Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Sau khi biết được tin Cao Quý mở tiệc tại khách sạn Trung Hoa,
Trang Noãn Thần mang theo Ngải Niệm, Phương Tiểu Bình và Vương
Tranh vội vàng chạy qua, nhưng tiệc rượu cũng đã kết thúc,
nhìn thấy Cao Quý cùng mấy người Hạ Lữ cười cười nói nói đi
ra khỏi khách sạn Vương Tranh tức đến nghiến răng nghiến lợi
“Sao bọn người Đức Mã lại có thể giành trước được? Có phải
Lưu quản lý ăn cả hai mang không?”

Ngải Niệm lại cảm thấy xấu hổ, dù sao cô cũng đã từng làm ở Đức Mã, lại vừa mới tới Vạn Tuyên, nghe Vương Tranh nói vậy liền
có chút không thoải mái, hơn nữa đối phương lại là bạn tốt
của cô, quay đầu nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, hạ thấp giọng nói: “Hay là chúng ta đi lên chào Hạ Lữ một tiếng đi, nhìn qua có vẻ cậu ấy quen với Cao Quý, không được nữa thì chúng ta
thoả thuận đôi bên cùng có lợi.”

“Ngải Niệm, từ khi nào thì cậu trở thành con người cơ hội như vậy
chứ? Hợp tác? Cậu cảm thấy Đức Mã và Vạn tuyên có thể có
quan hệ hợp tác sao? Cuối cùng VạnTuyên cũng sẽ hứng vận mệnh suy sụp giống các công ty khác thôi. Tớ không muốn như vậy, Hạ
Lữ cũng không muốn.” Trang Noãn Thần thản nhiên nói, Ngải Niệm
mím môi, “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Trước tiên rút lui đã, Hạ Lữ không thể lúc nào cũng ở bên cậu ta
được.” Trang Noãn Thần về đến xe, mở cửa, “Mọi người lên xe, buổi tối tiếp tục.”

Ngải Niệm nhìn thoáng qua bóng Hạ Lữ ngồi vào trong xe, xe lao đi
chỉ còn lại khói bụi, trong lòng không khỏi phiền muộn, vì sao tất
cả mọi người đều thay đổi chứ?

Buổi tối mùa hè có chút oi bức.

Câu lạc bộ đêm, đoạn đường này các hội quán và câu lạc bộ đều
rất đắt, đối với khách khứa và hội viên cũng đều có yêu cầu
về thân phận. Trang Noãn Thần không phải hội viên ở đây, lại
nhờ vào quan hệ mà vào được đây, bên trong không có huyên náo
như cô nghĩ, âm nhạc ở đại sảnh cũng không quá ồn ào, bên trong trang trí ghế lô xa hoa.

“Xa xỉ a xa xỉ a.” Phương Tiểu Bình tấm tắc lên tiếng, “Mấy vạn một chai rượu mà uống lãng phí như nước vậy.”

Trang Noãn Thần nhìn quanh bốn phía, không để ý đến lời của Phương
Tiểu BÌnh, qua vài khúc cua của đại sảnh, có một nhân viên
nhìn thấy cách ăn mặc của Trang Noãn Thần có chút chần chờ
mới dám tiến lên hỏi, “Là Trang tiểu thư phải không ạ?”

Nhân viên tạp vụ lấy từ túi ra một tờ giấy, trang ấm thần ra vẻ lơ
đãng khoanh tay, nhân viên nọ liền nhanh chóng đưa vào tay cô, cô
rất nhanh nhét vào túi xách, lại tiếp nhận một ly rượu trong
tay nhân viên tạp vụ khẽ nhấp một ngụm, “Rượu ngon, đây là phần thưởng cho cô.” Thuận thế lấy từ trong túi ra một phong bì
thật dày đưa cho nhân viên tạp vụ.

Nhân viên tạp vụ tiếp nhận, theo bản năng nhìn thoáng qua bốn phía xong ra vẻ dường như không có việc gì tránh ra.

Trên tờ giấy chỉ có một con số đơn giản, là số ghế lô.


Ngải Niệm nhoài qua nhìn xem, lắc đầu nói: “Hối lộ ngang nhiên quá.”

“Nghe đồn ngày xưa cậu là văn khoa Trạng Nguyên, quả nhiên là nghe đồn,
dùng từ cũng không chuẩn xác.” Trang Noãn Thần vo vo tờ giấy lại
khẽ cười, khẽ vỗ vai cô, “Đây cùng lắm là mình dùng tiền mua
chút quan hệ thôi.”

Phương Tiểu Bình cùng Vương Tranh ở phía sau đi theo vẻ mặt lo sợ bất an, chờ
đến khi đoàn người bọn họ tới cửa ghế lô, Phương Tiểu Bình thật
sự không thể đè nén nữa ôm tay Trang Noãn Thần,, ngay cả nói
cũng không lưu loát, “Tổng, tổng giám, chúng ta thật sự đi vào sao?”

Trang Noãn Thần thuận thế cúi đầu nhìn thoáng qua tay cô ấy, nhanh chóng
đẩy tay cô ra, Phương Tiểu Bình vội vàng buông tay, dùng sức nắm
chặt tay, bộ dáng nem nớp lo sợ, mà Vương Tranh phía sau cô sắc
mặt cũng không khá hơn là mấy, nắm chặt quai túi xách, không
dám thở mạnh.

“Cô cũng căng thẳng sao?” Trang Noãn Thần chuyển qua mặt Vương Tranh

Vương Tranh theo bản năng gật đầu lại lập tức lắc đầu.

Vẻ mặt Trang Noãn Thần tỏ ra bất đắc dĩ.

Ngải Niệm thấy thế liền nhún nhún vay, tay choàng ôm lấy vai Phương
Tiểu Bình và Vương Tranh, thấp giọng cổ động hai người, “Hai cô
đừng căng thẳng quá làm gì, chúng ta là chủ động tới làm
khách thôi, không phải làm gì khuất tất hết. Thở ra, rồi thoải mái đi, khẩn trương làm gì chứ?”

Trang Noãn Thần nhíu mày nhìn Ngải Niệm, cô ấy cũng có dũng khí để cổ vũ người khác sao?

“Cô, cô không run à?” Phương Tiểu Bình nhìn thoáng qua Ngải Niệm.

“Cuộc đời tôi giây phút đen tối nhất cũng đã qua rồi thì còn gì
phải sợ chứ?” Ngải Niệm khẽ bâng quơ cười nói, mắt quyét qua
Trang Noãn Thần một cái sau lại nhìn về phía hai người, “Hơn
nữa, có biết Trang tổng giám của các cô là ai không hả, trước
kia còn kéo theo người đến chặn ở cửa lên máy bay của người ta thì mấy chuyện này tính gì chứ? Biết sư phụ của cô ấy là ai không?”

Phương Tiểu Bình và Vương Tranh lắc đầu như trống bỏi.

“Mục Mai, sư phụ tiếng tăm lừng lẫy trong giới quảng cáo, còn gọi
là chị Mai, biết chị Mai lợi hại cỡ nào không hả?” thế nhưng
Ngải Niệm lại nói về chị Mai.

Phương Tiểu Bình và Vương Tranh vô cùng tò mò.

“Có lần có một khách hàng chậm chạp không chịu gặp mặt, tất cả

mọi người đều không biết phải làm thế nào mới phải, chị Mai
một lời cũng không nói đi thẳng đến công ty của họ vọt vào WC
nam, vị khách hàng kia đang muốn đi tiểu lại bị chị ấy vọt
vào làm sợ đến tái mặt, chị Mai thoải mái đến trước mặt ông
ta, giơ hợp đồng trong tay ra nói, ông muốn đi tiểu trước hay là
ký hợp đồng trước? Kết quả là ông ta không nói thêm một câu
đành phải ký hợp đồng.”

“Thế sao?” Phương Tiểu Bình và Vương Tranh như nghe được chuyện thần
thoại vậy, “Vọt vào WC nam a? Ông trời ơi, vị khách hàng kia làm
thế nào mà đồng ý ký hợp đồng lúc đó được?”

Ngải Niệm cười đến mức cong cả người, “Bởi vì nếu không ký tên, chị
Mai vẫn sẽ đứng bên cạnh ông ta, cho dù người kia có biến thái
cỡ nào cũng không thể đi vệ sinh trước mặt một người phụ nữ
cứ nhìn mình chằm chằm được đúng không?”

Phương Tiểu Bình và Vương Tranh cũng cười vui vẻ.

“Được rồi được rồi, Ngải Niệm cậu cũng thật giỏi, chị Mai mà biết cậu đi kể chiến tích của chị ấy thì chị ấy chỉ thiếu lột da
cậu thôi.” Trang Noãn Thần ngừng cười, khẽ vỗ vai Ngải Niệm
nói.

“Thực tế là có ích mà, có phải hai người bớt khẩn trương rồi
không?” Ngải Niệm cười nhìn Phương Tiểu Bình và Vương Tranh.

Hai người hít sâu một hơi xong dùng lực gật gật đầu.

“Đến lúc đó các cô cố gắng phát huy sở trường của mình, phải tự
nhiên thoải mái, đừng quên trên hai cô còn có Trang tông rgiams,
có cơ hội đảo ngược tình tế, cô ấy chính là học trò tâm đắc
của Chị Mai đó, trò giỏi hơn thầy nữa.” Cuối cùng Ngải Niệm
cũng không quên tâng bốc Trang Noãn Thần.

“Ừm.” Phương Tiểu Bình cùng Vương Tranh đã hoàn toàn hết căng thẳng.

Trang Noãn Thần khẽ huých Ngải Niệm một cái, thấp giọng nói, “Cậu đúng là lừa đảo, chị Mai thu tớ làm đồ đệ lúc nào? Cậu nói dối không chớp mắt đó.”

Cửa ghế lô rất nặng khiến người ta khó mà đẩy được, ngăn chặn
toàn bộ tiếng cười nói bên trong, cho nên khi Trang Noãn Thần
dùng hết sức đẩy được cửa ghế lô ra thì cảnh tượng bên trong
vô cùng náo nhiệt khiến cô hoảng sợ.

Bên trong ánh đèn mờ ảo, nhạc giật đùng đùng, không khí ngập hơi
cồn, còn có cả mùi thuốc lá quẩn quanh. Bên trong có bóng
dáng mấy cô tiếp viên cao gầy xinh đẹp, mỗi người đều có thân
hình bốc lửa, tựa như là xà tinh phong tình vạn chủng.


Màn này đập vào mắt Trang Noãn Thần, cô sửng sốt, mở lớn mắt mà nhìn,

“Trang tổng giám? Sao lại là cô chứ?” từ sô pha một người đứng dậy
nhiệt tình đi về phía Trang Noãn Thần, đúng là Lưu quản lý bên cạnh Cao thiếu.

Trang Noãn Thần cũng tỏ ra ‘ngạc nhiên’, ánh mắt vốn dừng trên
người anh ta, ai ngờ khi ánh mắt đảo qua sô pha liền trở nên tái nhợt, câu nói đã chuẩn bị từ trước “Tôi đi nhầm phòng, thật
sự là trùng hợp quá.” Đã bay đâu mất, ãi cô không thể nói
thành lời.

“Lưu quản lí? … tôi … hôm nay chúng tôi có tổ chức liên hoa, rõ ràng
là đặt ghế lô này mà, chắc chúng tôi đi nhầm rồi, ngại quá.”
Lời đã nằm lòng bỗng dưng ngắt quãng không thể hoàn chỉnh,
giờ khắc này Trang Noãn Thần thực sự mong rằng mình đã đi
nhầm phòng.

Lưu quản lý kinh nghiệm đầy mình lập tức phản ứng lại, lập tức
kéo cô qua nói: “Nếu đã có duyên gặp ở đây thì cùng nhau vui
vẻ đi, dù sao cũng đã quen biết từ lâu rồi.”

Dưới ánh đèn thuỷ tinh bao phủ bóng dáng một người đàn ông cao lớn ngồi dựa hẳn vào sô pha, một tay anh nhàn nhã lắc lắc ly
rượu, cặp mắt như chim ưng nhìn về phía bên này.

Trang Noãn Thần cho dù không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được
ánh mắt sắc bén đó, như là lưỡi kiếm lạnh băng nhằm vào đỉnh đầu cô, khiến cô khó chịu vô cùng.

“Thôi thôi, tôi thấy vẫn là để hôm khác đi, xin lỗi đã quấy rầy
rồi.” Cô đột nhiên sửa lại kịch bản đã định sẵn, trên mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười với Lưu quản lí.

Ngải Niệm phía sau cô cũng nhìn thấy người đàn ông trên sô pha, đi
lên cười khẽ giảng hoà, “Đúng vậy lưu quản lí, còn có mấy người
bạn đang chờ chúng ta nữa, để hôm nào khác đi.”

“Cô xem các cô như vậy là không đúng rồi, còn có Cao thiếu ở đây
nữa đó,” Lưu quản lý cố ý nói cao hai từ Cao thiếu, lại dùng ánh mắt nhắc nhờ Trang Noãn Thần.

Vẻ mặt Trang Noãn Thần vô cùng khó xử, cô không phải không hiểu ý của Lưu quản lý, mà là ….

“Lưu quản lí, mấy cô ấy là ai vậy …?” Cao thiếu đang ngồi uống rượi
trên sô pha cuối cùng không nhịn được liền hỏi.

Lưu quản lí vội vàng lôi kéo mấy người Trang Noãn Thần đi lên, cười
nói, “Vị này chính là tổng giám Trang của Vạn Tuyên mà tôi vẫn hay
nhắc tới, Trang Noãn Thần. Trùng hợp mấy người họ cũng đi
chơi, tôi thấy chọn ngày không bằng ngẫu ngộ, hay là cùng nhau vui
vẻ đi.”

Trang Noãn Thần đành phải đầu hàng,c ố gắng cười thật thoải mái,
“Xin chào Cao thiếu.” Cô đã thấy vị Cao thiếu này trên ảnh chụp cùng tạp chí không dưới trăm lần, nói thật, bản thân cô cũng
phải thừa nhận ở ngoài đời anh ta đẹp trai hơn. Nói thực nếu
đi thi, vị Cao thiếu này chỉ sợ sẽ bị người ta bắt cóc thôi.
Ăn mặc loè loẹt, có vẻ rất ăn chơi nhưng cặp mắt đào hoa của
anh ta vô cùng mị hoặc chúng sinh.

Nhìn thấy vị Cao thiếu này cô mới hiểu ra một đạo lý là cho dù
là phú nhị đại thì cũng phải có dung mạo khuynh quốc khuynh

thành, nếu không thật sự không xứng với thân phận mà ông trời
đã ban cho, vị Cao thiếu này đúng là có diện mạo khiến kẻ
khác ghen tị, đi đến đâu cũng có con gái bám theo.

Cao thiếu từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt, giơ tay bắt tay cô, “Không nghĩ tới tổng giám của Vạn Tuyên còn trẻ như vậy.”
Lại nhìn qua mấy người bên cạnh cô hỏi, “Trang tổng giám, đây đều là đồng nghiệp của cô sao, ai cũng trẻ tuổi xinh đẹp đúng là
mỹ nhân a.”

Trang Noãn Thần cố sức nắm tay, khẽ cười, “Cao thiếu quá khen, hôm
nay rất xin lỗi vì đã quấy rầu nhã hứng của cậu,, hôm nào đó tôi sẽ đền tội …”

“Đền tội gì chứ? Hôm nay luôn đi, Lưu quản lý nói đúng, hẹn ngày
không bằng ngẫu ngộ, độc nhạc không bằng đúng nhạc.” Cao Quý
kéo cô lại, nhiệt tình dào dạt đón tiếp mấy người, “Nào nào, tới đây cả đi,ngồi cả xuống nào.”

Trang Noãn Thần không còn cách nào đành phải ngồi xuống, Phương Tiểu Bình và Vương Tranh cũng âm thầm khâm phục tổng giám của mình,
thật sự là cao tay quá, chiêu nạt mềm buộc chặt này hữu ích
quá. Nhưng vẻ mặt Ngải Niệm lại lo lắng, cô ngồi cạnh Trang
Noãn Thần khẽ huých tay cô ấy, thấy cô ấy không phản ứng gì
cũng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.

Lập tức có thêm mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh, Cao Quý
càng cười lớn, sai nhân viên phục vụ mang thêm ly xong liền rót
rượu nói, “Trang tổng giám, đến đến đây, tôi xin giới thiệu cho cô
một người bạn hợp tác vô cùng quan trọng của tôi.”

Trang Noãn Thần nghẹn lời, muốn nói lại thôi.

“Vị này chính là Giang Mạc Viễn tiên sinh CEO của Tiêu Duy quốc tế, chính là thần tượng của tôi dó, khí chất diện mạo đều hơn
người, tài năng thì khỏi phải bàn.” Cao Quý cười rất vui vẻ,
nhìn Trang Noãn Thần giới thiệu người đàn ông từ đầu vẫn đang
ngồi dựa ở sô pha với cô.

Khi phải đối mặt, Trang Noãn Thần thực sự cười không nổi, bấ
chấp Cao Quý còn ở đây Ngải Niệm không nhịn được “Cao thiếu,
Giang …” Trang Noãn Thần vội bẹo cô ấy một cái, thành công chặn lời cô.

Cao Quý có chút sửng sốt, hành động vừa rồi của Trang Noãn Thần khiến cô bối rối nhìn về phía Giang Mạc Viễn khẽ mỉm cười
gật đầu, nhìn từ mắt người ngoài như là chào xã giao.

“Giang tổng, Lưu quản lý mới giới thiệu qua Trang tổng giám, Trang
Noãn Thần, quảng cáo Phỉ Tư Mạch đều do một tay cô ấy làm lên, tôi đã xem qua, rất giỏi,” Cao Quý trực tiếp ngồi xuống bên
cạnh Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần theo bản năng nhìn về phía Giang Mạc Viễn.

Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh,bình tĩnh đến hờ hững như đang chờ
Cao Quý giới thiệu xong mới bới móc thiếu sót, khẽ cong môi,
không nói gì. Trang Noãn Thần nắm chặt tay, tên đàn ông chết
tiệt, thì ra ngày nào cũng đến câu lạc bộ đêm ca múa mừng cảnh
thái bình.

Hình như Cao Quý cũng cảm thấy có gì không ổn, cho nên cũng cảm
thấy xấu hổ, cười cười nhìn Trang Noãn Thần, “Trang tổng giám,
nếu sớm biết rằng cô còn trẻ như vậy, lại là một cô gái vô cùng
xinh đẹp thế này thì tôi đã gặp cô từ sớm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận