Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Rốt cuộc có bao nhiêu huy hoàng, có một đoạn thời gian nhàm chán anh điều tra hồ sơ của Cố Tử Thầnn, cũng không điều tra được gì đặc biệt, giống như bị người cố ý động tay động chân, Cố Tử Thần nhìn qua chỉ ưu tú hơn người bình thường một chút mà thôi, không thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, ngược lại Cố thị có mấy năm, dưới lãnh đạo của Cố Tử Thần, có thời gian mấy năm huy hoàng, anh tính thành tựu khi đó của Cố thị ở trên người Cố Tử Thần.

Như vậy so ra, Cố Tử Thần quả thật rất có khả năng.

Hắn có phần không rõ chính là, Cố Tử Thần gãy hai chân, lại đột nhiên không quản lý Cố thị là vì cái gì?

Cố thị từng có một thời gian rung chuyển thật dài, trong dịp kia nếu Cố Tử Thần nhúng tay một chút xíu cũng sẽ không như thế, tại sao Cố Tử Thần phải thờ ơ như vậy.

Hay chính là nói, người đàn ông này bị thương hai chân, cũng bị thương tôn nghiêm sao?!

Trong truyền thuyết, chưa gượng dậy nổi?!

Anh mím chặt môi, vẫn cảm thấy, trong gia tộc Cố thị, Cố Tử Thần chính là một mơ hồ, một người để cho người ta mơ hồ nói không rõ ràng.

Có một đoạn thời gian anh và Cố Tử Hàn từng liên thủ, vô ý sẽ nói đến Cố Tử Thần, bản thân Cố Tử Hàn cũng không nói ra được Cố Tử Thần rốt cuộc có khả năng gì, nhưng mà không hiểu sao sẽ có vẻ đề phòng người đàn ông này.

Anh thậm chí có lúc cảm thấy, nhân vật lớn chân chính có lẽ chính là như thế, không biến sắc, không rét mà run.

Anh mím môi, uống cháo.

Trước kia không có qua lại gì với người đàn ông này, bởi vì vẫn cảm thấy mục tiêu của mình không ở trên người người đàn ông này, nhưng mà bây giờ… Bởi vì Kiều Tịch Hoàn, tất cả đều phải thay đổi.

Cho nên trêu chọc người đàn ông này, là tốt hay xấu?!

Anh lạnh lùng cười một tiếng.

Chưa thử, làm sao biết!

Cố Tử Thần hình như ăn xong rồi điểm tâm, anh buông chén đũa xuống, đẩy xe lăn rời đi.

Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng của anh.

Lòng dạ người đàn ông này quá sâu.

Chiều hôm qua anh ta từng chữ từng câu uy hiếp anh, chính là đang nói rõ, tất cả mọi thứ của anh đều do nhà họ Cố cung cấp cho anh, để cho anh tự biết rõ một chút.

Thật ra thì Cố Tử Hàn cũng từng uy hiếp anh như vậy, uy hiếp càng thêm rõ ràng, nói tất cả của anh đều là của nhà họ Cố, đừng định lật sóng, bằng không lưới rách cá chết, ai cũng không có một ngày tốt lành. 

Cố Tử Hàn nói rất nghiêm trọng, nhưng anh chỉ cười khẩy.

Cố Tử Thần gió nhẹ nước chảy như vậy, lại làm cho trong lòng anh run lên, gió lạnh đến thấy xương.

Anh mím môi, nhìn về phía bóng lưng Cố Tử Thần.

Bóng lưng Cố Tử Thần đột nhiên ngừng lại, anh quay đầu, nhìn Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong hình như không nghĩ tới Cố Tử Thần lại đột nhiên xoay người, không tự chủ mím chặt môi. 

“Đừng trêu chọc Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.

Tề Lăng Phong nhìn anh, sau đó chậm rãi cười cười, “Anh họ nghiêm trọng, chỉ cạnh tranh bình thường về chuyện kinh doanh mà thôi.”

“Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, đừng làm cho tất cả cậu khổ cực kinh doanh, trong nháy mắt biến thành bọt biển.” Ném một câu nói, nhanh chóng rời đi.

Nụ cười của Tề Lăng Phong vẫn treo trên khóe miệng, nhìn qua mặt không đổi sắc.

Anh đã biết, người đàn ông này cho tới bây giờ vẫn không hề đơn giản.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con Vũ Đại lái.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa đúng, ánh mặt trời sáng chói rơi xuống trên nhánh cây xanh biếc, làm cho cả đầu đường Thượng Hải cũng tràn ngập trong một mảnh sinh khí dạt dào.

Kiều Tịch Hoàn vặn eo bẻ cổ, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, nói với Vũ Đại, “Vũ Đại, cô có đột nhiên nhớ không ra một số chuyện không?”

“Tôi không hiểu ý của cô là gì.” Vũ Đại rất thẳng thừng.

Kiều Tịch Hoàn trợn trừng mắt, giải thích, “Khuya ngày hôm trước tôi không phải uống say, sau đó khi trở về liền làm gì đó Cố Tử Thần, không phải cô cũng biết sao? Ta đã nói cho cô. Nhưng mà tôi lại không có một chút ấn tượng về quá trình bạo lực với Cố Tử Thần vào khuya ngày hôm trước, cô cảm thấy chuyện như vậy kỳ quái không?”

“Kỳ quái.” Vũ Đại gật đầu. 

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trí nhớ của một người làm sao có thể cái gì cũng nhớ không ra được.” Kiều Tịch Hoàn cắn môi, khó chịu.

Vũ Đại cười cười.

“Cô đang hả hê?” Kiều Tịch Hoàn nhìn nụ cười của cô ấy. 

“Tôi chỉ cảm thấy, có thể những ký ức kia cũng không phải điều cô muốn biết.” Vũ Đại nói.

“Tôi chỉ cảm thấy, có thể những ký ức kia cũng không phải điều cô muốn biết, cô cũng không cần nghiên cứu kỹ.”

“Làm sao có thể không muốn biết?!” Kiều Tịch Hoàn cau mày. 

“Cũng có lẽ, đối phương không muốn để cho cô biết.” Vũ Đại nói.

Chân mày của Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt hơn.

“Đừng rối rắm nữa, có lẽ dần dần cô sẽ nhớ lại, bộ não của con người khống chế quá nhiều thứ, không để ý nên quên một chút, cũng bình thường.” Vũ Đại an ủi. 

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, dường như cảm thấy Vũ Đại truyền chút tin tức cho cô, vừa hình như cảm thấy, đây chính là vui sướng khi người gặp họa.

Hai người một đường nói chút lời nói không quan trọng, Kiều Tịch Hoàn tới tòa nhà Cố Thị.

Sau đó đi vào phòng làm việc của mình. 

Milk đi vào theo cô, đưa kết quả nhận xét và đánh gia ban đầu của người mới ngày hôm qua cho Kiều Tịch Hoàn, nói, “Kết quả nhận xét và đánh giá ban đầu đã có, phòng thị trường bốn người, có ba hạng xếp đầu, có một xếp hạng, đếm ngược.”

“Đếm ngược là Cố Tử Tuấn?” Kiều Tịch Hoàn không nhìn kết quả, trực tiếp hỏi.

“Vâng” Milk đồng ý, lại nói, “Giám đốc Vương phụ trách chính nhận xết và đánh giá ban đầu nói, bởi vì thân phận của Cố Tử Tuấn, có cần… Sửa đổi kết quả hay không.” 

“Không cần.” Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía Milk, nghiêm túc nói, “Kết quả không phải nói sửa đổi là có thể sửa đổi, em nhắc nhở Vương Vinh Xuyên một chút, để cho anh ta đừng đi lệch đường, đến lúc đó ai cũng không giúp được anh ta.”

“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.

“Em gọi Cố Tử Tuấn đi vào giúp chị.” 

“Vâng.”

Milk rời đi.

Kiều Tịch Hoàn mở tập văn kiện ra nhìn kết quả một chút. 

Trường Kiều Ân thứ nhất, Dụ Lạc Vi thứ hai.

Cô mím mím môi, ngước mắt cứ nhìn Cố Tử Tuấn đã đi vào phòng làm việc của cô, tự nhiên ngồi đối diện cô.

“Cậu để ý chuyện này sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cậu ta. 

“Không thèm để ý.” Cố Tử Tuấn nói.

“Có lẽ cha cậu để ý.”

Cố Tử Tuấn nhướng mày. 

“Bây giờ có phải tiền tiêu vặt của cậu càng ngày càng ít không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cậu ta.

Cố Tử Tuấn cau mày, “Chị lại đang giở trò gì.”

“Tiếp tục nữa, tiền tiêu vặt của cậu sẽ ít hơn.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Mặt khác, liền nhắc nhở cậu một chút, tiền lương Cố Thị theo thành tích, biểu hiện tốt thành tích càng cao thì tiền càng nhiều, biểu hiện như cậu vậy, tháng này chắc không hơn ba ngàn đồng, tự giải quyết cho tốt.” 

Cố Tử Tuấn nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, “Cậu có thể đi ra ngoài.”

Cố Tử Tuấn khó chịu từ phòng làm việc đi ra ngoài. 

Kiều Tịch Hoàn nhìn cậu ta, khóe miệng cười một tiếng.

Chắc chắn sẽ có phương pháp chữa trị Cố Tử Tuấn.

Cô Cảm giác, có lẽ một ngày kia, tác dụng của Cố Tử Tuấn, càng lớn hơn Cố Tử Hàn. 

Đảo mắt, cô để tài liệu xếp hạng xuống, cầm điện thoại lên, gọi.

“Kiều Tịch Hoàn.” Bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc của Diêu Bối Địch.

“Ừ, Tiêu Dạ có ở đây không?” 

“Bây giờ đang ở đây, đợi lát nữa bảo là phải đi Đỉnh Họa Hãn.” Diêu Bối Địch nói, “Bà tìm anh ấy có chuyện gì?”

“Ừ, có chút việc, bà chuyển lời một tiếng giúp tôi, xế chiều tôi đi Đinh Hạo Hãn tìm anh ta.”

“Được.” Diêu Bối Địch nói. 

“Mặt khác, mấy ngày bà kề cận bên cạnh chăm sóc Tiêu Dạ, có phải có tiến triển mới gì không?” Kiều Tịch Hoàn quan tâm.

“Ờ… Cũng coi như vậy đi.” Rõ ràng nghe vào, vô cùng mập mờ.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười cười, “Cũng coi như vậy đi là loại nào?” 

Bên kia đánh chết không nói.

Kiều Tịch Hoàn chỉ có thể suy đoán, “Có phải, xxoo rồi không?”

“Không có.” Diêu Bối Địch vội vàng phủ nhận, có thể tưởng tượng khuôn mặt nhỏ bé này đã đỏ thành dáng vẻ gì, “Còn chưa có.” 

“Vậy còn chưa có?!” Kiều Tịch Hoàn khoa trương nói: “Mỗi ngày bà đánh răng rửa mặt tắm gì đó cho anh ta, anh ta còn ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, là sức quyến rũ của bà không đủ, hay là anh ta thật ra thì chính là một Liễu Hạ Huệ?”

“Cái gì chứ!” Diêu Bối Địch hình như càng thêm xấu hổ, cô cắn môi nói, “Thân thể anh ấy không tiện.”

“…” Kiều Tịch Hoàn tắt tiếng. 

“Có vài lần cũng… Nhưng thân thể anh ấy không thể động.” Diêu Bối Địch nói.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng xấu xa, “Vậy bà động.”

“Tôi… tôi còn chưa học…” Giọng nói bên kia hơi nhỏ. 

“Cần học sao?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Phải là một cách tự nhiên mà biết làm đi.

Cô cảm thấy ít nhất mình có thể, nếu như Cố Tử Thần tình nguyện, cô con mẹ nó tuyệt đối có thể cường được rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui