Hào Môn Kinh Mộng

Nếu anh nói anh yêu em, vậy em có thể dừng bước, đừng đi nữa? Có thể xoay người, trao nhau vòng ôm ấm áp?
***
Lời nói của Hoà Quân Hạo khiến An Tiểu Đoá càng cau chặt mày, cô vốn đang phiền muộn chuyện Tô Nhiễm nên chẳng còn tâm trạng phân tích cái gọi là tác phẩm nghệ thuật, cô vung tay, “Tôi không có thời gian vớ vẩn với cậu, cậu đừng chụp nữa, xoá hết hình chụp tôi ban nãy đi.”
Nghe vậy, Hoà Quân Hạo cười toe toét, giơ máy chụp hình, “Đồng chí An Tiểu Đoá, máy chụp hình của tôi là máy chuyên nghiệp, sao đồng chí nói giống như máy kỹ thuật số, muốn xoá là xoá ngay được?”
“Cậu đang xâm phạm đời tư, xâm phạm quyền chân dung riêng tư của tôi!” An Tiểu Đoá đứng lại, liếc Hoà Quân Hạo, “Cậu đừng có gặp tôi thì An Tiểu Đoá này An Tiểu Đoá nọ, đồ xấc xược không biết lớn nhỏ, cậu phải gọi tôi là chị Tiểu Đoá biết chưa.”
Hoà Quân Hạo mặc kệ, anh giơ một ngón tay, lắc tới lắc lui trước mắt cô, “Cô sai rồi, tôi quen cô, có gì phải e ngại? Với…” Hoà Quân Hạo cười xán lạn, “Tôi cần sửa cách nói năng của cô, tôi gọi An Tiểu Đoá là để cô có vẻ trẻ trung hơn.”
An Tiểu Đoá nhìn anh đăm đăm một lúc.
Hoà Quân Hạo bị nhìn đến rợn người, anh vẫy tay trước mặt cô, “Tuy tôi hết sức tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng tôi đẹp đến nỗi cô không nỡ rời mắt ư?”
An Tiểu Đoá giả vờ buồn nôn, “Tôi từng gặp người tự cao tự đại, nhưng chưa thấy ai đạt đến trình độ cao như cậu. Cậu tưởng cậu là Phan An chuyển thế à? Thôi nằm mơ đi.”
“Ơ? Cô gặp Phan An rồi? Sao biết tôi không điển trai bằng anh ta?” Hoà Quân Hạo cười ngoác miệng, hàm răng trắng bóng sáng lấp lánh.
An Tiểu Đoá nhếch mày, miệng mồm người này cũng chẳng vừa gì.
“Ngày nào cậu cũng sống vô tâm như thế này ư?” Cô cất giọng hỏi, Hoà Quân Hạo là con trai duy nhất của nhà họ Hoà, tuy do vợ lẽ sinh ra, nhưng dù thế nào cũng là người trong gia đình, bây giờ nhà họ Hoà đang rối loạn, anh còn tâm trạng xách máy đi khắp nơi chụp hình?
Hoà Quân Hạo đương nhiên hiểu ý An Tiểu Đoá, nhún vai, “Vô tâm có gì xấu? Việc gì phải hành hạ bản thân sống vất vả mỗi ngày? Chụp hình là sở thích lớn nhất của tôi. Mà phải công nhận cô mặc áo blouse trắng, nhìn rất giống thiên sứ. Qua đây nào, tôi chụp thêm vài kiểu cho cô.”
“Đừng có quấy rầy tôi, tôi không rảnh để ý đến cậu.” An Tiểu Đoá đi nhanh vào bệnh viện.
“Cô không rảnh để ý tôi, vậy tôi rỗi rãi để tôi bận tâm đến cô là được rồi. Mấy chuyện kiểu này không cần có qua có lại mới toại lòng nhau đâu.” Hoà Quân Hạo giơ máy chụp hình, đi theo cô vào bệnh viện.
“Cậu làm gì vậy? Tôi phải làm việc.”
“Đúng lúc tôi có thể chụp thiên sứ áo trắng đang cứu chữa cho bệnh nhân. Quảng cáo miễn phí, hay quá còn gì.”
“Aizz… Mình điên mất thôi.”
“Không sao đâu, thiên sứ điên trông cũng rất đẹp.”
***
Khi Tô Nhiễm đến Hà Điền Cư đã là buổi chiều, ngắm nhìn căn biệt thự trắng toát trước mắt, cô bỗng thấy lòng mình yên ổn.
Hoá ra cô còn hiểu rất ít về thành phố.
Hà Điền Cư là tên của khu biệt thự này, ngụ ý là sự thanh thản tĩnh tâm giữa chốn thiên nhiên. Ở đây cách xa khu vực thành thị náo nhiệt, chỉ có trời xanh mây trắng và hương hoa cúc thanh mát. Phía xa hơn là cối xay gió màu trắng, chuyển động chậm rãi trong không gian tĩnh mịch, hình ảnh này có nét gì đó giống với phong cảnh Hà Lan.
Tô Nhiễm không đi vào biệt thự, cô đi đến bờ sông nằm ngược hướng biệt thự, nước sông cũng như nhịp điệu cuộc sống ở đây, thong dong bình thản.
Quả nhiên dưới một gốc cây, Tô Nhiễm đã trông thấy người mình cần tìm.
Hứa Đông, cổ đông lâu năm của tập đoàn Hoà thị, cũng là người cùng ba gầy dựng sự nghiệp sớm nhất, suốt mấy ngày qua Tô Nhiễm luôn tìm ông. Hai năm sau khi ba qua đời, Hứa Đông cũng rút khỏi ban giám đốc, đến nước ngoài nghỉ ngơi. Gần đây ông lại quyết định về nước dưỡng lão, vì vậy chọn Hà Điền Cư sinh sống.
Thông qua Hoà Vy, Tô Nhiễm biết Hứa Đông bỏ đi là vì không muốn thấy nhà họ Hoà đổi chủ. Sau khi Lệ Minh Vũ khống chế nhà họ Hoà, Hứa Đông chủ động rút lui, nhưng vẫn nắm giữ cổ phần công ty. Cô nghe nói mấy năm nay Lệ Minh Vũ luôn âm thầm phái người thuyết phục ông bán cổ phần, nhưng ông sống chết cũng không chịu buông ra. Điều này đủ chứng minh ông còn tình cảm với nhà họ Hoà, đây là nguyên nhân quan trọng khiến Tô Nhiễm tìm ông.
Và một nguyên nhân khác thôi thúc cô đến là dù ông không tham dự cuộc họp cổ đông, nhưng ý kiến của ông rất có tầm ảnh hưởng với ban giám đốc.
Dưới bóng râm, Hứa Đông lặng lẽ ngồi câu cá, mái tóc ông bạc phơ, ông ăn vận quần áo đơn giản, chân mang giầy vải, ngồi bất động, trông như đang phiêu diêu.
Tô Nhiễm không dám tuỳ tiện kêu, cô chỉ đứng ngay bên cạnh chờ đợi.
Cô biết muốn nhờ ông ra mặt giúp đỡ, thì phải thể hiện thành ý của mình cho ông thấy.
Thời gian chầm chậm trôi đi, ánh mặt trời mỗi lúc một gay gắt hơn, Tô Nhiễm đắm mình dưới cái nắng oi ả, mồ hôi túa đầy trán, ướt sũng tóc, nhưng cô vẫn kiên trì đứng đợi. Hồi còn bé cô đã gặp Hứa Đông, cô tin Hứa Đông còn nhớ cô là ai, từ đó sẽ hiểu mục đích cô đến nơi này.
Hứa Đông vẫn ngồi im, mắt hướng về xa xa, không biết bao lâu trôi qua, cần câu đột nhiên giật giật, cuối cùng Hứa Đông cũng động đậy, ông thu dây tức thì, một con cá to màu đỏ trồi lên khỏi mặt sông, tiếp theo liền bị Hứa Đông bỏ vào thùng bên cạnh.
Mắt Tô Nhiễm đột nhiên sáng ngời, rốt cuộc cũng đợi được rồi. Cô liền có gắng nghĩ cách xem nên thuyết phục Hứa Đông về giúp như thế nào.
Hứa Đông thu cần câu xong, ông đứng dậy, không hề ngó ngàng Tô Nhiễm, xách thùng đựng cá định bước đi, Tô Nhiễm quýnh quáng, toan mở miệng lại nghe giọng hiền từ của Hứa Đông cất lên, “Cá cầu vồng ngon tuyệt, Tiểu Hoà Nhiễm, con có lộc ăn rồi đây.”
Một câu “Tiểu Hoà Nhiễm” khiến cô rơm rớm nước mắt. Các cổ đông lâu năm trong Hoà thị đều thích gọi cô như vậy, nhưng đây đã là chuyện từ lâu rất lâu, bây giờ nghe gọi như thế nào, cô bất giác nhớ tới lúc bé, lòng đong đầy biết bao nổi niềm.
Nhờ cách gọi thân quen này, mà nỗi lo sợ của cô chợt vơi bớt, Hứa Đông không chỉ nhận ra cô, mà ông còn kêu cô như trước đây, vậy rõ ràng tập đoàn Hoà thị còn chỗ đứng trong lòng ông, có thể ngày trước ông bỏ đi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nghĩ vậy, Tô Nhiễm cảm thấy tự tin hơn chút ít.
Hứa Đông đã đến tuổi hưởng thụ nghỉ ngơi, ông có hai người con định cư ở nước ngoài. Hiện tại, ống sống cùng vợ ở Hà Điền Cư, tận hưởng cuộc sống an nhàn thanh thản.
Cá cầu vồng được vợ Hứa Đông nấu thành các món đủ sắc đủ vị, họ hết sức nhiệt tình với Tô Nhiễm, nhưng Tô Nhiễm không có tâm trạng ăn uống. Cô trò chuyện một lát, nói rõ mục đích đến đây, cô tin ông còn cảm tình với nhà họ Hoà, dù không muốn quay lại Hoà thị, ông cũng sẽ giúp đỡ.
Hứa Đông trầm mặc, vợ ông thấy vậy cũng thức thời tránh đi.
Trái tim cô lơ lửng chờ câu trả lời từ ông.
Một lát sau, Hứa Đông cất giọng than thở: “Tiểu Nhiễm à, con hay chị con muốn đấu với Lệ Minh Vũ?” Nói đoạn, ông lắc đầu, “Phần thắng chỉ là số không.”
Lòng Tô Nhiễm run lên.
“Rất khó nắm bắt nhược điểm của Lệ Minh Vũ. Chẳng lẽ con không thấy cậu ta tuy trẻ tuổi, nhưng dồn ép mấy cổ đông già như chú đến mức bỏ đi sao? Đến ba con còn không phải đối thủ của cậu ta, thì hai đứa con gái như bọn con có là gì?” Giọng nói Hứa Đông nặng nề.
Tô Nhiễm thoáng nghẹt thở, “Chú Hứa, lẽ nào cái chết của ba con liên quan đến anh ta thật ư?”
“Chuyện này…” Hứa Đông ngập ngừng, cau chặt mày, “Không có bằng chứng nên chú không tiện nói nhiều. Chú chỉ biết bốn năm trước ba con thật sự muốn dùng cuộc hôn nhân chính trị kiềm chế và uy hiếp Lệ Minh Vũ. Con không thể trách ba con có suy nghĩ như vậy, từ góc nhìn của một người kinh doanh, khi tiền tài vững mạnh, thì sẽ muốn khống chế đến giới chính trị, thế nhưng Lệ Minh Vũ có phải người dễ điều khiển? Cuối cùng chẳng phải cậu ta nắm trọn vẹn nhà họ Hoà ư?”
Đầu mối duy nhất cũng đứt đoạn, Tô Nhiễm thở dài, không biết cô đang cảm thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng, lòng cô rối rắm như tơ vò. Cô vừa muốn biết sự thật khiến ba nhảy lầu là gì, vừa hy vọng mọi chuyện không liên quan đến Lệ Minh Vũ.
“Chú Hứa, tiếng nói của chú luôn có giá trị trong thương hội. Lệ Minh Vũ cũng không có quyền can thiệp. Mong chú niệm tình ba con, trở về giúp ban giám đốc quản lý Hoà thị, chỉ con chỉ biết quản lý toà soạn, còn nói đến kinh doanh thì chị con lực bất tòng tâm.”
“Mọi thứ đều do một tay chị con gây nên, rút cuộc để người của Lệ Minh Vũ lấp vào chỗ trống, chuyển thành thời thế của cậu ta.” Hứa Đông lắc đầu bất lực, “Thực ra hôm nay chú không còn cách nào trở lại. Mọi cổ đông hay người trong thương hội đã mất lòng tin với chị con, chuyện này không phải cứ nói một hai câu là giải quyết thấu đáo. Hơn nữa, thế lực của Lệ Minh Vũ thẩm thấu mọi ngóc ngách trong thương hội và nhà họ Hoà, chú chỉ có lòng mà không có sức.”
“Chứ Hứa, lẽ nào hết cách thật sao?” Tô Nhiễm nói giọng buồn buồn.
“Cách…” Hứa Đông nhíu mày suy nghĩ, “Có lẽ là có, mà còn là cách duy nhất.”
“Cách gì ạ?” Mắt Tô Nhiễm sáng rực rỡ.
“Chính là con.” Hứa Đông chăm chú đáp lời.
“Con.” Cô sửng sốt.
“Đúng vậy, may ra chỉ có con mới giúp nhà họ Hoà hồi sinh.” Lời nói của Hứa Đông chứa đựng thâm ý khó đoán, “Kỳ thực khi ba con còn sống, cơ cấu kinh doanh của Hoà thị đã mất cân bằng. Ngày xưa nhiều cổ đông đầu tư là vì thương hiệu ‘Gia đình điều chế hương’, nhưng không ngờ ba con từ bỏ nghề điều chế nước hoa, chuyển sang kinh doanh mảng khác, điều này từng khiến nhiều cổ đông bất mãn. Con biết tại sao Lệ Minh Vũ được lòng của các cổ đông một cách nhanh chóng không? Tất cả đều nhờ vào một loại nước hoa.”
Ngón tay Tô Nhiễm run rẩy, “Midi!”
“Đúng vậy, chính là Midi của con.” Vẻ mặt Hứa Đông âm trầm, “Lệ Minh Vũ được mọi người ủng hộ khôi phục việc kinh doanh nước hoa, và thực tế cậu ta đã làm vậy. Hoà thị thâm nhập thị trường nước hoa lần nữa, đến khi nước hoa Midi của con xuất hiện, Hoà thị mượn Midi khuếch trương, lượng tiêu thụ của Midi ngoài thị trường khiến người cùng nghề đều trố mắt ngỡ ngàng.”
Bàn tay Tô Nhiễm siết chặt, tới lúc này cô mới biết bản thân đã bị Lệ Minh Vũ lợi dụng triệt để! Anh là trộm cướp! Anh không chỉ chiếm nước hoa, còn chiếm mọi thứ, cả trái tim và thể xác của cô. Cô thất bại thảm hại, chìm sâu vào tình yêu vô vọng dành cho anh, trong mắt anh cô chỉ là một trò đùa thôi ư?
Lệ Minh Vũ, rốt cuộc lòng dạ anh thâm sâu đến mức nào? Sao anh lại đáng sợ như thế nào chứ?
“Chú Hứa, con không hiểu ý chú. Chú cho rằng con có thể cứu nhà họ Hoà, chẳng lẽ kêu con điều chế ra nước hoa khác?”
Hứa Đông gật đầu nghiêm túc, “Con nói đúng, hơn nữa nước hoa này khác với nước hoa cháu thường thấy bên ngoài. Con là đời sau của nhà họ Tô, khứu giác của con nhạy bén bẩm sinh, muốn dành lại niềm tin của cổ đông, con phải…” Ông ngừng giây lát, chăm chú nhìn Tô Nhiễm, “Làm Đào Túy xuất hiện lần nữa.”
“Sao ạ?” Tô Nhiễm khiếp sợ, cô tuyệt đối không ngờ Hứa Đông nghĩ ra cách như vậy.
“Trên thị trường nước hoa, Đào Tuý là một kỳ tích, chỉ nó mới giúp Hoà thị vững chắc. Tuy Midi cũng khá, nhưng nó sẽ mau chóng bị các thương hiệu khác thay thế, chỉ có Đào Tuý là tuyệt tác vĩnh hằng chứa đựng biết bao hồi ức và văn hoá trong đó. Mặc cho bao nhiêu mẫu mã là trụ cột vững chãi.” Ánh mắt Hứa Đông sáng ngời, “Tiểu Nhiễm, con phải điều chế được Đào Tuý, vậy mới có khả năng bắt chẹt Lệ Minh Vũ, đồng thời nhận được niềm tin của các cổ đông. Dựa vào đó, con có thể tham gia ban giám đốc, Hoà thị sẽ có hy vọng.”
Tô Nhiễm lo nơm nớp, “Chú Hứa, nhưng con chưa ngửi Đào Tuý bao giờ, càng không biết cách điều chế ra nó, làm sao có khả năng tạo ra Đào Tuý?”
“Vấn đề nằm ở chỗ Đào Tuý biến mất trên thị trường từ lâu. Nếu muốn điều chế, thì chỉ có thể hỏi mẹ con. Mẹ con là con cháu nhà họ Tô, chắc chắn biết cách điều chế Đào Tuý, vả lại…” Hứa Đông căn dặn cô, “Con phải nhớ, mùi hương của Đào Tuý là độc nhất vô nhị, khi còn điều chế nhất định phải giữ mùi nguyên sơ của nó, đừng thay đổi dù chỉ là một chút. Đào Tuý đi vào trí nhớ của rất nhiều người, nếu con tuỳ tiện thay đổi một chút gì đó, nó sẽ đi ngược hoàn toàn, sẽ phá huỷ ấn tượng đẹp đẽ mà nó từng lưu lại cho người đời. Con phải cân nhắc cẩn thận, không làm thì thôi, đã làm thì phải đến nơi đến chốn.”
Tô Nhiễm hiểu ý ông, cũng biết không thể tuỳ tiện đụng vào Đào Tuý. Một khi đã chạm tới, có nghĩa là Đào Tuý do cô làm phải có khả năng khơi gợi hồi ức của mọi người. Cô không được phạm bất cứ lỗi lầm nào, mỗi mùi hương gợi mở biết bao ký ức quý giá, ký ức này tượng trưng cho năm tháng đáng nhớ trong cuộc đời. Điều này trân quý xiết bao, cô có dám sơ suất?
“Chứ Hứa, con cám ơn chú, con biết phải làm thế nào rồi.” Cô gật mạnh đầu.
Có lẽ ông trời cho cô chiếc mũi nhạy cảm, mục đích là để cô…khôi phục đào tuý.
“Con hãy đi tìm mẹ con, biết đâu mẹ con có cách.” Hứa Đông gật đầu vui mừng, ánh mắt tràn ngập chờ mong và chúc phúc của bậc cha chú dành cho con cháu, “Chú hy vọng một ngày nào đó cả hai người con gái của Tấn Bằng sẽ đường đường chính chính ngồi trên ghế giám đốc, tranh quyền tranh thế với đàn ông.”
Tô Nhiễm nhìn Hứa Đông, một lúc lâu sau cô gật đầu nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui