Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Editor: Puck - Diễn đàn

Sau khi trong gương hiện lên khuôn mặt hoàn mỹ nhất của mình, cô đẩy cửa phòng rời đi, rửa bức hình trong tin nhắn ra, gọi điện thoại cho Kiều Tịch Hoàn.

Cô và Kiều Tịch Hoàn gặp mặt, cô chỉ muốn giải quyết người phụ nữ này trước tiên.

Kiều Tịch Hoàn còn lợi hại hơn tưởng tượng của cô, càng khiến cho cô không thể nào tiếp nhận được chính là, Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê!

Từ nhỏ cô đã không tin vào thần thoái cổ quái hư vô mờ mịt như vậy, nhưng một khắc kia, cô tin, cô tin thật, Hoắc Tiểu Khê vốn đã chết đó, lại lấy một tầng thân phận khác còn sống.

Cô vội vã muốn nói đầy đủ mọi thứ cho Tề Lăng Phong, ý nghĩ đầu tiên ngay lúc đó của cô chính là không thể để cho Tề Lăng Phong bị tổn thương, cái gì cô cũng suy tính cho anh, mà anh, lại lạnh lùng, vô tình với cô như vậy.

Cô nói cái gì anh đều không tin, ngược lại cảm thấy cô đang cố tình gây sự.

Cô cảm thấy trái tim thật sự băng giá.

Một khắc kia hình như cô thật sự trải nghiệm làm Hoắc Tiểu Khê, cảm nhận được vào lúc Hoắc Tiểu Khê chết, ở trước mặt Tề Lăng Phong cô gọi cú điện thoại trí mạng cho Hoắc Tiểu Khê, lúc ấy cô cảm thấy rất sảng khoái, nghĩ tới khoảnh khắc khi Hoắc Tiểu Khê chết, sẽ có bao nhiêu khó chịu, mình nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng có thể mở mày mở mặt, cuối cùng có thể quang minh chính đại xuất hiện bên người Tề Lăng Phong, cuối cùng đương nhiên có, Hoắc Tiểu Khê dùng tính mạng lập nên tới tất cả, thành quả huy hoàng! [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

Thiện ác có báo.

Ông trời vẫn công bằng.

Cô mới tiêu dao thời gian nửa năm, bây giờ báo ứng này liền rơi vào trên người cô.

Cô nhìn người đàn ông cô yêu một đời đó, nhìn nụ cười ôn tồn nho nhã của anh với mình.

Vốn cho rằng thật sự có thể đi theo bên cạnh người đàn ông này như thế, cả đời, cả đời.


Bây giờ biết, không thể.

Cô đột nhiên đưa tay, hướng về phía Tề Lăng Phong.

“Anh xuống đây đi.” Sở Dĩ Huân nói.

Ở trong đoạn tình cảm này, cô cuối cùng thua.

Biết rõ Tề Lăng Phong đối với mình đã không phải hình dạng như ban đầu mình tưởng tượng, cô vẫn không làm được chút xíu tổn thương nào đối với người đàn ông này, cô nghĩ cô có thể ở tuốt sau này gặp phải kết quả như Hoắc Tiểu Khê, nhưng ít ra bây giờ, cô không có cách nào làm trái với trái tim mình, ân đoạn nghĩa tuyệt với người đàn ông này, cô không làm được.

Bởi vì yêu quá sâu.

Yêu đến vốn không có cách nào rời đi.

Nụ cười nơi khóe miệng Tề Lăng Phong càng thêm rực rỡ, anh hơi khom người, kéo bàn tay Sở Dĩ Huân chìa ra, ôn tồn nói, “Dĩ Huân, anh biết ngay em sẽ đứng ở bên anh. Em và những người phụ nữ khác không giống nhau, em sẽ thành toàn cho tương lai của anh..”

Sở Dĩ Huân khống chế tâm tình của mình.

Cô trừ có thể thành toàn, cô còn có thể làm cái gì?!

Cô không có cách nào thay đổi anh, cô cũng không có cách nào rời khỏi anh, cô cũng chỉ có thể uất ức mình.

Cô còn có lựa chọn khác không?

“Cám ơn em thành toàn, anh sẽ dùng hành động, cám ơn em một, thân, phận!” Tiếng nói vừa dứt. die ennd kdan/le eequhyd onnn


Sở Dĩ Huân cả kinh, cảm thấy Tề Lăng Phong kéo tay cô đột nhiên truyền đến lực độ, khi bản thân mình còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cả người mình đột nhiên bị Tề Lăng Phong cường thế túm lấy kéo bay lên không trung, sau đó chợt một cái nhảy ra khỏi lan can, toàn bộ thân thể lập tức liền lơ lửng trên tòa nhà, cánh tay Tề Lăng Phong vẫn nắm lấy cô, mà anh chỉ cần vừa buông tay, cô sẽ lập tức ngã xuống, chia năm xẻ bảy.

“Tề Lăng Phong… Anh làm cái gì?!” Cả khuôn mặt Sở Dĩ Huân lập tức thay đổi, cảm giác hoàn toàn bay lên không hoàn toàn không có bất kỳ điểm chống đỡ nào khiến cho trái tim cô nhảy lên kịch liệt, cả người cô cũng bị hù dọa đến không xong, tay hung hăng nắm tay Tề Lăng Phong, một dự cảm xấu đột nhiên xẹt qua đầu.

“Dĩ Huân, tôi thật sự không muốn làm như vậy.” Một tay Tề Lăng Phong liều mạng bám rào chắn, không để cho mình bị Sở Dĩ Huân kéo cùng rơi xuống, một tay nắm tay Sở Dĩ Huân, nói, “Nhưng mà cô thật sự khiến cho tôi quá thất vọng rồi…”

“Sao em lại khiến cho anh thất vọng, em yêu anh như vậy, Tề Lăng Phong, anh đừng máu lạnh vô tình như thế, anh sẽ gặp báo ứng, em làm chuyện gì đều vì anh gặp khó khăn, thậm chí bây giờ em còn bị anh làm bị thương thành như vậy, nhưng em vẫn một lòng hướng về anh, Tề Lăng Phong, anh đừng tàn nhẫn như vậy, đừng tàn nhẫn như vậy với em!” Sở Dĩ Huân thậm chí hét lên, gào đến cổ họng cũng rách, khó chịu như vậy.

Bỗng nhiên có khó chịu tuyệt vọng.

“Cũng bởi vì bây giờ cô bị thương, cho nên tôi mới phải đối với cô như vậy, nếu như cô hơi không tim không phổi một chút, nếu như cô hơi không yêu tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ không xuống tay với cô rồi, trách chỉ trách cô quá cố chấp, trách chỉ trách cô biết quá nhiều chuyện của tôi, lần này cô nhịn, có lẽ lần sau, cô không có khả năng nhịn được liền đưa tôi tới cục công an, Dĩ Huân, cái này gọi là ra tay trước chiếm được lợi thế, miễn đi lo trước lo sau. Cô đi theo tôi nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng nói xong, từng câu từng chữ dịu dàng như vậy, giống như lời tâm tình mỗi một lần bọn họ lên giường anh lại nói bên tai cô, giọng phái nam cuốn hút như vậy, nghe cảm động như thế.

Sở Dĩ Huân nhìn anh, nhìn mặt của anh, không nói ra một chữ.

Giờ khắc này chính cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cô không dám cầu xin gì, người đàn ông này cũng sẽ không kéo cô từ nơi này lên, kết quả của cô chỉ biết có một, không bao giờ có thể xuất hiện ở trước mặt người đàn ông này nữa.

“Giờ khắc cuối cùng này, còn có gì muốn nói không? Sở Dĩ Huân.” Nụ cười như ác ma của Tề Lăng Phong hiện lên trên khuôn mặt anh, không hề có một chút cảm giác không tốt, cho dù đang làm chuyện tàn nhẫn như vậy thì nhìn lên anh vẫn khí vũ hiên ngang như cũ.

“Anh có yêu em sao?” Sở Dĩ Huân hỏi anh.

Tề Lăng Phong nở nụ cười.

Nụ cười ở trên khuôn mặt anh càng thêm phù phiếm.


Dưới thân thể của Sở Dĩ Huân càng lúc càng đi xuống, tạo thành một ảo cảnh, vĩnh viễn không có biện pháp phai mờ.

Anh có yêu em sao?!

Dĩ nhiên không có.

Người phụ nữ ngu xuẩn!

Bên tai nghe âm thanh kịch liệt, giao thông dưới tòa nhà đột nhiên vô cùng tắc nghẽn, chung quanh vang lên tiếng đám đông, hoặc thét chói tai, hoặc kinh ngạc, hoặc không biết làm sao. dfienddn lieqiudoon

Tề Lăng Phong mím môi cười một tiếng, anh cầm điện thoại lên, trong nháy mắt đổi thành một âm thanh vô cùng lo lắng, “Trên lầu tòa nhà Hoàn Vũ, có người nhảy lầu, tên là Sở Dĩ Huân…”

Báo cảnh sát xong.

Anh khẽ chỉnh sửa một chút quần áo và tóc của mình, để cho nhìn qua có vài phần chán nản, lại khiến cho tâm tình của mình rơi vào trạng thái vô cùng khiếp sợ và đau thương, nhanh chóng xuống lầu, vào thang máy, lập tức chạy tới chỗ thi thể Sở Dĩ Huân nằm đó.

Cả người anh nhìn qua thật sụp đổ, nhìn máu đầy đất, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.

Rất nhiều người cũng đang vây xem, giao thông chung quanh đã hoàn toàn phá hỏng.

Tề Lăng Phong không thể tin nhìn một màn này, sắc mặt cả người đã trắng hoàn toàn, thậm chí trắng bệch, có nét mặt hoàn toàn không thể nào tiếp nhận được…

Rất nhiều người chung quanh đều đang an ủi anh, để cho anh đừng quá khổ sở.

Anh giống như không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong bi thương của mình.

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới.

Lập tức chụp hình, sau khi cất giữ chứng cứ, dọn dẹp hiện trường, nhanh chóng khôi phục giao thông.


Tề Lăng Phong bị đưa đến đồn cảnh sát, ghi chép chuyện xảy ra.

Chuyện Sở Dĩ Huân tự sát, bước đầu nhận định là, tự sát.

Tề Lăng Phong rời khỏi đồn cảnh sát.

Ngoài cửa đã có rất nhiều phóng viên chen chúc.

Xảy ra chuyện như vậy, phóng viên vĩnh viễn là người tích cực nhất.

Khi đó nhìn Tề Lăng Phong có vài phần tịch mịch, vấn đề của phóng viên giống như một chữ cũng nghe không lọt, chỉ mờ mịt nhìn lên mặt người phía trước, mờ mịt nhận lấy đèn flash không ngừng lóe lên, cả người nhìn qua càng thêm tiều tụy, khổ sở nói không nên lời.

“Tề Lăng Phong, về chuyện Sở Dĩ Huân tự sát, anh có thể tiết lộ chút tin tức với chúng tôi được không, tại sao cô ấy lại đột nhiên tự sát?”

“Tè Lăng Phong, Sở Dĩ Huân tự sát từ trên sân thượng của Hoàn Vũ, khi tự sát anh ở bên cạnh cô ấy, cuối cùng cô ấy nói gì với anh?”

“Có người hoài nghi nói sự cố này không phải tự sát, mà là bị giết, làm người cuối cùng ở bên cạnh Sở Dĩ Huân, anh có gì có thể biện giải cho mình không?”



Phóng viên không ngừng đặt câu hỏi.

Tề Lăng Phong một chữ đều không nói.

Phóng viên cũng không chịu khuất phục không chịu buông tha, vây lấy Tề Lăng Phong thật chặt.

Cửa đồn cảnh sát bị vây kín đến nước chảy không lọt.

Cảnh sát chịu trách nhiệm nhấc lên sự kiện này cường thế đi ra, đi tới bên cạnh Tề Lăng Phong, nói với anh: “Có cần đưa anh rời đi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận