Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Editor: Puck - Diễn đàn

Vũ Đại lái xe rời đi.

“Nhìn qua cô giống như không vui vẻ như trong tưởng tượng.” Vũ Đại nói, “Ngược người ngược mình, có phải cảm thấy không sảng khoái không?”

“Không phải.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy báo ứng tới quá nhanh, không hề chơi vui chút nào.”

Vũ Đại không nhịn được cười một tiếng.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, hơi híp mắt nói, “Về công ty đi.”

“Được.”

Một đường tới tòa nhà Cố thị.

Đã là giờ làm việc buổi chiều, tất cả phòng ban ngay ngắn trật tự.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc của mình, công việc hôm nay hình như hơi không có hứng thú, dứt khoát, cô dựa vào trên ghế làm việc không chuẩn bị xử lý việc công.

Thời điểm trước kia cũng tùy hứng như vậy, khi tâm trạng của mình không được tốt cứ để công việc xuống để cho mình tùy ngộ nhi an, hoặc làm chút chuyện mà mình cảm thấy hứng thú, cô chưa bao giờ thích quá hà khắc nội tâm mình, nếu trong lòng bị tổn thương, sẽ rất khó phục hồi như cũ.

Hoàn hảo.

Cô rất may mắn trước kia bảo vệ trái tim rất tốt, bằng không, cô cũng không biết cô sẽ có thể trăm ngàn vết thương như thế nào.

Khi cô dựa vào trên ghế thoải mái, thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Đi vào.”

Milk cầm tài liệu đi vào, “Quản lý Kiều, bắt đầu từ ngày mai quản lý Tần sẽ nghỉ phép hàng năm, sẽ kéo dài hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này thư ký của anh ấy đã chỉnh lại tất cả công việc giao cho em, để cho em đưa cho chị, trong khoảng thời gian quản lý Tần không có ở đây chị sẽ xử lý thay.” dieendaanleequuydonn

“Để trên bàn đi, tối nay chị nhìn.”

“Vâng.” Milk đặt tập tài liệu thật dày ở trên bàn làm việc của cô, nhắc nhở, “Quản lý Tần không có ở đây, khoảng thời gian này phỏng vấn nhân viên mới cũng cần chị tham gia, đặc biệt là tuyển dụng nhân viên phòng thị trường, chị phải đi làm đánh giá chủ yếu.”


“Được.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, “Đại khái khi nào?”

“Buổi sáng ngày mai bắt đầu, nghe nói số người ghi danh khá nhiều, phỏng vấn định hai ngày.”

“Ừ, sắp xếp công việc trong khoảng thời gian đó ra cho chị.”

“Vâng.”

“Đúng rồi.” Milk đột nhiên nghĩ đến cái gì nói, “Người phụ nữ lần trước bị cà phê của em không cẩn thận làm bỏng hôm nay tới tìm chị, chắc là em gái chị đi, Dụ Lạc Vi, mới vừa rồi đọc tin tức nhớ tên cô ta. Cô ta thấy chị không ở đây đã rời đi, cũng không nói bao lâu nữa sẽ tới tìm chị.”

“Được, chị biết rồi, em đi ra ngoài mau lên.”

“Vâng.”

Milk rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, dưỡng thần.

Cô cũng biết Dụ Lạc Vi đột nhiên để cho bản thân ra ngoài ánh sáng ở trước mặt truyền thông đại chúng khẳng định có mục đích không tốt.

Nếu như đoán không sai…

Khóe miệng cô nhếch lên cười một tiếng, thật ra thì cô cũng không quá quan tâm.

Tầm bốn giờ chiều.

Milk gõ cửa, nói Dụ Lạc Vi tới.

Cô để Dụ Lạc Vi đi vào.

Dụ Lạc Vi vẫn thích mặc váy màu trắng, một đôi giày cao gót màu hồng thủy tinh, tóc thật dài làm kiểu tóc búp bê Barbie, nhìn qua không hề có một chút dáng vẻ tiều tụy như trên ti vi, cả người còn có vẻ sảng khoái tinh thần. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Kiều Tịch Hoàn nhướn nhướn mày, “Tìm tôi có việc gì vậy?”

Lần trước cô cố ý cho cô ta leo cây, lần này Dụ Lạc Vi ngược lại thông minh rất nhiều, không trắng trợn gọi điện thoại để Kiều Tịch Hoàn chờ cô ta tới! Hình như đã học xong kết giao nhân tình.


Dụ Lạc Vi tự nhiên ngồi trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nói nghiêm túc, “Tôi nộp sơ yếu lý lịch.”

“Cố thị?”

“Ừ.”

“Cho nên…”

“Tôi muốn vào Cố thị làm.” Dụ Lạc Vi nói, “Hiện giờ tôi không có những đường ra khác rồi.”

“Cô đây là đang cầu xin tôi?” Kiều Tịch Hoàn nhướn mày.

Sắc mặt Dụ Lạc Vi thay đổi, “Coi như tôi van chị, bây giờ tôi cùng đường rồi, hễ là sơ yếu lý lịch tôi nộp, không có một công ty nào tuyển tôi.”

“Tin tức hôm nay của cô không tệ, có lẽ đã có người dùng cô.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

“Nhưng mà tôi lại không muốn mạo hiểm, tôi hy vọng chị có thể giúp tôi vào Cố thị đi làm, tôi rất cần một công việc.”

“Dụ Lạc Vi, không phải nói cô hy vọng tôi giúp cô thì tôi sẽ gips cô, chuyện này phải dựa vào thực lực của chính cô.” Kiều Tịch Hoàn quay quay ghế làm việc, giống như không chút để ý.

Dụ Lạc Vi nhìn cô, nhịn rồi lại nhịn, nói, “Bây giờ bên ngoài đều đang đồn chị em chúng ta bất hòa, hơn nữa hình tượng của chị cũng có chỗ bị tổn hại, nếu như bây giờ chị bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ nói tốt cho chị trước truyền thông.”

“Đây là điều kiện trao đổi?” Kiều Tịch Hoàn nhướn mày hỏi cô ta, “Nhưng mà, tôi không có hứng thú.”

Truyền thông nhìn cô như thế nào, truyền thống muốn nói như thế nào, chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của cô, cô đều có thể không quan tâm. die nda nle equ ydo nn

Dụ Lạc Vi giận đến cắn răng, cố gắng khống chế bản thân không nổi nóng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, lời nói việc làm hành vi của Kiều Tịch Hoàn, luôn tràn đầy phong phạm thủ lĩnh, chưa bao giờ giữ lễ tiết với một chút lông gà vỏ tỏi, khiến cho cô thật sự có chút rung động và ghen tỵ không nói ra được.

“Chỉ có điều có một chút tôi ngược lại thật ra rất tò mò.” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, rất nghiêm túc nhìn cô ta, “Bây giờ tất cả mọi chuyện cô làm, là ai đang giúp cô?”

“Tôi không biết chị đang nói gì ở đây.” Dụ Lạc Vi thậm chí không thèm suy nghĩ, đã nhìn qua có vẻ giống như thật sự không hiểu.


“Không nói cũng không sao, Dụ Lạc Vi, tôi khuyên cô đừng trêu chọc tôi, không phải uy hiếp cô, mà cô không có khả năng này, cho dù người phía sau cô là ai, rốt cuộc đến lúc nếu bị hy sinh, trừ cô ra không có ai khác. Cho nên, suy nghĩ về sau cho mình, thật lòng tìm kiếm một công việc ổn định, sống cuộc sống của mình.” Kiều Tịch Hoàn nhắc nhở.

Dụ Lạc Vi vẫn không có hành động gì, “Tôi không hiểu ý của chị là gì, hiện giờ tôi chỉ muốn tìm một công việc, mà tìm được Cố thị, đó là bởi vì tôi cảm thấy được công ty này sẽ có tiền đồ phát triển đối với tôi.”

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, “Chỉ mong cô sẽ không hối hận vì quyết định của mình.”

“Tôi sẽ không hối hận.” Dụ Lạc Vi rất khẳng định.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời.

Dụ Lạc Vi biết mình nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hướng về phía bóng lưng của cô ta, “Hôm nay tôi đi thăm Dụ Tĩnh.”

Bước chân của Dụ Lạc Vi dừng một chút, vẻ mặt ghét bỏ mà chán ghét chợt lóe lên trên mặt.

“Bà ấy nói muốn gặp cô.”

“Tôi sẽ không đi gặp bà ta.” Dụ Lạc Vi nói từng câu từng chữ, hung hăng nói.

Là ai cuối cùng hại cô thảm thành như vậy?!

Chính là Dụ Tĩnh.

Cả đời này của cô cũng không thể tha thứ.

“Tôi chỉ truyền lời mà thôi, có muốn gặp hay không là chuyện của cô.” Kiều Tịch Hoàn dường như lạnh lùng.

Cô không cảm thấy chua xót vì ai, cô cũng cảm thấy loại người như vậy nhận được kết quả như thế là chuyện đương nhiên. Cho nên cô thật ra không tình cảm đặc biệt gì với bà ta, cô chỉ là, có chút cảm thán khó hiểu mà thôi.

Cảm thán Dụ Lạc Vi có thể làm đến mức độ này, cuối cùng đã đủ rồi!

Vẫn nhàn nhã không có chuyện gì làm, cho đến khi tan việc.

Kiều Tịch Hoàn rời đi đúng lúc đúng giờ, rời đi như chuyện đương nhiên.

Khi cô cảm thấy không cần thiết phải làm thêm giờ, cô tuyệt đối sẽ không làm ra biểu hiện tranh thủ, cô quen làm theo cách thức của mình.

Vũ Đại đưa Kiều Tịch Hoàn về đại viện Cố thị.

Cô đi vào, nhìn Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng ngồi ở phòng khách xem ti vi.


“Chị dâu trở lại thật sớm.” Ngôn Hân Đồng hơi âm dương quái khí nói.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, “Làm xong công việc sớm trở lại sớm một chút, nghĩ tới có thể ở bên cạnh Tử Thần và Minh Lộ nhiều hơn.”

Ngôn Hân Đồng tỏ vẻ khinh thường.

Tề Tuệ Phân gật đầu một cái: “Ừ, chính là đừng chỉ lo làm việc, không để mắt tới chuyện trong nhà, phụ nữ nên lấy gia đình làm trọng.”

“Mẹ, con biết rõ.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu, “Vậy con lên lầu.”

“Lên đi.”

Kiều Tịch Hoàn xoay người, đi lên lầu hai.

Cô cũng không phải vì ở bên Cố đại thiếu và khỉ con, cô chính là đơn thuần, hôm nay không muốn đi làm mà thôi.

Cô đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Cố Tử Thần kia đang ở trong phòng đọc sách.

Một ngày đều đọc sách đọc sách, cuộc sống còn không thú vị bằng người già.

Cô đã nghĩ ra rồi, không trách được Kiều Tịch Hoàn trước kia muốn hồng hạnh vượt tường, người đàn ông này không hề có tình thú như vậy, lại có cá tính trầm buồn đến không xong, dù là bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ như thế đi.

Đôi mắt cô hơi đổi, đi qua một phát cướp lấy sách của Cố Tử Thần.

Sắc mặt Cố Tử Thần lập tức thay đổi, “Cô nổi cơn gì?!”

“Tôi đây một người lớn sống sờ sờ, còn chống không lại được một cuốn sách rách?! Ông đây đã trở lại anh ngay cả nhìn cũng không nhìn em một cái!” Kiều Tịch Hoàn phát giận.

Cố Tử Thần không có sắc mặt tốt, “Thần kinh.”

“Anh mới thần kinh! Anh nói anh đọc tiểu thuyết đồi trụy em sẽ cho phép, anh nhìn cái này xem, cái gì đây… Biên niên sử cổ đại, choáng nha vẫn còn là tác phẩm văn cổ!” Kiều Tịch Hoàn vừa nhìn tên sách, vừa nhìn nội dung bên trong, tròng mắt thiếu chút nữa trợn trừng ra ngoài.

Cố Tử Thần một phát đoạt được sách từ trên tay Kiều Tịch Hoàn, tỏ vẻ lười phản ứng đến Kiều Tịch Hoàn, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Kiều Tịch Hoàn túm được xe lăn của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.

“Lần trước chúng ta đi dạo trung tâm thương mại không phải mua quần lót tình nhân sao? Anh có muốn nhìn xem em mặc vào có dáng vẻ như thế nào không?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cười một tiếng xấu xa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận