Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Nhà kho cũ nát.

Một đống bừa bộn.

Phía trên có bốn người đang nằm, Trương Long bị xích ở một góc hẻo lánh. 

A Bưu nhìn về phía chính giữa nhà kho.

Tiêu Dạ nằm ở đó.

Diêu Bối Địch nằm phía dưới anh. 

Trương Long cười lạnh nhạt, nhìn Tiêu Dạ đang nằm dưới đất bất động.

Diêu Bối Địch hoảng hốt lay lay người Tiêu Dạ, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng dữ dội.

“Tiêu Dạ.” Diêu Bối Địch gọi anh, cô sợ đến mức hét to. “Tiêu Dạ, anh sao thế?” 

Tiêu Dạ nằm trên người cô không động đậy.

Diêu Bối Địch khẽ lay anh: “Tiêu Dạ, anh không được chết.”

Cô cứ gọi cứ gọi, nước mắt cũng theo đó mà không ngừng tuôn rơi. 

Diêu Bối Khôn đứng bên cạnh họ, một người trước giờ luôn biết cách giữ bình tĩnh như anh ta, lúc này chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn họ.

Anh cảm thấy loại đàn ông như Tiêu Dạ không thể nào chết một cách dễ dàng như vậy được.

Trong nhà kho phủ kín mùi của sự đau thương. 

Ngay lúc đó, mọi người dường như đã quên mất việc mình cần làm, thậm chí còn không nhớ ra việc nên làm nhất lúc đó là đưa đi bệnh viện.

Diêu Bối Địch khoé mắt đẫm lệ, nhìn người đàn ông sắc mặt rất kém trước mặt mình, trong giây phút đó cô đột nhiên không biết phải làm thế nào, không biết nên làm gì, thậm chí giọng cũng bị lạc đi, nói không ra hơi, cô sợ lên tiếng thì cổ sẽ bị nghẹn lại và oà khóc, cô không muốn khóc, bởi vì Tiêu Dạ sẽ không chết, Tiêu Dạ sẽ không chết…

Nhưng mà không chết thì tại sao không chịu mở mắt ra, tại sao cứ nằm mãi ở đây, tại sao không nhúc nhích. 

Cô cắn chặt môi, cố gắng để mình không nghẹn ngào.

“Ừ…” Người phía trên cô, đột nhiên có chút khó chịu và cử động một cái.

Diêu Bối Địch giật mình. 

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Là thật, lông mày khẽ giật một cái.

Gương mặt xanh xao kia đã có phản ứng. 

Không chỉ Diêu Bối Địch, những người khác cũng cảm thấy rất khẩn trương, họ nhìn người đàn ông, quan sát động tĩnh cực kì nhỏ của anh.

Nín thở, im lặng chờ đợi.

Từng giây từng giây trôi qua khiến mọi người vô cùng hoảng sợ. 

“Tôi chưa chết.” Dường như đang điều chỉnh lại cảm xúc một chút để không tỏ ra quá yếu ớt, sau đó mới bình tĩnh lên tiếng.

Tôi chưa chết!

Ngay lúc này đây, Diêu Bối Địch cảm thấy đây là âm thanh êm tai nhất trên thế giới mà cô nghe được. 

Dù ngữ điệu vẫn lạnh lùng, dù gương mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng khoảnh khắc đó lại khiến cô muốn cảm tạ thượng đế, cảm tạ chúa Jesus, cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế, cảm tạ Quan Thế Âm Bồ Tát…

Nước mắt bỗng chực trào nhiều hơn, không ngừng lăn trên má.

Chưa chết. 

Thật tốt quá, vẫn chưa chết.

Cô muốn lau nước mắt, bởi vì lúc này, cô cảm thấy mình nên tươi cười, không thể cứ vì bi luỵ mà khóc mãi được.

Nhưng bất kể là có cố gắng thế nào thì khoé mắt vẫn đỏ hoe, không thể ngăn cho nước mắt ngừng rơi được, thậm chí còn khóc càng lúc càng dữ dội hơn. 

Cô cắn chặt môi nhìn Tiêu Dạ, chỉ nhìn mà không nói câu gì.

Tiêu Dạ từ từ mở mắt ra, đôi mắt nâu sâu thẳm đầy mê hoặc, dường như anh đang cố gắng giữ bình tĩnh như lúc ban đầu, anh nhìn Diêu Bối Địch, thấy cô khóc đến nỗi mặt mũi nhem nhuốc rồi mà vẫn gắng cười, cười nhìn mình.

Bàn tay anh khẽ cử động. 

Có giây phút anh không thể kìm lòng được định lau nước mắt cho cô, nhưng vừa đưa tay lên thì lại cảm thấy ngượng ngùng.

Anh nhếch môi, ánh mắt có phần thay đổi: “Dìu tôi đứng dậy.”

Tiêu Dạ ra lệnh cho thuộc hạ. 

Không như dự đoán, anh không vui mừng vì được thoát chết, cũng không có ý nghĩ sẽ cho đối phương thời gian xoa dịu, anh vẫn lạnh lùng, khiến người khác cảm nhận được một khoảng cách nhạt nhoà.

Một tiểu đệ của Tiêu Dạ là A Tín vội vã chạy qua, cẩn thận dìu Tiêu Dạ đứng dậy, quan tâm hỏi: “Đại ca, anh bị thương ở đâu vậy?”

Tiêu Dạ chỉ vào chân mình. 

A Tín vội ngồi xuống kiểm tra: “Trên chân có vết thương do súng bắn trúng.”

Tiêu Dạ khẽ gật đầu.

“Còn trên lưng nữa.” Diêu Bối Địch nói to. 

Tiêu Dạ liếc sang Diêu Bối Địch, lúc đó sắc mặt anh có chút thay đổi.

Tiếng của Diêu Bối Địch khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía cô.

Lúc đầu cô bị Tiêu Dạ đè lên người, dáng người gầy bé của cô bị Tiêu Dạ che kín, không thể nhìn ra được bộ dạng của cô “trần trụi” lúc này. 

Lúc đó bản thân cô dường như cũng không biết, cô dồn mọi sự chú ý lên người Tiêu Dạ.

Rõ ràng là sắc mặt Tiêu Dạ không được tốt.

Không chỉ trắng bệch mà còn kèm theo một chút hung hăng. 

Ánh mắt anh giận dữ.

Tiểu đệ đang đứng xung quanh vội vàng nhìn đi chỗ khác, có đánh chết họ cũng dám quay đầu lại nhìn Diêu Bối Địch một cái.

Tiêu Dạ cởi áo khoác ra, tâm trạng trông có vẻ không tốt, anh ném áo cho Diêu Bối Địch: “Mặc vào.” 

Diêu Bối Địch ngây người.

Và cũng ngay lúc đó, cô nhìn thấy áo chống đạn mà Tiêu Dạ mặc trên người.

Lúc nãy viên đạn vừa may là bắn trúng áo chống đạn. 

Chả trách.

Nhưng đã bị bắn trúng áo chống đạn rồi, tại sao Tiêu Dạ còn nằm trên người cô lâu như vậy?

“Còn không chịu mặc vào!” Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn cô. 

Diêu Bối Địch hoàn hồn, nhìn xuống, sau đó nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình…

Gương mặt vốn không còn chút máu, đùng một cái bỗng trở nên đỏ ửng, ngay cả cổ cũng rất đỏ.

Cô vội nhặt quần áo dưới đất lên nhanh chóng mặc vào, sau đó ngồi xổm xuống, ụp mặt vào đầu gối, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. 

Tiêu Dạ nuốt xuống liên tục, dường như muốn kiềm chế điều gì đó, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, quay người nhìn về phía Trương Long đang ở cách mình hai bước chân.

Vẻ mặt đắc ý của Trương Long bỗng trở nên vô cùng căm giận.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Dạ, hung hăng nói: “Đường đường là lão đại Hổ Môn Tiêu Dạ mà lại mặc áo chống đạn, nếu tin này truyền ra ngoài, chẳng phải rất buồn cười hay sao?” 

“Mày cũng phải có khả năng lan truyền đó chứ!” Tiêu Dạ thờ ơ, bước lên phía trước.

Chân Tiêu Dạ bị thương, còn đang băng bột, nhưng bước chân của anh vẫn vững vàng, không một chút lung lay

Anh đứng trước mặt Trương Long, trầm giọng hỏi: “Mày nói xem, tao nên giết mày bằng cách nào?” 

“Tiêu Dạ, mày giết tao sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Chúng ta đã kí giao ước quân tử rồi, trong giao ước đã quy định rõ ràng, không được làm tổn thương đến tính mạng của cả hai bang phái, nếu như bây giờ mày giết tao, chẳng khác nào mày đối đầu với cả hắc bang Bến Thượng Hải, dù mày có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng không thể sống sót!” Từng câu từng chữ của Trương Long đều mang tính uy hiếp.

Tiêu Dạ cười lạnh nhạt, bộ dạng kiêu ngạo, không hề run sợ trước lời uy hiếp, ánh mắt còn kèm theo cả sự khinh bỉ châm chọc: “Khoảng thời gian này rảnh rỗi đến mức bực bội, lâu quá không động tay động chân thấy không quen chút nào, tao muốn xem xem, liều mạng đối đầu với thế lực hắc bang Bến Thượng Hải có cảm giác gì. Có vẻ như sôi nổi lắm đây!”

Lời nói kia lạnh lùng vang lên bên tai Trương Long. 

Mặt Trương Long tối sầm: “Tiêu Dạ, mày không sợ liên luỵ đến anh em sao?”

“Anh em của tao, họ chỉ sợ liên luỵ tao thôi!”

“Mày…” Trương Long bất lực nhìn anh. 

Tiêu Dạ đưa tay ra.

A Tín vội lấy một khẩu súng đưa cho anh.

Trương Long nhìn thấy hành động của Tiêu Dạ, sắc mặt bỗng thay đổi đột ngột. 

Người không hề sợ chết như hắn nhưng lúc này ánh mắt lại xen lẫn một sự hoảng sợ.

Tiêu Dạ nhắm súng vào đầu hắn, nhếch môi cười thâm độc, giọng điệu máu lạnh vô tình, anh từ tốn nói: “Trương Long, thử động vào người phụ nữ của tao xem!”

“Tiêu Dạ, mày không được giết tao! Mày giết tao không có ích gì cho mày cả!” Trương Long giải thích trong vô vọng. 

Lúc này trên gương mặt hắn không thể giấu được sự hoảng sợ.

Hoàn toàn khác một trời một vực so với bộ dạng không sợ chết và phong thái hiên ngang của một lão đại lúc đầu, hắn sợ hãi nhìn mũi súng đen trước mặt, người bắt đầu co rúc lại, lúc đối mặt thật sự với cái chết mới lộ ra bản chất sợ chết của hắn, nỗi sợ hãi này cứ vậy mà lớn dần theo thời gian, không ngừng, không ngừng…

“Không được giết tao! Lần sau tao sẽ không làm chuyện như thế này nữa đâu, Tiêu Dạ, mày không bị mất mác gì, cũng không tổn hại gì, lần này bỏ qua cho tao đi!” Trương Long bắt đầu chuyển qua van xin tha thứ. 

Từ sự uy hiếp lúc đầu trở thành sự thoả hiệp.

Tiêu Dạ cười lạnh lùng, vẻ mặt thờ ơ.

Cò súng khẽ động. 

“Đại ca.” A Bưu đột nhiên bước tới, lấy tay che đầu súng lại: “Đừng giết hắn.”

Tiêu Dạ nổi điên nhìn A Bưu.

“Giết hắn không có lợi gì cho chúng ta, phía lão gia cũng không biết nên ăn nói thế nào. Đại ca, đừng hành sự theo cảm tính, dạy cho hắn một bài học là được rồi.” A Bưu khuyên. 

Cứ cho là Tiêu Dạ chấp nhận đối đầu với những bang phái khác, nhưng ải phía lão gia thì sao?

Lão gia là người tuân thủ đạo nghĩa giang hồ nhất.

Nói không chừng còn bắt Tiêu Dạ tự mình đi gặp Trương Long nhận tội, một mạng đổi một mạng! 

“Tránh ra, A Bưu!” Tiêu Dạ hung hăng ra lệnh, đây không chỉ là một sự uy hiếp.

A Bưu nắm lấy đầu súng không buông: “Đại ca, em không sợ anh em cùng anh vào sinh ra tử, tính mạng của A Bưu là do đại ca ban cho, bất cứ lúc nào anh muốn em chết, em cũng tuyệt đối không cãi một lời, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, đại ca không thể hành sự theo cảm tính!”

“Mày cảm thấy anh nên thả Trương Long ra sau khi bị hắn làm tới nước này sao?” Tiêu Dạ chau mày, ánh mắt sắc lạnh xẹt qua A Bưu. 

“Địa bàn của Bang Cự Long đã bị chúng ta làm cho thê thảm, tổn thất ít nhất cũng hơn ngàn vạn, lúc này, nếu như chúng muốn gầy dựng lại một lần nữa thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa sau vụ này, mọi người cũng biết bang Cự Long bại dưới tay Hổ Môn chúng ta, địa vị của bọn chúng ở Đạo Thượng lại bị hạ thêm một chút, mặt mũi Cự Long biết để đi đâu, đây cũng coi như là một bài học.” A Bưu giải thích.

“Không đủ.” Tiêu Dạ hung hăng nói.

Nghĩ đến bộ mặt của tên Trương Long, nghĩ đến việc hắn làm chuyện này để uy hiếp anh. 

Nghĩ đến…

Anh nhìn sang cô gái đang ngồi xổm ở bên đó, dường như lúc này bởi vì cuộc đối thoại giữa Tiêu Dạ và A Bưu khiến Diêu Bối Địch ngước mặt lên, cô ngơ ngác nhìn họ…

Anh nghiến răng, tay nắm chặt. 

“A Bưu, đếm đến ba cho anh, tránh ra!” Từng câu từng chữ của Tiêu Dạ đều rất hung hăng.

“Đại ca!”

“Một!” 

“Hai!”

“Ba!” Vừa dứt lời, Tiêu Dạ đã giơ tay, dùng sức đấm lên mặt A Bưu.

A Bưu bị nắm đấm của Tiêu Dạ làm mất phương hướng phải lùi về sau một bước, tay anh trúng ngay mũi của A Bưu, máu chảy ròng ròng. 

Diêu Bối Địch “Á” một tiếng, cô nhìn A Bưu, lấy tay che miệng, cô gắng không để mình hét lên.

Tiêu Dạ trừng mắt nhìn A Bưu, lúc súng đang nhắm về phía Trương Long thì lần này A Bưu đứng trước mặt Tiêu Dạ cản lại: “Đại ca, không được giết hắn.”

Sắc mặt Tiêu Dạ tối sầm. 

A Bưu nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dạ, vẫn tiếp tục kiên trì.

Những tiểu đệ khác không dám nhiều lời, chỉ có thể  lo lắng đứng nhìn họ từ xa.

“A Bưu, đừng khiến anh ra tay với mày!” Tiêu Dạ hung hăng. 

A Bưu nhìn anh: “Đại ca, anh có thể giết em trước!”

“…” Tiêu Dạ nắm chặt tay.

A Bưu không một chút lung lay. 

Tiêu Dạ lại lần nữa đấm một cái thật mạnh thật chuẩn lên mặt A Bưu, A Bưu suýt chút quay vòng vòng, lần này dường như trong dự tính, A Bưu chỉ loạng choạng lùi về sau, nhưng vẫn đứng vững trước mặt Trương Long, đối diện với Tiêu Dạ.

Sắc mặt Tiêu Dạ càng lúc càng trở nên khó coi.

Anh bóp cò, nhắm nòng súng về phía A Bưu. 

“Tiêu Dạ.” Diêu Bối Địch đột nhiên đứng lên, chạy tới chỗ anh, kéo lấy cánh tay anh.

Một tiếng “Đùng” rất lớn vang lên, viên đạn bắn lên trần nhà, bụi rơi đầy phòng.

Tiêu Dạ quay đầu lại, hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, nhìn thấy cô nắm cánh tay anh. 

Diêu Bối Địch cắn chặt môi, lúc định buông tay ra thì lại năm chặt hơn, cô nói: “Tôi không biết chuyện các người đang nói, nhưng tôi chắc chắn A Bưu là vì muốn tốt cho anh, anh không được giết Trương Long, càng không được giết A Bưu, A Bưu là cánh tay đắc lực của anh.”

“Quy tắc của Đạo Thượng, cô không hiểu!”

“Tôi biết là tôi không hiểu, nhưng tôi có thể nhìn ra, A Bưu muốn tốt cho anh, anh không được lấy oán báo ơn!” Diêu Bối Địch đột nhiên lên tiếng, trong lời nói là cả một sự trách móc. 

Sắc mặt Tiêu Dạ lạnh như băng.

Những tiểu đệ khác cũng rất kinh ngạc.

Dường như, chưa có ai dám nói với lão đại rằng anh là người lấy oán báo ơn! 

Ngay cả Diêu Bối Khôn đang khẩn trương đứng bên cạnh cũng cảm thấy chị mình có chút… quá rồi.

Nhưng hiếm khi khiến anh có được sự tận hưởng như vậy.

Chắc chắn là bây giờ, anh không dám nói một câu nào cả, chị mình bỗng nhiên lại cả gan như vậy. 

Tiêu Dạ hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, vẻ mặt rất đáng sợ, Diêu Bối Địch cảm thấy, nếu như một đứa trẻ lớn cỡ Tiêu Tiếu nhìn thấy được cũng sẽ bị doạ cho phát khóc.

Cô cắn môi nhìn xuống, có vẻ như cô không dám nhìn Tiêu Dạ nữa, nhưng sống chết vẫn không chịu buông tay ra: “Tiêu Dạ, anh hãy nghe chúng tôi khuyên đi, được không?”

Tiêu Dạ nắm chặt tay, người khẽ động đậy, anh đang kìm nén cơn tức giận. 

“Khi có một người nói anh làm sai, có thể là người đó đã hiểu lầm anh, nhưng nếu tất cả mọi người đều cảm thấy anh làm sai thì anh nên xem xét lại, có phải là mình thật sự làm sai rồi hay không, biết sai biết sửa, Khổng Tử đã nói, đây là một phẩm chất tốt…”

“Diêu Bối Địch, cô xem tôi là Tiêu Tiếu để dạy dỗ tôi sao?” Tiêu Dạ tức giận.

Diêu Bối Địch cúi mặt xuống: “Không có, tôi đang nói lí lẽ…” 

“Ý của cô chính là nói tôi không biết nói lí lẽ sao?” Tiêu Dạ nhướng mày.

Diêu Bối Địch cắn chặt môi, im lặng.

Im lặng chính là một sự thừa nhận. 

Tiêu Dạ tức đến mức run lên, anh muốn phát điên.

Diêu Bối Địch dường như cảm nhận được Tiêu Dạ đang tức giận, cô ngước lên nhìn thấy sắc mặt sa sầm của anh, không nhịn được hét lên: “Anh lớn như vậy rồi, phải biết rõ là mình không nói lí lẽ, anh còn hung dữ cái gì chứ!”

Tiêu Dạ giật mình. 

Dường như bị sự bùng phát cảm xúc của Diêu Bối Địch làm cho ngây người.

Đương nhiên, không chỉ mỗi Tiêu Dạ.

Tất cả những người trong kho đều sững sờ. 

Đây mới là, uy quyền và vũ lực mà một đại tẩu nên có!

Đại tẩu mới chính là nữ trung hào kiệt!

“Đừng nói nữa! A Bưu, dẫn lão đại của các người đi bệnh viện. Cả người thương tích, không biết có gì đáng để diễu võ dương oai nữa!” Diêu Bối Địch hung hăng hét to. 

Thật ra, trong lòng cô sợ khủng khiếp, ánh mắt cô cứ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng Tiêu Dạ.

Giọng điệu của cô là do học theo Hoắc Tiểu Khê.

Cô cảm thấy Hoắc Tiểu Khê rất bá khí, cô luôn rất ngưỡng mộ, nhưng bản thân thì không sao làm được như vậy. 

Nhưng đến nước này, cô lại nói ra được.

Sau khi nói ra, đương nhiên sẽ không đường hoàng hiên ngang như Hoắc Tiểu Khê, nếu như tinh tế một chút sẽ thấy được, tay cô không ngừng run rẩy, hoàn toàn không thể khống chế được.

Không khí trong kho yên lặng. 

Tất cả đều bị mọi thứ diễn ra trước mắt làm cho sững sờ.

Một bầy quạ đen bay ngang đầu kêu “Quạc quạc”, một cơn gió lạnh rít qua.

Một giây, hai giây, ba giây… 

Diêu Bối Địch cảm thấy lúc đó mình xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

A Bưu vội bước lên phía trước dìu Tiêu Dạ: “Đại ca, đại tẩu đã nói rồi, chúng ta đi thôi.”

A Bưu cũng rất biết nương theo chiều gió. 

Mắt Diêu Bối Địch loé lên một tia cảm kích.

“Đợi đã.” Tiêu Dạ mím môi.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ. 

A Bưu cũng hồi hộp nhìn Tiêu Dạ.

Người đàn ông này, sao lại cứ chấp mê bất ngộ, ngoan cố không chịu thay đổi mãi như vậy chứ!

“Không giết hắn cũng được.” Ánh mắt Tiêu Dạ sắc lạnh vô cùng, khoé môi lại tàn nhẫn nhếch lên lần nữa. 

Tất cả mọi người đều nhìn anh, xem xem anh làm gì Trương Long.

“Tao không giết mày, nhưng tao sẽ khiến cho bang Cự Long của tụi mày đoạn tử tuyệt tôn.” Tiêu Dạ hung hăng nói.

Trương Long sa sầm mặt, so với lúc nãy thì bây giờ còn điên cuồng hơn, hoàn toàn không có chút che giấu. 

Thấy biểu cảm của Trương Long, Tiêu Dạ khẽ nhếch môi cười: “A Tín, cắt *** của anh ta đem cho chó nhà mày ăn đi.”

“Dạ, đại ca.” A Tín gật đầu ngay: “Đã rất lâu rồi chó con nhà em không được ăn thịt.”

Tiêu Dạ cười lạnh nhạt rồi quay người bước đi. 

A Bưu và những tiểu đệ khác, bao gồm cả Diêu Bối Địch, Diêu Bối Khôn, tất cả đều ngây người.

Đại ca lúc nào cũng đen tối như vậy!

So với việc giết Trương Long thì điều này còn khiến Trương Long khó chấp nhận hơn! 

Trong giao ước, quân tử chỉ nói không làm hại tới tính mạng chứ không hề nói không làm tổn thương da thịt!

A Bưu vội đuổi theo Tiêu Dạ.

Trong lòng không ngừng bái phục, đại ca quả nhiên là cao, cao minh! 

“Thằng khốn Tiêu Dạ, mày dám làm vậy với tao, mày cút cho tao, Tiêu Dạ, lão tử giết cả nhà mày, á…”

Một trận gào thét kinh hồn, không ngừng vang lên trong nhà kho.

Tiêu Dạ ngồi trong xe mặt vô cảm. 

Vừa mới ngồi lên ghế thì bắp chân liền bắt đầu không chịu được và run lên bần bật.

Lúc này, dường như đã có cảm giác đau đớn.

Sắc mặt Tiêu Dạ cũng dần trở nên trắng bệch. 

Diêu Bối Địch nhìn xuống chân của anh, sau đó lại nhìn sang A Bưu: “Tới bệnh viện trước.”

“Dạ.” A Bưu gật đầu rồi ra lệnh cho tài xế lái xe đi.

Diêu Bối Khôn cũng ngồi trên xe. 

A Bưu đột nhiên nhìn Diêu Bối Khôn, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi Diêu Bối Khôn, chẳng phải anh muốn đoạn giao đoạn thủ đoạn khí quan sao? Chắc tôi nên kêu A Tín lấy đồ chơi của Trương Long cho anh…”

“Thôi được rồi, anh đừng làm tôi buồn nôn nữa! Thứ đó có cái gì hay ho chứ.” Diêu Bối Khôn chỉ cần nhớ tới thôi thì đã không chịu nổi, toàn thân nổi hết da gà.

A Bưu cười như được mùa. 

Diêu Bối Khôn khó chịu liếc A Bưu một cái.

Cười trên nỗi đau của người khác.

Trong lòng thầm nghĩ, đợi ngày ta lợi hại rồi, ngươi chắc chắn phải chết! 

Chỉ là.

Ánh mắt anh có chút thay đổi.

Không ngờ A Bưu lại trung thành đến như vậy, vì Tiêu Dạ, anh thật sự ngay cả chết cũng dám làm. 

Anh không khỏi có chút khâm phục về sự trung thành của A Bưu.

Nghĩ lại thì, một người đàn ông máu lạnh như Tiêu Dạ sao lại có thể có được những anh em tốt như vậy, còn anh thì đến lúc nào mới có thể thu được những tiểu đệ giống như này?

Không kiềm được, liếc mắt qua nhìn Tiêu Dạ một cái. 

Nhìn thấy anh, đột nhiên lại nhớ đến lúc mới tới nhà kho, chính là thần sắc đó.

Thậm chí suýt chút nữa là anh đã xông vào trong.

Vốn dĩ không quan tâm tới bất kì hậu quả gì. 

Vẫn là A Bưu nghĩ chu đáo, lấy một cái áo chống đạn từ trong hộp dụng cụ trên xe đưa cho Tiêu Dạ mặc lên người.

Nếu không thì hậu quả sẽ thật sự giống như khi họ nhìn thấy lúc mới bước vào.

Tiêu Dạ vì Diêu Bối Địch mà không màng tới tính mạng thật sao? 

Nói cách khác, một người trước giờ quen độc đại như Tiêu Dạ, làm sao có thể chịu được khi bị người khác uy hiếp?

Diêu Bối Khôn nhìn Tiêu Dạ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiêu Dạ cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh nhướng mày: “Cậu nhìn tôi làm gì?” 

Diêu Bối Khôn giật mình: “Tôi thấy anh không đẹp trai bằng tôi!”

“…” Tiêu Dạ trừng mắt nhìn anh.

Diêu Bối Khôn tự kiêu: “Tôi vốn đẹp trai hơn anh! Anh đố kị cũng không có ích gì.” 

Tiêu Dạ không phản ứng Diêu Bối Khôn.

Kiểu tướng mạo trắng trẻo như vậy, anh thèm đố kí mới lạ!

Diêu Bối Khôn tự mình đắc ý. 

Diêu Bối Địch thật sự cảm thấy em trai cô vốn không nên sống ở Trái đất, lúc này còn có thể kéo vấn đề đi xa như vậy sao? Cô rất muốn nói rằng, Diêu Bối Khôn, Trái đất không hoan nghênh em, em về với sao Hoả đi!

Xe chạy đến bệnh viện tư ở trung tâm thành phố.

Cửa ra vào đã có nhân viên chăm sóc chuyên môn đứng đợi. 

Tiêu Dạ vừa tới, nhân viên đã đẩy băng ca vào trong phòng phẩu thuật.

Tiêu Dạ có phòng phẩu thuật chuyên dụng, bác sĩ chuyên dụng và phòng bệnh tịnh dưỡng sau phẩu thuật ở bệnh viện này, nói đúng hơn, trên danh nghĩa, đối với người ngoài, bệnh viện này là một bệnh viện tư nhân chính quy, nhưng trên thực tế, nó là một nơi chữa trị vết thương của bang Hổ Môn, có một toà chuyên dùng, thuộc địa bàn của Hổ Môn.

Nhưng đôi lúc vì để tránh những phiền phức không đáng có, khi không bị thương do súng bắn hoặc các dạng bị thương ngoài da không có tính bộc phát thì nên chọn những bệnh viện lớn khác để tiến hành điều trị. 

Đây là lần đầu Diêu Bối Địch đến đây.

Cô thấy Tiêu Dạ nhận được đãi ngộ không giống những người khác, trong lòng cũng gần như hiểu được, quan hệ giữa bệnh viện này và Tiêu Dạ không chỉ ở mức bình thường.

Thật ra bệnh viện này rất nổi tiếng ở Thượng Hải, thường thì những người có tiền sẽ tới những bệnh viện tư nhân, bởi vì môi trường và cách phục vụ so với bệnh viện công lập thì hoàn toàn khác nhau, đương nhiên, giá tiền cũng cao hơn, chỉ là cô không ngờ, bệnh viện lớn như thế này mà cũng thuộc địa bàn của Tiêu Dạ. 

Cô nhếch môi.

Giống như những thuộc hạ khác của Tiêu Dạ, cô ngồi ngoài hành lang đợi cuộc phẩu thuật của Tiêu Dạ kết thúc.

A Bưu bảo ý tá rót cho Diêu Bối Địch một ly nước nóng, tự mình đưa cho cô rồi nói: “Đại tẩu, tối nay cảm ơn chị.” 

Diêu Bối Địch có phần không hiểu, nhưng sau đó liền nhớ ra chuyện A Bưu nói chính là tối nay đã khuyên Tiêu Dạ.

Cô mỉm cười: “Đều là vì Tiêu Dạ, thật ra tôi nên cảm ơn cậu.”

“Vì đại ca, em nguyện thiên kinh địa nghĩa.” A Bưu vội giải thích cho lập trường của mình. 

Diêu Bối Địch nhìn thấy biểu cảm của A Bưu, cô càng cười tươi hơn: “Được rồi, tôi biết rồi. Nhưng nếu ở lập trường của tôi, tôi cũng sẽ không để Tiêu Dạ bị thương.”

“Ừ.” A Bưu gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: “Nhưng đại ca thật sự rất quan tâm chị.”

Diêu Bối Địch lặng người. 

Quan tâm?

Như điều cô đã nghĩ sao?

“Em nghĩ chị chắc là người bị bắt cóc với thời gian ngắn nhất trên thế giới này, còn chưa được tám tiếng nữa.” A Bưu nói. 

Diêu Bối Địch gật đầu, là như vậy sao?

“Đại ca thật sự rất quan tâm chị, đại tẩu, chị phải nắm bắt.” A Bưu nghiêm túc nhắc nhở.

Diêu Bối Địch cắn chặt môi. 

Nắm bắt bằng cách nào?

Mặt cô không hiểu sao trở nên ửng đỏ.

Lúc này, Diêu Bối Khôn chống nạn qua, dường như đi mua chút đồ ăn liền ăn cho đỡ đói, ăn xong rồi mới hiên ngang đi lại, đặt mông ngồi cạnh họ, dựa người lên ghế, duỗi thẳng chân: “A Bưu, sao anh lại ngu trung như vậy?” 

Sự xuất hiện của Diêu Bối Khôn thông thường sẽ phá hỏng bầu không khí.

Anh là một người “Phá đám không ai bằng”, đi đến đâu thì ảnh hưởng đến đó!

A Bưu quay lại nhìn anh ta: “Đây không phải là ngu trung.” 

“Vậy là cái gì?”

“Nói với anh anh cũng không hiểu đâu.” A Bưu dường như không muốn phí lời với Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn hống hách: “Tôi cũng đâu muốn nghe!” 

Diêu Bối Địch nhìn Diêu Bối Khôn: “Em còn không chịu về nhà ngay cho chị, đêm hôm khuya khoắt, không sợ bố mẹ lo lắng lo lắng sao?”

“Em chuẩn bị đi ra khỏi nhà rồi, em còn sợ họ lo lắng cái gì nữa.”

“Diêu Bối Khôn!” Diêu Bối Địch hét lên. 

“Đột nhiên chị lớn tiếng vậy để làm gì, muốn doạ chết em à!” Diêu Bối Khôn khó chịu: “Dù gì em cũng đã quyết định đi theo Tiêu Dạ hành tẩu rồi, chị có khuyên thế nào cũng vô ích!”

“Diêu Bối Khôn, em cảm thấy mình có thể lăn lộn giang hồ sao? Bộ dạng của em, lăn lộn kiểu gì!” Diêu Bối Địch không chịu được nữa.

Cô thật sự không hiểu em trai mình, tiền đồ sáng lạng không theo đuổi, sản nghiệp gia tộc Diêu thị lớn như vậy cũng không tiếp nhận, nhất quyết phải đi chém chém giết giết sao? 

“Em đang rèn luyện, nhanh thôi, sẽ không giống như bây giờ nữa đâu! Hơn nữa em đã tìm được một su phụ, lợi hạivô cùng!” Nói đến chữ “sư phụ”, Diêu Bối Khôn đầy vẻ sùng bái.

Diêu Bối Địch nhíu mày nhìn anh, cô thấy buồn nôn.

“À đúng rồi, chắc là chị cũng quen. Hình như là bạn của Kiều Tịch Hoàn.” Diêu Bối Khôn đột nhiên nói. 

“Bạn của Kiều Tịch Hoàn?” Rất lợi hại?

Diêu Bối Địch nhíu mày.

Cô không quen! 

“Vũ Đại. Đúng không?” A Bưu lên tiếng.

“Hoá ra là Vũ Đại. Ngay cả tên cũng uy quyền như vậy!” Diêu Bối Khôn vô cùng sùng bái.

“…” 

Diêu Bối Địch và A Bưu không thể kiềm chế được sự khinh bỉ của mình.

Đúng lúc.

Phòng phẩu thuật mở cửa. 

Diêu Bối Địch và những người khác vội bước lên phía trước.

Tiêu Dạ tỉnh lại, sắc mặt trông có vẻ không được tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Mấy người cùng đẩy anh về phòng bệnh. 

Dưới sự giúp đỡ của y tá, Tiêu Dạ đã được sắp xếp ổn thoả.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên ngoài đi vào, tự nhiên nói với Tiêu Dạ: “Thế nào rồi, bị gãy xương lần nữa cảm giác thế nào?”

Tiêu Dạ liếc bác sĩ một cái, không nói gì. 

“Đề nghị anh nằm trên giường nghỉ ngơi sáu tháng, anh làm được không?”

“Không được.” Tiêu Dạ nói thẳng.

Bác sĩ trợn mắt, không nói gì thêm, lấy một quyển sổ nhỏ ra viết cái gì đó rồi treo trên đầu giường của Tiêu Dạ. 

Lúc quay người lại, dường như nhìn thấy Diêu Bối Địch, dừng chân: “Cô là vợ của anh ta sao?”

Diêu Bối Địch ngây người.

Bác sĩ tầm ba mươi lăm tuổi, cao ráo, thuộc kiểu người cơ bắp cường tráng, nhưng mặc quần áo lên nên nhìn không thấy được, bây giờ còn mang một phong thái nhã nhặn, khuôn mẫu, trông có chút hào hoa phong nhã. 

Diêu Bối Địch nhìn anh ta, cảm thấy vị bác sĩ này rõ ràng có mối quan hệ không bình thường với Tiêu Dạ.

A Bưu vội giải thích với Diêu Bối Địch: “Anh ta là bác sĩ ngự dụng của đại ca, bọn em đều gọi anh ta là Doctor Mạc.”

“Chào anh, tôi tên Diêu Bối Địch.” Diêu Bối Địch thân thiện chào hỏi. 

“Tình trạng của chồng cô không tốt. Đặc biệt là chân, không dưỡng cẩn thận sẽ bị tàn tật.”

“…” Diêu Bối Địch hoảng hốt.

“Có điều yên tâm đi, y thuật của tôi cao minh, chưa đến mức khiến anh ta ngồi xe lăng.” Bác sĩ khoe khoang. 

Diêu Bối Địch nhìn anh ta.

Mèo khen mèo dài đuôi sao?

Doctor Mạc dường như không ngượng miệng, tiếp tục nói: “Thời kì sau dưỡng thương rất quan trọng, những tình huống không cần thiết, không được để anh ta xuống giường, biết chưa? Duy trì nửa năm.” 

“Ồ.” Diêu Bối Địch vội gật đầu.

“Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì có thể tới văn phòng tìm tôi, thường thì buổi sáng tôi trực, buổi chiều và tối không có đó. Đêm hôm gọi tôi tới bệnh viện, tôi cực kì không thích, khi tôi bực mình sẽ mạnh tay mạnh chân.” Doctor Mạc nói.

Nói xong, Diêu Bối Địch nhìn thấy Tiêu Dạ đang nghiến răng. 

Có thể tượng tượng ra lúc nãy trong phòng phẩu thuật…

Diêu Bối Địch quay đầu lại, nhìn thấy Doctor Mạc đi khỏi.

“Anh ta chính là như vậy, ngay cả đại ca cũng không xem ra gì. Có điều về khoản phẩu thuật rất cao minh, đặc biệt là điều trị ngoại thương. Cho nên tính tình có kì lạ một chút, cô đừng để tâm.” A Bưu nói với Diêu Bối Địch. 

Diêu Bối Địch dường như cũng cảm thông, rất nhiều người tự cao tự đại đều như vậy.

Cô quay đầu nhìn người trong phòng bệnh, nói: “A Bưu, các người về trước đi, ở đây để tôi chăm sóc là được rồi, tối nay mọi người đều đã mệt, hơn nữa những anh em khác cũng đang bị thương, các người về xem xem thế nào.”

“Đại tẩu, chị không nghỉ ngơi sao?” 

“Tôi không sao.” Diêu Bối Địch nói.

A Bưu liếc nhìn thấy đại ca đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, lại nhìn thấy những tiểu đệ có phần mệt mỏi: “Vậy đại tẩu, phiền chị rồi, em dẫn anh em về nghỉ ngơi trước, sáng sớm mai lại qua.”

“Được.” 

A Bưu cẩn thận dẫn anh em đi khỏi.

Diêu Bối Khôn cũng bị A Bưu bắt đi theo, cả phòng bệnh chỉ còn lại cô và Tiêu Dạ.

Sắc mặt Tiêu Dạ lúc này không được tốt, nước biển vẫn truyền liên tục. 

Môi dường như cũng khô đến mức trắng bệch.

Diêu Bối Địch đi qua: “Tiêu Dạ, anh có muốn uống chút nước không?”

Tiêu Dạ mở mắt ra, nhìn xung quanh. 

“Tôi kêu họ về trước rồi, họ cũng đã mệt.”

Tiêu Dạ không nói gì, im lặng thay cho sự đồng ý.

“Uống nước không?” Diêu Bối Địch lặp lại. 

“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.

Diêu Bối Địch rót một ly nước nóng, lấy một cái thìa, nhẹ nhàng đỡ Tiêu Dạ ngồi dậy, giúp anh uống từng từng hớp từng hớp.

Hành động của hai người bây giờ trông rất bình thường, không có gì ngượng ngùng. 

Chỉ có điều.

Tiêu Dạ đột nhiên ngây người nhìn Diêu Bối Địch, bởi vì xoay người lại, những chỗ da thịt không được áo khoác che lại lộ ra vết bầm tím.

Diêu Bối Địch thấy Tiêu Dạ không há miệng nữa, nghĩ rằng anh đã uống đủ rồi, định đứng dậy đi. 

Tiêu Dạ kéo cô lại.

Diêu Bối Địch giật mình, ly nước trên tay suýt chút đổ.

Tiêu Dạ nhìn cô chằm chằm, kéo áo khoác trên người cô xuống, bên trong là bộ quần áo rách tả tơi, có thể nhìn thấy rõ những vết bầm tím, là vết bầm sau khi bị trói chặt bởi dây thừng, trên cánh tay còn có dấu bấu của ngón tay lúc bị người khác bắt lại. 

Diêu Bối Địch nhìn anh, bởi vì quần áo quá mỏng manh nên mặt cô có chút ửng đỏ, lúc này cô không phản kháng, nhỏ tiếng nói: “Bây giờ không đau nữa, hơn nữa họ cũng không còn làm gì tôi.”

Tiêu Dạ nhìn cô.

Dưới ánh đèn, má phải và khoé môi phải dường như cũng bị sưng đỏ. 

Diêu Bối Địch không nhịn được sờ lên mặt, cười nói: “Tôi quên rồi, không có sao đâu.”

Tiêu Dạ nắm chặt tay mình, dường như đang nhẫn nhịn.

Anh hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, kích động. 

Diêu Bối Địch cảm nhận được sự phẫn nộ muốn bùng phát của Tiêu Dạ, nhưng cô không biết nói gì, thấy mình rất ngốc, nói gì cũng không đúng, không thể khiến Tiêu Dạ bình tĩnh trở lại.

Cô đột nhiên cúi đầu xuống, môi kề Tiêu Dạ, hôn anh.

Tiêu Dạ khẽ giật mình. 

Diêu Bối Địch nhẹ nhàng hôn anh, đầu lưỡi di chuyển…

Tiêu Dạ đột nhiên đè Diêu Bối Địch xuống, xâm nhập, day dưa…

“Đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện…” Ngoài cửa bỗng vang lên giọng một người đàn ông. 

Hai người họ bỗng sững sờ.

Ngượng ngùng, tá hoả tách ra.

Doctor Mạc đứng đó, điềm tĩnh dựa lên thành cửa, tự nhiên nói: “Bà Tiêu, tôi nói phải nằm trên giường nghỉ ngơi nửa năm, không được xuống đất, bao gồm cả việc vận động mạnh trên giường.” 

Mặt Diêu Bối Địch đỏ ửng.

Cô ôm lấy áo khoác của Tiêu Dạ che lấy người mình.

Cúi mặt xuống, không dám nhìn Doctor Mạc dù chỉ một cái. 

“Có gì nói nhanh đi!” Tiêu Dạ sa sầm.

“Tôi quay lại để báo cho hai người một tiếng, khoảng thời gian này cấm kị chuyện phòng the!” Bác sĩ bất lực nhún vai: “Tôi quên dặn dò điều này, hai người phạm phải, thật sự khiến người khác lo lắng.”

Tiêu Dạ lạnh lùng. 

“Lần này đi thật nhé, hai người… chú ý một chút.” Nói xong, bác sĩ mở cửa đi ra ngoài.

Diêu Bối Địch mãi cúi mặt xuống.

Cũng không dám ngước mặt lên nhìn Tiêu Dạ. 

Tiêu Dạ cũng có chút ngượng ngùng, im lặng.

Hai người cứ như vậy mà tự dày vò mình.

Diêu Bối Địch đột nhiên phát hiện cái ly trên tay mình, vội vàng cầm đi sang bên kia, uống lấy uống để… 

Tiêu Dạ nhìn cô.

Đó là ly mà anh uống!

Anh không thích bị người khác dùng. 

Nhưng …

Được rồi.

Bây giờ đột nhiên anh cảm thấy mình không muốn nói chuyện với cô gái này. 

Anh kiêu ngạo nằm xuống, ngủ.

Diêu Bối Địch thấy Tiêu Dạ đã ngủ, nhẹ nhàng chỉnh đèn phòng bệnh tối lại một chút rồi dựa người lên giường nghỉ ngơi.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy rất rõ. 

Rõ ràng hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rõ ràng bây giờ cũng đã rạng sáng, nhưng cô không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cô nhìn lên trần nhà, ngây người.

Bên tai cô đột nhiên vang lên câu nói: “Thử động vào người phụ nữ của tao xem.” 

Người phụ nữ của anh sao?

Lòng cô khẽ rung động.

Tay bất giác sờ lên môi mình, cô cảm thấy mặt đột nhiên nóng lên. 

Kiêng kị nửa năm sao?

Nghĩ đến đây, mặt cô càng đỏ hơn, cô lấy chăn đắp lại, ép mình nhanh chóng đi ngủ, đi ngủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui