

Trang Noãn Thần bỏ túi xách xuống, cười nói ”Tôi nghĩ cho dù anh
có là tên siêu trộm thì cũng không thể chạy đến biệt thự tư
nhân mà trộm xe trong gara đâu nhỉ?”

“Ai nha?” anh ta sửng sốt.

“Đây là xe của Giang Mạc Viễn.” Trách không được mới nhìn cô đã
thấy quen, nhìn thấy biển số mới nhớ đây là xe của Giang Mạc
Viễn, Giang Mạc Viễn rất ít đi xe thể thao, nhưng vẫn có hai
chiếc xe thể thao, một trong số đó là chiếc bugatti veyron cô
đang ngồi lúc này. Vốn trong gara nhiều xe rất khó chú ý, nhưng đây là biển số kép nên cô có chút ấn tượng.


“Không hổ là Giang phu nhân, quan sát cẩn thận tỉ mỉ, không làm luật sư thì
thật đáng tiếc.” anh ta mỉm cười, “Chiếc xe này đúng là Giang Mạc Viễn cho tôi mượn đó.”

Người kia duỗi tay về phía cô, tao nhã tự giới thiệu, “Tôi là luật
sư đáng thương bị Giang Mạc Viễn gọi tới, Kỳ Ưng Diêm.”

Trong quán café, lúc này thêm chút người tránh mưa vào nói chuyện công việc.

Cửa sổ lầu 2 từng giọt mưa hắt vào song cửa rồi từ từ trượt xuống, tạo thành những sóng nước dài.

Trang Noãn Thần đưa sổ cho Kỳ Ưng Diêm đầy thành ý mong xin chữ ký
của anh. Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm đầy đắc ý, “Sùng bái tôi vậy sao?”

“Không phải, là một người bạn học ngành luật của tôi sùng bái anh, cô ấy mong ngày đêm có thể xin được chữ ký của anh.” Vẻ mặt cô
tủm tỉm cười.

“Kỳ Ưng Diêm bày ra vẻ mặt đáng thương, “Cô phải nói thẳng ra vậy sao, thực sự đả kích người ta mà.”

“Ha hả, kỳ thật tôi cũng sùng bái anh, người biết chút về luật ai mà
không biết anh chứ? Mẹ của anh là trưởng viện kiểm sát nổi
tiếng, mà anh lại là luật sư nổi tiếng thế giới, người ta đồn anh mới ra trường đã thắng lớn một trận, nhưng không ai ngờ
được anh liên tục thắng 46 phiên toà, trở thành thiên tài trong
mắt ngoại giới. Giá trị của anh sau mỗi phiên toà lại tăng lên
chóng mặt, mà hiện tại anh có thể được coi là luật sư nổi
tiếng nhất thế giới, đại luật sư chạm vào phải bỏng tay.”
Trang Noãn Thần dăm ba câu nói ra bối cảnh của anh, người ở đây
quá nhiều cô thực không ngờ hôm nay có thể gặp được Kỳ Ưng
Diêm.

“Không tồi a, cho tôi vãn hồi một chút mặt mũi.” Kì Ưng Diêm nhàn nhã chống
cằm, bộ dáng lười biếng, “Bằng không lòng tự trọng của tôi liền nát một
trận.”

“Trước đây tôi đã đọc được chút tin tức về anh trên báo.”

“Thế sao?” Kì Ưng Diêm cười đến càng mê người, “Nhìn thấy tôi ngoài đời
thì cảm thấy thế nào? Có phải đẹp trai hơn so với ảnh chụp trên
tạp chí không?”

“Đẹp trai hơn nhiều, giống như tượng vậy, hoàn mỹ không chút tì
vết.” Cô cảm thấy người này rất dễ gần, vốn nghĩ luật sư nổi tiếng sẽ rất kiêu ngạo, cho dù có khách sáo cũng chỉ là mặt ngoài thôi.

Kì Ưng Diêm vừa nghe lời này tựa như bắt được vàng, vội lấy gương ra soi soi, sờ sờ nửa ngày mới hỏi? “Còn chồng cô thì sao?”

“Giang Mạc Viễn đẹp trai hơn anh.” Cô không chút khách khí đánh giá.

Vẻ mặt anh ta như là trời cao mùa thu bị rớt xuống, nhíu nhíu mày, “Không biết thưởng thức.”

Cô hơi chớp mi, “Bởi vì tôi không thích người lai.”

“Cô ăn nói thẳng thừng thế, có phải sẽ có một ngày Giang Mạc
Viễn cũng bị cô làm cho tức chết không?” Kì Ưng Diêm hơi mím môi, sau lại cười thoải mái.

Đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần có thể tán gẫu vui vẻ với
ṃột người xa lạ như vậy, thậm chí một chút kiêng kị đều không có,
tuy nói trước mắt vị này chính là luật sư quốc tế nổi danh nhưng mới
gặp mà như cố nhân nói chuyện rất hợp, “Lần này anh ấy làm

tôi kinh ngạc đó.”

“Cô không nghĩ rằng cậu ấy để tâm đến vậy phải không?”, thậm chí
một chút kiêng kị đều không có tnói ra điều anh ta nghĩ, anh có
chút châm biếm nói ra suy nghĩ của cô.

Trang Noãn Thần gật gật đầu, “Ánh mắt của anh cũng rất tinh tường.”

“Cho nên cô nói chuyện với tôi sẽ không mệt.” Kì Ưng Diêm bày ra bộ
dáng tự phụ, “Con mắt nhìn của chồng cô cũng rất độc, cô đã
sớm luyện thành trái tim sắt đá đúng không?”

Trang Noãn Thần trừng mắt nhìn anh ta một cái, chưa kịp mở lời đáp lại nhân viên đã mang café tới.

“Mỹ nhân à, từ từ đã …” Kỳ Ưng Diêm lập tức gọi cô gái bưng café lại.

Nhân viên kia liền dừng bước.

“Đem ly cafe này đổi thành nước trái cây hoặc sữa chua đi, cám ơn.” Anh ta
chỉ vào ly cà phê trước mặt Trang Noãn Thần nói, môi khẽ mỉm
cười nhìn cô bé kia, rất là mê người.

Đúng là phóng điện mà. Cô bé kia bất quá cũng chỉ 20 tuổi là
cùng, nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm liền đỏ mặt, nhanh chóng
chạy lại lấy đi ly cà phê trước mặt Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần cố nén ý cười, thời nay kẻ gây tai hoạ là đàn ông thật
đúng là không ít, phụ nữ lơi lỏng phòng bị liền bị họ phóng
điện. “Tuy nói ánh mắt anh độc đáo, nhưng không thể một mắt
nhìn là biết tôi không thể uống cà phê chứ?”

“Đương nhiên tôi không giỏi như vậy, là chồng cô.” Kỳ Ưng Diêm nhấp một ngụm cà phê, hương vị nồng đậm làm anh hài lòng gật gật đầu.

“Chồng tôi?” Cô nhíu mi khó hiểu.

Kỳ Ưng Diêm buông cà phê, lười biếng nói, “Chồng cô Giang Mạc Viễn,
trước khi bảo tôi tới đây đã ngàn dặn vạn dặn, nói gì không
cho cô uống cf phê, nếu trời mưa có sét nhất định phải đưa cô
về Tiêu Duy, người tên Giang Mạc Viễn này bị sao vậy. Trước giờ tôi chưa bao giờ thấy cậu ta kỳ quặc vậy đó.”

Trang Noãn Thần nghe vậy lền ngây ngốc, nước rất nhanh đã mang lên,
là nước chanh, cô bé kia lại khẽ liếc Kỳ Ưng Diêm một cái rồi
lưu luyến rời đi. Cô nếm thử nước chanh, trái tim trong nồng
ngực đập liên hồi khiến cô đứng ngồi không yên. Thản nhiên xoa
ngực, là cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.

“Cô đỏ mặt?” Kỳ Ưng Diêm cố ý không cười.

“Tôi, tôi nào có?” Trang Noãn Thần cả kinh nâng tay che mặt, thấy dáng
vẻ nhịn cười của Kỳ Ưng Diêm càng cảm thấy xấu hổ, nhấp thêm một
ngụm nước chanh che đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, buông chén xuống
thanh giọng nói, “Chúng ta vẫn là nói vào chuyện chính đi.”

Kỳ Ưng Diêm khẽ cong khoé môi nói, “Được thôi.”

“Giang Mạc Viễn đều đã nói mọi chuyện cho anh phải không?” Trang Noãn Thần thu lại vẻ mất tự nhiên nói.

Ai ngờ Kỳ Ưng Diêm nhún nhún vai phất hai tay nói, “Không có, cậu ấy
lười nói chuyện với tôi, trực tiếp đem tôi ném cho cô.”

“Tôi chỉ biết là vụ kiện ly hôn thôi.” Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm đầy khổ tâm, “Tôi trăm vụ án chưa từng lên toà loại án này, chồng cô ép
tôi, gọi tôi đến Bắc Kinh, không cho phép tôi từ chối, tôi đang
nghỉ phép mà, mùa này rất thích hợp đi du lịch, nhưng lại bị
chồng cô gọi tới, tới xong chỉ buông một câu rất nhẹ nhàng nói tôi cần phải giải quyết một vụ án ly hôn, họp xong cậu ta ném cho tôi chìa khoá xe. Cậu ta không hổ danh là kẻ tư bản, cực
kỳ độc ác a.”

Trang Noãn Thần nghe xong thì cả kinh, vốn thấy Kỳ Ưng Diêm cô đã
ngạc nhiên rồi, nhưng chỉ vì một vụ ly hôn mà kinh động đến Kỳ Ưng Diêm thì Giang Mạc Viễn quả là … nhưng nghe Kỳ Ưng Diêm nói
có vẻ cảm tình hai người rất thân thiết cho nên không chút
khách khí nào.


“Quan hệ giữa anh và Giang Mạc Viễn là ….”

“Tôi là kiếp trước nợ cậu ta.” Kỳ Ưng Diêm uống luôn mấy ngụm cà
phê, uể oải nói, “Để tôi nói cho cô biết, chồng cô chính là hồ ly, à không phải, cậu ta so với hồ ly còn ranh mãnh hơn. Trước
khi tôi quen cậu ta tôi có từng mua cổ phiếu, rõ ràng cổ phiếu
rẻ mạt nhất lại đi mua vào tay, cũng vì vậy mà có cơ duyên
gặp được chồng cô, cậu ta cũng không khó khăn gì …” anh ta khoa
tay múa chân nói: “Ba cái nhấc tay đã giúp tôi giải quyết vấn
đề khó, cứu lại cho tôi không ít. Lần đó tôi cảm động đến rơi
nước mắt, chồng cô cũng có phong độ đại tướng, tiền công không
lấy, chỉ nói một câu đều là bạn bè, khách khí vậy làm gì
chứ.”

Trang Noãn Thần nhìn anh ta, rất khó tưởng tượng ra một người đa mưu đa kế trên toà án lại có vẻ mặt thế nào khi chơi cổ phiếu
bị lỗ to.

“Chỉ cần một câu như vậy, một câu đều là bạn bè tôi đã bị chồng
cô lừa.” Kỳ Ưng Diêm bày ra bộ dáng bi thống, “Sai vặt tôi mấy
năm nay, chỉ cần tuỳ ý kêu là tôi phải đến, cô cũng thấy đấy,
hôm nay càng kỳ quái hơn, chính là tôi đang nghỉ phép cũng bắt
tôi về. Hiện giờ tôi cũng hiểu được một chút, dây với ai chứ
đừng dây vào Giang Mạc Viễn chồng cô, cô lấy được từ cậu ta
một chút ưu đãi, sau liền phải trả gấp bội, à không, mấy trăm
lần mới đủ, đúng là kẻ âm hiểm, à cô một mỹ nhân như hoa như
ngọc sao lại gả cho một lão già như cậu ta chứ? Đúng là vùi
hoa dập liễu mà.”

Trang Noãn Thần nhịn không được mà cười, “Vậy anh có thể không nghe
anh ấy mà, anh không đến anh ấy đâu giết được anh?”

“Hài… vì tôi và cậu ta là bạn bè thôi.” Kỳ Ưng Diêm cười hì hì.

Cô cũng mím môi thâm cười, người đàn ông này cũng không tồi đó.

“Kỳ thật đây cũng không phải vụ kiện khó khăn gì, đối phương là
bạn tốt của tôi, thấy tình huống của cậu ấy hiện nay vì bất
bình mà ra tay thôi.” Cô trở lại chuyện chính, lại đem tất cả
chuyện giữa Ngải Niệm và Lục Quân ra kể cho Kỳ Ưng Diêm nghe qua một lượt

Kỳ Ưng Diêm cũng thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, vẻ mặt đều là chăm
chú nghe, đơn giản ghi chép một ít, đợi Trang Noãn Thần kể xong anh có chút đăm chiêu hỏi, “Phía bên nhà chồng cô ấy có ý tứ
như thế nào?”

“Đương nhiên là lúc đầu không muốn ly hôn, nhưng sau cháy nhà ra mặt
chuột liền đòi quyền nuôi nấng đứa nhỏ với Ngải Niệm, thậm
chí còn tuyên bố không cho Ngải Niệm dù một đồng tài sản nào, đừng nói đến phí nuôi dưỡng.” Nhắc tới chuyện này Trang Noãn
Thần thực sự tức giận, hận không thể tiến lên đá Lục Quân hai
phát.

Kì Ưng Diêm cũng không chấp nhận, “Thẹn quá thành giận đúng là kẻ đáng khinh.”

“Cứ thế Ngải Niệm bị vây hãm, anh nói xem Lục Quân có thể sẽ ra tay đụng chạm tài sản không?”

“Cái này có thể, dựa theo thái độ của anh ta, có lẽ sẽ sang tên tài
sản sở hữu đấy.” Kỳ Ưng Diêm nghĩ nghĩ, “Tôi cảm thấy hôm nay
tôi cần gặp đương sự.”

“Anh có thể nhận vụ án này không?”

“Đương nhiên không thể, bởi vì quốc tịch cùng thân phận của tôi không
thể nhúng tay vào vụ kiện trong nước của Trung Quốc được.” Kỳ
Ưng Diêm khoanh hai tay, “Nhưng ở Bắc Kinh tôi có vài người bạn
cũng có tiếng, vẫn còn giữ liên hệ, tôi sẽ đi gặp trực tiếp
Ngải Niệm để xem cụ thể ra sao, cô yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ.”

Nghe đến đây Trang Noãn Thần mới có thể thở phào, chuyện ly hôn
của Ngải Niệm nếu hai bên có thể hoà giải là tốt nhất, nhưng
một khi thực sự kiện ra toà cô cũng sẽ không lo nữa, tuy nói
Kỳ Ưng Diêm không lên toà được nhưng có anh ta hỗ trợ phần thắng sẽ rất lớn, cô tin tưởng vào năng lực của anh ta sẽ mang lại
điều có lợi cho Ngải Niệm. Uống hết ly nước chanh, cô cầm lấy
túi, “Đi, chúng ta đi gặp Ngải Niệm thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận