Hào Môn Kinh Mộng


Trước mộ Hòa Tấn Bằng, vẫn đặt một bó cúc trắng, nhưng đã không còn mùi thơm, giống người đang an giấc ngàn thu ở nghĩa trang.
Tay anh ngắt một đóa cúc trắng, nghiền chầm chậm, mãi khi cánh hoa mỏng manh rơi rụng, nát bấy... Lệ Minh Vũ lại nhìn ảnh trên mộ bia lần nữa, ánh mắt anh lạnh tanh, ngữ điệu lãnh đạm. "Lúc trước, ông hợp táng hai người họ tại đây, chắc ông không ngờ có ngày bản thân cũng ở nghĩa trang này nhỉ? Ông đừng lo lắng, tôi chỉ thấy phong thủy nơi đây tốt, thích hợp với ông."
Bốn năm trước là một tay anh đứng ra thu xếp tang lễ thay nhà họ Hòa. Nghĩa trang do anh chọn, không ai dám rèm pha.
Lệ Minh Vũ hít sâu, cười nhạt, môi anh lộ rõ châm chọc, "Tô Nhiễm thích dùng cúc trắng viếng mộ. Ông nói xem nếu để con ông biết chuyện ông gây ra khi xưa, con ông có còn đặt cúc trắng ở đây nữa không? Có khi nào con ông sẽ thấy ông không xứng không?"
Nói xong câu đó, ánh mắt anh lạnh băng, nhặt bó hoa trên mặt đất lên, dốc ngược, từng cánh hoa trắng nhỏ vụn bay lượn trong không trung, rồi đáp xuống. Lệ Minh Vũ lấy gọng kính đen từ trong túi áo, giơ lên, nhìn ảnh Hòa Tấn Bằng, giọng anh lạnh nhạt: "Ông chắc không ngờ con gái mình lại trông thấy ngôi mộ đôi đó đâu nhỉ, ông sợ không? Nếu ông biết trước chuyện sẽ xảy ra như thế này, tôi nghĩ ông sẽ không nhảy lầu sớm, con cáo già giống ông thế nào cũng phải thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mới đi đúng không?" Lệ Minh Vũ siết mạnh tay, gọng kính nát vụn...
"Hòa Tấn Bằng, ông cứ yên tâm an nghỉ. Tôi sẽ chăm sóc con ông 'chu đáo'..." Anh nhếch miệng cười nhàn nhạt, anh đập tay lên mộ bia, giọng điệu bỗng lạnh ngắt...
"Để con ông mỗi ngày đều... sống không bằng chết."
Cơn gió phút chốc thổi lướt qua.
Khóe miệng anh rét mướt thấu xương.
***
Biệt thự Bán Sơn
Đêm khuya, Tô Nhiễm ngủ chập chờn một mình trên giường, sấm chớp rền vang bên ngoài gần như đánh vỡ mặt kính, hạt mưa rơi tí tách lên cửa sổ, càng thêm đáng sợ.
Tiếng mưa làm cô sực tỉnh vài lần trong đêm.
Mãi đến rạng sáng, Lệ Minh Vũ vẫn không về. Đáng lẽ không có anh, cô phải ngủ ngon mới đúng chứ, nhưng không ngờ giấc ngủ của cô lại chập chờn không yên.
Không biết bao lâu trôi qua, sấm sét cắt ngang nền trời, phá tan màn đêm tối tăm, dọa Tô Nhiễm đang mơ ngủ hoảng sợ tỉnh giấc.
Tô Nhiễm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hòa lẫn hương hổ phách nhè nhẹ trong không khí...
Cô run rẩy hoảng sợ, là Lệ Minh Vũ!
Anh uống rượu?
Thế nhưng cô đeo đồ che mắt ngủ, không thấy vẻ mặt của anh, anh đang làm gì? Tại sao anh uống rượu rồi hơn nửa đêm lại về biệt thự? Vì sao thừa dịp cô ngủ, anh lại ôm cô, giữ cổ tay cô trên giường?
"Sau này, không được phép đến nghĩa trang." Giọng anh trầm khàn vang lên.
Lại nghe anh nói vậy, cô ngạc nhiên kinh hãi.
Tại sao anh lại nhắc đến nghĩa trang?
Cô cảm thấy ý lạnh ngập đang lan tỏa xung quanh, anh bóp mặt cô quay sang bên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại thay đổi thất thường?
"Tôi đã nói, kể từ đêm đó, em đừng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi tôi nữa." Giọng nói Lệ Minh Vũ khàn khàn vang lên, hơi thở anh đậm đặc mùi rượu và hổ phách phả lên tóc cô, anh cúi đầu, điên cuồng cắn mút môi cô.
"Không..." Cả người Tô Nhiễm bị ôm chặt trong vòm ngực rắn chắc, cảm giác đau buốt từ môi truyền đến nhưng vô pháp trốn tránh, nước mắt cô lăn dài, thấm ướt ga trải giường...
***
Ánh nắng chói chang rọi sáng vào phòng, Tô Nhiễm tỉnh dậy từ ác mộng, trán cô ướt nhẹp mồ hôi. Cô tháo đồ che mắt xuống, nhất thời không kịp thích nghi với ánh nắng bên ngoài, ánh mắt cô trống rỗng mơ hồ, khóe mắt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt...
Một bên giường khác đã không còn ai, nhưng không khí vẫn phảng phất mùi hương nam tính.
Cô cầm cốc nước trên đầu giường, uống một hơi thông cổ họng, nhưng khi hớp nước đầu tiên nhập vào dạ dày, dạ dày cô bỗng dưng đau nhói, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến cô bất chấp cơ thể đau đớn chạy ngay vào toilet.
Cô nôn thốc nôn tháo, hầu như nôn hết mọi thứ ăn suốt mấy ngày qua.
Có lẽ bệnh đau bao tử tái phát nên dạ dày cô nhoi nhói khó chịu. Tô Nhiễm thấy cả người mình nhẹ hẫng, đầu óc choáng váng như bước trên mây bồng bềnh. Nhưng ít ra như vậy, cô lại thấy mình bớt đau khổ hơn.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, hết tiếng này đến tiếng khác kiên trì vang vọng.
Hồi lâu sau, cô mới gắng gượng đứng dậy, run rẩy nghe máy, nhưng khi nhận được tin báo từ đầu dây bên kia, cô liền đờ đẫn...
***
Tô Nhiễm sửa soạn, thay quần áo bằng tốc độ chậm nhất trong cuộc đời, một tiếng ba mươi phút. Đối với thói quen trước giờ của cô từ đánh răng rửa mặt đến thay đồ chưa đến mười phút thì đây chính là một nỗi sỉ nhục. Dù cô trang điểm thật kỹ lưỡng cũng không cách nào che lấp thần sắc tiều tụy. Cố gắng mãi vẫn không được, cô buộc phải thôi, bước xuống lầu, vừa đến cửa, định mở tủ giầy dép cách âm lấy giày của mình, Tô Nhiễm đột nhiên phát hoảng!
Một đôi giày da cao cấp ngay cửa...
Lệ Minh Vũ không đi làm, anh... còn ở nhà. Tối hôm qua, anh say rượu, có thể cởi giầy ra rồi để ngay tại đây mà không cất vào tủ.
Tô Nhiễm thở dốc, vô thức thả tay, giầy rơi xuống mặt đất.
Đôi giày của anh im lặng nằm đó, giày của cô ngã trái ngã phải bên cạnh. Hình ảnh này đối chọi vô cùng, ngay cả giày của cô cũng có vẻ kinh hoảng, một thân một mình nằm cạnh giày anh.
Tính sao bây giờ?
Cô muốn ra cửa hay không ra cửa?
Cô nhớ Lệ Minh Vũ từng dặn, chỉ cần anh ở nhà, thì cô không được phép ra ngoài, nhưng nếu như cô giả vờ không biết anh đang ở nhà thì sao? Thử quên đi đôi giày da sáng bóng ngay cửa, cô nhắm nghiền mắt, hít một hơi sâu, lật đật mang giày, nhưng khi chạm đến tay nắm cửa, cô lại thấy không ổn.
Cứ như vậy mà ra khỏi nhà, phải chăng tạo cơ hội cho anh làm khó cô?
Hôm qua cô tự thấy mình không chọc anh nhưng cuối cùng anh vẫn nổi giận. Vậy nếu hôm nay cô không xin phép anh ra ngoài thì...
Cô bỗng lạnh toát sống lưng, Lệ Minh Vũ nắng mưa thất thường đã tạo thành bóng mờ ám ảnh cô.
Tay cô chậm rãi buông lỏng, cô ngẩng đầu, đấy mắt dần thỏa hiệp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui